Cơn bão lũ qua đi bà con nơi đây cũng nhận được sự ủng hộ cũng như giúp đỡ từ các nhà hảo tâm và các cấp chính quyền nên rất nhanh chóng ổn định cuộc sống sau thiên tai. Tường Quân và cô cùng trở về thành phố, khi vừa đưa cô về đến căn biệt thự của Đặng Khang thì Đặng Minh đã không kìm được nỗi nhớ mẹ mà nhào tới khi cô vừa kịp bước chân xuống xe.
“”Mẹ.””
Dạ Lan cảm nhận được một vòng tay nhỏ nhắn, mềm mềm đang ôm lấy đùi mình liền ngồi xổm xuống trước mặt nhóc, ánh mắt chan chứa yêu thương cưng chiều, nhận thấy khóe mắt nhóc vẫn còn đọng chút nước mắt.
Ôm nhóc vào lòng mà lòng cô xót xa đứa trẻ này cô đã đi vắng mấy ngày lại không liên lạc về được chắc hẳn là đã rất lo lắng: “”Ngoan, mẹ về rồi đây.””
Ngay lúc này được cô ôm vào lòng, bao nhiêu cảm xúc tủi thân, nhớ nhung dành cho cô lại ùa về, nhóc bật khóc ghì chặt lấy cổ cô, nghẹn ngào nói trong tiếng khóc: “”Mẹ, Đặng Minh rất nhớ mẹ.””
“”Đừng khóc nữa ngoan nào, chẳng phải ta đã về với con rồi đây sao.”” Cử chỉ cùng giọng điệu dịu dàng của Dạ Lan lúc này rất có tác dụng xoa dịu thằng bé, tiếng khóc cũng nhỏ dần và giờ chỉ còn lại tiếng sụt sịt và đôi mắt tròn vẫn còn đọng nước mắt. Nhưng vì xa cô quá lâu cho nên thằng nhóc vẫn giữ nguyên tư thế quyết không rời khỏi cô như thể sợ nếu buông tay thì cô liền bỏ lại nhóc mà biến mất giống như trong giấc mơ.
“”Mẹ, Đặng Minh sợ...””
“”Ngoan a.””
Cô không hề biết nhóc mấy ngày này luôn đem điện thoại kè kè bên mình, các chương trình thời sự cũng như tin tức thời tiết nhóc còn chăm chú hơn cả người lớn, tay cầm chiếc điều khiền nhóc tua chậm lại tất cả các đoạn hình ảnh trên tivi hi vọng có thể may mắn được nhìn thấy hình ảnh của mẹ ở trên đó, chỉ có điều đáp lại sự mong mỏi đó của nhóc vẫn là không liên lạc được. Đặc biệt đêm đến đều là Đặng Khang phải ngủ cùng nhóc vì cứ hễ chìm vào giấc ngủ nhóc lại mơ thấy cô đang gặp nguy hiểm rồi giật mình trong tiếng la hét, khi tính lại liền chộp lấy điện thoại kiểm tra xem cô có gọi về hay không để rồi đôi mắt tròn thơ ngây lại mang theo tia thất vọng não nề.
Tường Quân cùng Đặng Khang sau màn chào hỏi qua loa cho có liền cùng nhau lại gần hai mẹ con.
“”Nhóc con có nhớ ta không?”” Bế nhóc khỏi cô, Tường Quân liền hỏi, dù không biết vì lí do gì nhưng cứ hễ nhìn thấy đứa trẻ này Tường Quân lại không kìm được mà muốn gần gũi và chiều chuộng yêu thương nó.
“”Cháu sao phải nhớ chú chứ?”” Đặng Minh bĩu môi, ánh mắt còn đọng nước vẫn ngoái lại nhìn mẹ ở phía sau, tay vươn ra ý đòi cô bế nhưng ngay lập tức bị Tường Quân kéo trở lại: “”Nhóc con, cháu lớn vậy rồi còn muốn mẹ bế muốn cô ấy mệt chết sao?””
Tuy nói là hắn rất quý đứa trẻ này nhưng thấy nó cứ bám lấy Dạ Lan thì trong lòng hắn lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, thứ nhất là lo lắng cô sẽ mệt khi cứ phải bế nhóc trên tay, thứ hai là hắn cứ luôn cảm thấy đứa trẻ này có ý tranh giành Dạ Lan với hắn cho nên mới kéo thằng nhóc lại không cho nhóc lại gần cô.
(Cha con nhà người ta ^-^)
Đặng Khang thấy một lớn một nhỏ cứ giằng co như vậy liền bế Đặng Minh lại từ tay Tường Quân, nhẹ nhàng nói cho nhóc hiểu:
“”Nhóc con, mẹ con mới đi xa về nên rất mệt con cứ bắt mẹ bế như vậy mẹ con sẽ ốm mất. Con muốn nhìn thấy mẹ mình ốm hay sao?
Lời giải thích này có vẻ khiến nhóc hiểu ra vấn đề, liền lắc đầu, cụp mắt xuống: “”Con dĩ nhiên không muốn thấy mẹ ốm.”” Nói rồi tụt xuống khỏi người Đăng Khang chạy ra nắm lấy tay cô kéo đi, vẻ mặt so với lúc nãy có tươi tỉnh hơn, ngẩng cái đầu nhỏ nói với cô: “”Mẹ chúng ta cùng vào nhà thôi.””
Nhìn theo hai người Tường Quân khóe mắt híp lại đầy hạnh phúc, rồi nảy ra suy nghĩ muốn được làm cha của một đứa con trai xinh xắn, thông minh, làm chồng của một người vợ xinh đẹp, nết na như Dạ Lan.
Viễn cảnh cả nhà ba người hạnh phúc cười đùa bên nhau, ngày ngày được bên cạnh chăm sóc cho cô và Đặng Minh cơ hồ hiện ra trước mắt Tường Quân khiến hắn nảy sinh ra khát vọng được làm mái nhà che chắn, bảo vệ cho hai mẹ con họ trước mưa giông bão tố của cuộc đời, để cho họ từ nay về sau được hưởng hạnh phúc không âu lo.
“”Ê, còn định đứng đây ăn vạ ở nhà tôi sao? Người cũng vào nhà rồi có phải anh nên đi không hả?”” Lời đuổi khách không hề nói giảm nói tránh này của Đặng Khang khiến Tường Quân bừng tỉnh.
“”Mấy bản tin nói Đặng Khang nổi tiếng với sự lịch thiệp xem ra chỉ là tin nhảm nhí.”” Bị đuổi Tường Quân trước khi rời đi liền quẳng lại một câu khiêu khích.
“”Tin nhảm nhí, tôi nhớ tòa soạn của anh còn đăng đi đăng lại tin này liên tục trong mấy ngày.”” Nói rồi Đặng Khang cũng chậm rãi đi vào nhà với một tâm trạng thoải mái. Không thể không thừa nhận rằng từ khi cùng hắn đình chiến thì trong các cuộc đối thoại hết sức ngắn gọn của hai người đã không còn căng thẳng và nảy lửa như trước đây nữa.
Buông đôi khi lại là cách bắt đầu một mối quan hệ mới...
...
Tường Quân từ khi trở về luôn bận rộn với chương trình game show mới và hôm nay chính là buổi phát sóng đầu tiên, được biết chương trình truyền hình thực tế này được dẫn dắt bởi hai đội trưởng tên tuổi đang hót hiện nay Đặng Khang và Thiên Phúc.
Xuất hiện trong trang phục áo sơ mi màu đỏ dài tay, cổ tròn kết hợp cùng quần trắng, giày thể thao và nụ cười đào hoa Đặng Khang vừa bước ra đã khiến các fan bên dưới phải gào thét tên của mình, cả hội trường tại công viên nước Thiên Thần chả mấy chốc như sắp bốc cháy, Đặng Khang cúi chào khán giả rồi nhanh chóng đi về chỗ ngồi của mình.
Trái ngược với phong cách màu mè rực rỡ của Đặng Khang, màu trắng luôn là gu của Thiên Phúc cậu ta hôm nay mặc nguyên cây vest màu trắng kết hợp với chiếc khuyên kim cương trên mũi đang tỏa sáng đến lóa mắt, đám fan bên dưới vừa im lặng được một chút đã lại tiếp tục gào hét một lần nữa khi soái ca này xuất hiện. Thiên Phúc ngồi xuống chiếc bàn cách không quá xa Đặng Khang, đủ để nghe thấy tiếng người này đang cười nhạo mình: “”Đàn em cậu đúng là không có kinh nghiệm lại còn muốn chơi trội, chúng ta đến đây để nghịch nước vậy mà cậu bận vest để xem lát nữa đội trưởng như cậu sẽ dẫn dắt đội mình đi về đâu với loại trang phục này.””
Thiên Phúc: ““...””
Anh không nhìn sang tôi thì sẽ chết sao? Chủ đề số đầu tiên không phải là “”tự do”” hay sao? Tôi đây không thèm phí lời với người vô lí như anh.
Sự im lặng của Thiên Phúc trong phút chốc đã đánh một nhịp hẫng đau đớn vào trái tim Đặng Khang, nụ cười trên môi kia cũng bỗng vụt tắt, ánh mắt thoáng buồn nhìn sang người kia.
Cậu bây giờ ngay cả nói chuyện với tôi cũng không buồn đáp lại, tôi trong tâm trí cậu thật sự là người đáng ghét đến vậy hay sao?
Chương trình truyền hình thực tế này được phát sóng vào thứ bảy hàng tuần, mỗi tuần sẽ có một chủ đề và khách mời phù hợp với từng chủ đề, để thu hút sự chú ý từ khán giả ngay từ lần đầu phát sóng Tường Quân quyết định số đầu tiên sẽ là chủ đề “”tự do”” với khách mời là những tên tuổi đang hót trong làng giải trí hiện nay.
Á Thư trong vai trò MC số lần này xinh đẹp bước vào ánh mắt rất tình tứ công khai tìm bóng dáng của Tường Quân, sau đó cất giọng truyền cảm giới thiệu: “”Chào mừng quý vị và các bạn đến với chương trình Thử thách giới hạn của bạn, tôi MC Á Thư rất vinh hạnh được dẫn dắt chương trình mùa đầu tiên này.””
Một tràng pháo tay rầm rộ cho nữ MC xinh đẹp, tiếp đó là màn tự giới thiệu và làm quen của các thành viên, đội của Đặng Khang gồm một nam ca sĩ trẻ tên Minh Chí và một hot girl Kiều Kiều. Đội của Thiên Phúc cũng gồm rapper Bảo Lâm và nữ ca sĩ Thanh Hằng, xét về tài năng cũng như nhan sắc của hai đội thì tỉ số đều là ngang bằng.
Vòng đấu đầu tiên chính là thử thách vượt qua các chướng ngại vật trên hồ nước với thời gian nhanh nhất. Theo luật mỗi đội chơi sẽ cử ra một người đại diện để hoàn thành phần chơi này, Đội của Đặng Khang cử Minh Chí, còn Bảo Lâm thì đại diện cho đội của Thiên Phúc ra thi đấu. Trước lúc bắt đầu cuộc thi cả hai đội đều ném cho nhau những ánh nhìn khiêu khích cùng tự tin vào năng lực của bản thân.
Nhưng chỉ đứng nhìn sẽ thấy thử thách này chẳng có gì khó khăn, đến khi hệ thống được khởi động những cột trụ như những nấc thang bắt đầu chuyển dịch lên xuống liên tục đến hoa cả mắt, trong lúc di chuyển nước từ các vòi phun tới làm tăng thêm độ trơn trượt, để có thể nhảy được sang nấc tiếp theo đòi hỏi người tham gia thử thách không chỉ có sức khỏe mà còn phải tính toán chính xác thời gian lên xuống của các nấc thang. Để giành chiến thắng người tham gia bắt buộc phải vượt qua tất cả 10 chướng ngại vật và rung chuông.
“”Vòng thi đấu đầu tiên của chương trình Thử thách giới hạn của bạn xin được phép bắt đầu!”” Á Thư hăng hái, tay làm động tác cổ vũ sau đó máy quay chuyển đến góc của hai thí sinh. Tường Quân ngồi cạnh đạo diễn vẻ mặt lộ ra vẻ hài lòng khi trước mắt mọi thứ đang xuôi chèo mát mái.
Minh Chí chàng ca sĩ nổi bật với nước da bánh mật nam tính, nét mặt trước khi tham gia có chút căng thẳng, được các thành viên trong đội cổ vũ liền bước lên tham gia. Sau bao gập ghềnh lên xuống nhiều lúc cảm tưởng như sắp rơi xuống mặt nước cách chiếc cột trụ chừng 10 mét thì cũng hoàn thành phần thi với thời gian là 1: 54 giây, chạm tay được vào chiếc chuông. Đến lượt phần thi của chàng rapper, có lẽ phần thi này lại đem đến cho anh chàng này quá nhiều khó khăn cho nên chỉ với nấc thang thứ ba đã không giữ được thăng bằng mà bị hất xuống mặt nước mát.
Vừa mở màn đã bị thua thê thảm vẻ mặt của Thiên Phúc đã mất hết sự hào hứng, đâu Đặng Khang lúc này còn không quên quay sang tặng thêm cho cậu ta một cái nháy mắt.
“”Bây giờ mới biết mắt anh bị tật đấy.”” Thiên Phúc công kích.
“”Cậu có lẽ còn nhiều cái chưa biết về tôi, có muốn cơ hội được khám phá tiếp hay không?”” Đặng Khang không hề lép vế mà mặt còn mỗi lúc một dày hơn khiến Thiên Phúc chỉ biết nín lặng.
Tôi chấp anh thì mặt tôi còn dày hơn cả anh...
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.