Tổng Giám Đốc - Chớ Cướp Mẹ Tôi

Chương 39: Q.1 - Chương 39: Cô gái ngốc




"Đứa bé ngốc, đấy là cha cháu, cha cháu làm sao lại bắt nạt mẹ cháu chứ, cha cháu chỉ có yêu mẹ cháu, để Kỳ Kỳ có thêm một đứa em gái, có được hay không?" Tống Hàm Quân nói khiến Tống Tâm Dao đỏ cả mặt, cô không ngờ cha lại có thể nói thoải mái như vậy.

"Cháu mới không cần em gái. Nếu có em gái, mẹ sẽ lại chỉ yêu em gái mà không yêu Kỳ Kỳ." Kỳ Kỳ bĩu môi không đồng ý, có đánh chết nó cũng không đồng ý.

"Vậy không cần em gái nữa, tối nay cháu ngủ với ông ngoại, ngày mai ông ngoại dẫn cháu đến khu vui chơi, có được hay không?" Tống Hàm Quân dụ dỗ Kỳ Kỳ.

"Thật sao?" Kỳ Kỳ có chút động tâm.

"Ông ngoại đã lừa cháu bao giờ chưa?" Tống Hàm Quân thương yêu nó còn không kịp, làm sao có thể lừa nó chứ.

"Vậy được, mẹ, buổi tối con ngủ cùng ông bà ngoại, nếu như người đàn ông này bắt nạt mẹ, mẹ cứ gọi Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đến cứu mẹ." Kỳ Kỳ ngẩng đầu hôn Tống Tâm Dao một cái mới để cho Tống Hàm Quân kéo ra khỏi phòng khách.

Cung Hình Dực nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, anh hiểu Tống Hàm Quân tạo điều kiện cho hai người bọn họ có thời gian ở cùng nhau.

"Chúng ta cũng trở về phòng đi ngủ đi!" Cung Hình Dực lôi kéo Tống Tâm Dao. Hiện tại, anh nghĩ muốn hoàn thành chuyện lúc tối kia.

Nếu như không nắm chắc cơ hội lần này không biết đến bao giờ mới có cơ hội tiếp theo.

"Ừ!" Tống Tâm dao gật đầu một cái. Coi buồn ngủ quá a! Hiện tại, cô chỉ muốn chui vào trong chăn, ngủ một giấc thật ngon thôi. Bình thường phải dỗ Kỳ Kỳ ngủ, đến tối muộn cô mới có thể đi ngủ, đến nửa đêm, Kỳ Kỳ còn muốn đi vệ sinh. Cứ như vậy, thời gian ngủ của cô càng ngày giảm càng nhiều.

Trở lại trong phòng, Tống Tâm Dao liền lấy quần áo ngủ đi vào phòng tắm. Cung Hình Dực thấy cô đã đi vào phòng tắm thì lại đi ra cửa, khóa cửa phòng lại sau đó xoay người đi đến bên giường.

Anh không nhớ rõ đây là lần thứ mấy anh đến phòng của Tống Tâm Dao, nhưng mà đây là lần đầu tiên anh ở lại qua đêm. Nhìn chiếc giường, tối nay hai người bọn họ sẽ cùng nhau qua đêm trên chiếc giường này. Đi tới một bên giường ngồi xuống, lại nhìn thấy cuốn album bên cạnh, liền cầm lên xem.

Bên trong đều là hình của Tống Tâm Dao và Kỳ Kỳ, còn có cả hình khi Kỳ Kỳ vừa mới sinh ra. Thật đáng yêu!

Bộ dáng mập mạp lúc mới sinh so với bây giờ thật chẳng giống nhau chút nào.

"Xem cái gì vậy?" Chẳng biết Tống Tâm Dao đã thay xong quần áo từ trong phòng tắm đi ra từ lúc nào.

"Xem hình Kỳ Kỳ lúc bé." Chớp mắt một cái Kỳ Kỳ đã lớn như vậy, thế nhưng người làm cha như anh trước đây không lâu mới biết mình mình có một đứa con trai.

Tống Tâm Dao bò lên trên giuờng, đến bên cạnh anh, đưa tay ôm cổ anh, tựa cằm vào trên vai anh, cùng anh xem hình con trai khi còn bé.

"Tại sao lúc mang tha lại không đến tìm anh?" Cung Hình Dực không hiểu, nếu như lúc đó cô đến tìm anh, anh nhất định có thể nhìn thấy đứa bé ra đời.

"Em nói cho anh biết em mang thai con của anh, anh sẽ tin em sao? Có lẽ anh sẽ chỉ cho em một khoản tiền để cho em đừng đùa với anh như vậy nữa." Cô nói không sai, ban đầu, cô cũng muốn đi tìm Cung Hình Dực, để hai người cùng nhau thương lượng xem giải quyết chuyện này như thế nào, nhưng mà sau khi nghe Y Y nói chuyện, cô cũng không dám đi tìm anh nữa.

"Có lẽ anh thật sự sẽ làm như vậy, nhưng không được nhìn thấy Kỳ Kỳ sinh ra, anh cảm thấy rất khó chịu." Nếu như anh thấy Kỳ Kỳ được sinh ra, cùng cô nuôi dưỡng Kỳ Kỳ, có lẽ tình cảm giữa hai cha con bọn họ sẽ không như thế này.

"Anh có biết lúc em biết mình mang thai Kỳ Kỳ em sợ như thế nào không?" Lúc ấy coi vô cùng sợ hãi, cũng rất rối rắm, không biết là nên sinh hạ Kỳ Kỳ hay là phá bỏ nó đây.

Nhưng mà nó là ruột thịt của cô, làm sao cô nỡ nhẫn tâm phá bỏ.

Sau khi sinh Kỳ Kỳ cô chưa từng hối hận với quyết định của mình, mặc dù thời gian đó cô rất mệt mỏi rất khổ cực nhưng cô vẫn cảm thấy thỏa mãn. Kỳ Kỳ hiểu chuyện như vậy, yêu thương cô như bậy cô cảm thấy thế là quá đủ rồi.

Cung Hình Dực đem cuốn album trên tay đạt lại trên tủ đầu giường, xoay người ôm Tống Tâm Dao vào lòng. Nhìn kỹ khuôn mặt cô, nhớ lại khi anh nhìn thấy cô bốn năm trước, cô thật giống như một đứa trẻ.

Nhưng mà bây giờ cô lại có một dáng vẻ khác, cô đã trở nên thành thục hơn rất nhiều. Đó là mùi vị chỉ có những người làm mẹ mới có.

"Lúc ấy, nếu như là anh tỉnh lại trước, có lẽ anh thật sự sẽ cho em một khoản tiền, sau đó ép em uống thuốc tránh thai. Nếu chuyện xảy ra như vậy, Kỳ Kỳ có lẽ cũng sẽ không tồn tại." Bất kì người phụ nữ nào cùng anh xảy ra quan hệ cũng đều bị anh ép uống thuốc tránh thai. Hoặc là khi làm việc, anh không lưu lại mầm mống của mình trên người bọn họ.

Chỉ là Tống Tâm Dao là một ngoại lệ, ngoài ý muốn cô đã sinh cho anh một đứa con trai.

"Đều đã qua rồi, đi tắm rồi đi ngủ đi, em buồn ngủ qúa." Cô thật sự rất buồn ngủ, mí mắt đã sớm đánh nhau, buông Cung Hình Dực ra, cô chui vào trong chăn, Cung Hình Dực cũng cầm khăn tắm mà cô vừa đưa cho anh lên, đi vào trong phòng tắm.

Đợi đến khi anh đi ra, toàn thân cao thấp chỉ quấn một cái khăn tắm. Tống Tâm Dao nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn anh. Cô lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể một người đàn ông với khoảng cách gần như vậy.

Cung Hình Dực mỉm cười, đi sang phía bên kia giường, cũng chui vào trong chăn.

"Rất mệt sao?" Thấy Tống Tâm Dao vẫn nhắm chặt mắt, anh hỏi.

"Ừ. . . " Xoay người, cô liền chui vào ngực Cung Hình Dực. Chính cô cũng không nghĩ tới chỉ mới xoay người đã chui vào trong ngực anh.

Mở hai mắt ra liền thấy một mảng da thịt màu đồng, lập tức liền đỏ mặt. Cô muốn thoát ra, lại bị Cung Hình Dực ôm lại thật chặt.

"Đừng động!" Chẳng lẽ cô không biết rằng ở trong lòng một người đàn ông mà lộn xộn như vậy sẽ xảy ra chuyện sao?

"Anh làm sao vậy? Có phải bị cảm rồi hay không? Tại sao giọng nói lại biến thành như vậy?" Tống Tâm Dao nghe thấy giọng nói của anh có chút khàn khàn, lo lắng nhìn anh.

"Thật là cô gái ngốc!" Nói xong anh liền hôn lên môi cô, thấy cô mở to hai mắt nhìn anh. Ánh mắt này của cô thật mê chết người, khiến anh có chút kích động đè cô dưới thân.

Tống Tâm Dao không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, muốn đẩy anh ra nhưng mà không có hơi sức để đẩy.

Chỉ có thể để mặc cho anh hôn cô. Từ từ, nụ hôn của anh di chuyển từ trên môi cô, xuống đến cổ cô. Nụ hôn của anh tê dại, khiến cô dần dần trầm mê vào trong nụ hôn đó.

Chẳng biết từ lúc nào, áo ngủ trên người cô đã bị tuột xuống bên hông, mà nụ hôn của anh cũng đã rơi xuống trên nơi đẫy đà của cô.

Cung Hình Dực hoàn toàn không nghĩ tới, bình thường cô hay mặc quần áo rộng rãi thoải mái như vậy, không ngờ vóc dáng người cô lại vô cùng xinh đẹp, nhu mì. Vóc người của cô làm cho anh thật vui mừng.

"Ân. . ." Anh đột nhiên ngậm lấy tiểu anh đào trước ngực khiến coi rên rỉ ra tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.