Khi bốn người Cung Hình Dực, Dạ Thiên, Phong và Thôi Thục Viện đi tới chỗ Thôi Sử Viễn, bên trong vườn đã đầy người, xem ra bọn họ cũng đã biết, hôm nay bọn anh sẽ đến.
Nhưng mà khi Cung Hình Dực thấy Tống Tâm Dao đang hôn mê, ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh thì sợ hết hồn.
"Ông. . . . . ." Làm thế nào anh cũng không nghĩ tới, Tống Tâm Dao sẽ rơi vào trong tay ông ta.
Nhưng hai đứa bé đâu? Ông ta giấu hai đứa bé ở đâu rồi?
"Con của tôi đâu?" Cung Hình Dực chỉ thấy Tống Tâm Dao, nhưng không nhìn thấy hai đứa bé, càng thêm lo lắng.
Bọn họ đưa con anh đi đâu, sẽ làm gì chúng?
"À!" Ông ta phất tay, hai người làm lập tức bế Tử Kiêu và Âm Na đang khóc nức nở không ngừng đi ra.
"Thả hai đứa bé ra!" Nghe thấy tiếng khóc của con, anh cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Nhưng mà tại sao các con lại khóc suốt không ngừng như vậy.
"Mày nói tao thả thì tao phải thả sao?" Thôi Sử Viễn ôm lấy một đứa bé, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng.
"Tại sao lại khóc suốt không ngừng như vậy chứ? Thật khiến cho người ta đau lòng." Nói xong, một tay ông ta lập tức đặt lên cổ đứa bé.
"Ông muốn làm cái gì vậy?" Cung Hình Dực nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên cổ Tử Kiêu của ông ta.
Ông ta rốt cuộc muốn làm gì? Nếu như ông ta nắm tay một cái, một đứa bé vẫn chưa đầy hai tháng tuổi làm sao có thể chịu được?
"Làm sao đã bị dọa sợ rồi hả, tao chỉ muốn lau nước mắt cho nó thôi mà." Tay của ông ta lập tức rời đến trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Kiêu, nhẹ nhàng lau đi hàng nước mắt trên mặt bé.
"Cha, cha làm ơn thả bọn họ ra đi!" Thôi Thục Viện mở miệng, bọn họ nghĩ đưa Tống Tâm Dao đến chỗ an toàn, cô và các con sẽ được an toàn hơn. Nhưng mà họ không hề nghĩ tới chuyện Thôi Sử Viễn sẽ phát hiện ra, càng không nghĩ đến chuyện ông ta sẽ bắt Tống Tâm Dao tới đây.
"Tiểu Viện, con làm cha quá thất vọng, tại sao con lại muốn về phe chúng nó!" Thôi Sử Viễn nhìn Thôi Thục Viện, có thể cảm thấy rất rõ ràng là ông ta đang tức giận.
"Ông biết!" Dạ Thiên mở miệng. Đêm qua bọn họ hành động cẩn thận như vậy, ông ta làm sao có thể biết được, hơn nữa ông ta còn biết chỗ bọn họ đưa Tống Tâm Dao tới nữa.
"Kể từ khi chúng mày bước chân đến Hàn Quốc, tao đã biết rồi! Tiểu Viện sẽ được chúng mày cứu ra, chẳng qua là tao để cho chúng mày cảm thấy chỗ này có thể dễ dàng hành động mà thôi." Tay ông ta lại vung lên, Aimee bị đẩy vào.
Nhìn vết thương trên người, trên mặt cô, Thôi Thục Viện che miệng mình, tại sao lại như vậy? Bọn họ rõ ràng rất cẩn thận, rõ ràng không hề có cảm giác bọn họ bị phát hiện. Nhưng mà tại sao tất cả lại xảy ra như thế này? Không chỉ Tống Tâm Dao và hai đứa bé bị bắt, ngay cả Aimee cũng bị đánh thành cái bộ dáng này.
Rốt cuộc Thôi Sử Viễn là một người như thế nào? Tại sao lại có thể ra tay nặng như thế với con gái nuôi của mình.
"Cha, cha đừng cố chấp nữa, thu tay lại đi!" Thôi
Thục Viện tới gần ông, thuộc hạ đứng bên cạnh cũng không ngăn cản cô.
“Thu tay lại?Mày bảo tao thu tay lại, Tiểu Viện, cho tới nay mày đều làm cho tao cảm thấy tự hào, nhưng mà tất cả những gì mày làm gần đây khiến cho tao hoàn toán thất vọng” Thôi Sử Viễn đến gần Thôi Thục Viện, giao đứa bé trog ngực cho một bảo mẫu.
“Cha, con không thể giúp cha được nữa, cha có biết vì sao không? Bởi vì, con muốn có một gia đình hạnh phúc, cha là một người hiền lành, con và chị con, hai đứa bé chưa trưởng thành sẽ luôn được cha yêu thương che chở. Cái chúng con muốn, là một mái nhà ấp ám, chứ không phải một người cha chỉ biết trách mắng, huấn luyện chúng con làm chuyện xấu” Đối với Thôi Sử Viện, ngoại trừ kính trọng cô cũng thật sự rất cảm ơn ông.
Nếu như không có ông, cô cũng sẽ không có một ngôi nhà như vậy, nếu như không có ông, hai chị em cô và Aimee, cũng không thể sống đến bây giờ, hơn nữa còn dược ăn, được mặc, những thứ được hưởng cũng là tốt nhất.
Có lẽ, nếu như không có ông bọn họ vẫn sẽ giống như lúc nhỏ, bị người khác giễu cợt là những đứa con hoang không có ai thương, không có ai yêu.
“Ha, đây chẳng qua chỉ là lý do của mày mà thôi. Một lý do dễ nghe làm cho người ta phải suy nghĩ lại.” Thôi Sử Viện cười lạnh, lạnh lùng liếc mắt nhìn Thôi Thục Viện. Cho tới nay ông vẫn cảm thấy, ông chăm sóc cho các cô rất tốt, ít nhất là sẽ không bao giờ bị đói. Chẳng lẽ ông đã đối xử tốt như vậy mà chúng còn cảm thấy chưa đủ sao? Vậy ông còn phải làm như thế nào nữa mới đủ?
Đối với hai chị em họ, ông đã dễ dàng tha thứ rất nhiều lần.
Ông nhận hai đứa làm con gái nuôi cũng là bởi vì, khi thấy khuôn mặt tươi cười của hai đứa nó sẽ làm ông nhớ tới một người – một người phụ nữa đã phụ ông cả đời.
Ông chỉ muốn tìm cho mình một chỗ dựa, để cho ông đặt tình yêu của mình đối với người phụ nữ kia lên hai người bọn họ. Nhưng mà, đối với hai chị em sinh đôi này, ông vĩnh viễn chỉ cảm thấy yêu mến một đứa mà thôi.
Đó cũng không phải là tỉnh cảm nam nữ, ông chỉ muốn giữ lấy một cái gì đó àm thôi.
Cả đời này, thất bại lớn nhất của ông chính là người phụ nữ kia.
“Thôi Sử Viện, thả vợ con của tôi ra, chuyện giữa chúng ta, chúng ta từ từ nói” Nhìn Tống Tâm Dao bị trói ở đằng kia, anh thật sự muốn mau chóng đưa bọn họ cách xa nơi này.
“Cung Hình Dực, mày cho rằng đây là địa bàn của mày sao? Mày cho rằng bảo tao thả người là tao phải thả người sao?” Ông cười vì Cung Hình Dực quá ngây thơ.
“Rốt cuộc ông muốn như thế nào? Tôi không nhớ rõ mình đã đắc tội gì với ông?” Trước đó, Cung Hình Dực đã không nhận ra người này càng không biết, trong giới thương nhân có một người đàn ông như vậy tồn tại.
“Mày không đắc tội tao? Đúng, mày không có lỗi. Nhưng mà, vợ của mày đã đắc tội với tao” Ông ta liếc mắt nhìn Tống Tâm Dao vẫn đang bất tỉnh. Bọn họ thật sự rất giống nhau, giống đến không thể giống hơn được nữa.
“Đắc tội với ông không phải con gái tôi, mà là tôi!” Triệu Tâm Nguyệt đi vào. Khi bà biết được bọn họ tới Hàn Quốc để tìm người kia, chính là Thôi Sử Viễn, bà cũng cảm thấy giật mình.
Rõ ràng hơn hai mươi năm trước, Thôi Sử Viễn đã rời khỏi thế giới này, nhưng không ngờ, ông vẫn sống.
Bà đã tận mắt nhìn thấy ông ngã xuống vách núi. Bà tìm suốt năm ngày năm đêm, vẫn không thể tìm được thi thể của ông. Vậy là ông đã được người khác cứu. Nhưng mà đã nhiều năm trôi qua, tại sao ông ta lại muốn xuống tay với con gái bà?
“Mẹ….” Cung Hình Dực khộng nghĩ tới, Triệu Tâm Nguyệt sẽ đến đây.
“Tiểu Nguyệt….” Thôi Sử Viễn không hề nghĩ đến chuyện lần này lại làm cho Triệu Tâm Nguyệt chạy tới đây.
“Đừng gọi tôi!” Triệu Tâm Nguyệt tức giận. Chuyện này là chuyện giữa mấy người bọn họ, có quan hệ gì với Tống Tâm Dao chứ? Tại sao ông ta lại muốn xuống tay với Tống Tâm Dao và Cung Hình Dực.
“Thả con gái và cháu ngoại của tôi ra” Bà đi tới, nhanh chóng ôm lấy hai đứa bé giao cho Cung Hình Dực, còn Thôi Sử Viễn cũng không hề ngăn cản bà.
Ông chỉ suy ngốc đứng nhìn Triệu Tâm Nguyệt , nhìn bà giao đứa bé cho Cung Hình Dực, nhìn bà đi tới bên cạnh Tống Tâm Dao, cởi trói cho cô.
“Dao Dao, tỉnh lại!” Cung Hình Dực giao hai đứa bé lại cho DẠ Thiên và Phong, cũng đi tới ôm Tống Tâm Dao vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ người cô.
“Tiểu Nguyệt, em không hề thay đổi” Mạc dù tóc Triệu Tâm Nguyệt đã bạc, nhưng vẫn rất giống năm đó, không thay đổi nhiều.
“Tôi không thay đổi, nhưng mà ông đã thay đổi, ông không còn giống như ông trước kia nữa. A Viễn, tại sao ông lại biến thành loại người như thế này?” Khi nhìn thấy ông ngồi trên xe lăn, bà cũng sợ hết hồn.
“Em đang trách anh sao?” Có thể nhận ra sự tổn thương trong mắt ông.
“Tôi trách ông? Tôi làm gì có tư cách để trách ông? Tôi chỉ không hiểu, đã hơn 30 mươi năm trôi qua, chúng ta cũng già rồi, ông cần gì phải ghi nhớ chuyện 30 mươi năm trước nữa?” Hơn 30 mươi năm trước, Triệu Tâm Nguyệt, Tống Hàm Quân và Thôi Sử Viện là ba người bạn thân nhất.
Nhưng có một ngày, quan hệ của bọn họ đã thay đổi. Kể từ khi Triệu Tâm Nguyệt và Tống Hàm Quân quen nhau, tất cả đều đã thay đổi.
Thôi Sử Viễn lúc nào cũng làm khó, thỉnh thoảng còn ra ngoài đánh Tống Hàm Quân. Nói Tống Hàm Quân đoạt mất Triệu Tâm Nguyệt, cho đến khi Triệu Tâm Nguyệt không thể nào chịu được chuyện Tống Hàm Quân bị đánh nữa, bà đi tìm Thôi Sử Viễn, nói cho ông biết từ trước cho tới nay tình cảm của mình đối với ông, chỉ là tình cảm anh em, không hề có chút cảm giác nào của tình cảm nam nữ.
Từ sau ngày đó, Thôi Sử Viễn giống như biến thành một người khác, mỗi ngày đều uống rượu đến nữa đêm mới về nhà. Lúc ấy, ba người bọn họ ở trong một căn hộ dành cho ba người.
Mỗi khi đến nữa đêm, đều truyền ra tiếng vang rất lớn, có mấy đem Tống Hàm Quân thức dậy kiểm tra, cũng làm Triệu Tâm Nguyệt tỉnh ngủ.
Cho đến một đêm, sau khi Thôi Sử Viễn uống rượu say, gọi điện thoại tới cho bọn họ, bảo bọn họ đi lên núi đợi ông ta. Sợ ông ta gặp chuyện không may, cho nên Tống Hàm Quân và Triệu Tâm Nguyệt cùng nhau đi đến nơi ông ta nói.
Nhưng mà hai người hoàn toàn không nghĩ rằng Thôi Sử Viện lại rút dao đâm về phía tống Hàm Quân. Dưới tình thế cấp bách, Triệu Tâm Nguyệt đỡ được một đao cho tống Hàm Quân. Thôi Sử Viện không thể tin được tất cả những gì mình vừa chứng kiến, lui từng bước từng bước một về phía sau. Khi bọn họ phát hiện ra điều đó, ông đã ngã xuống núi.
Bọn họ tìm năm ngày năm đêm dưới chân núi, cũng không tìm được bóng dáng ông. Cho nên bọn họ đều nghĩ rằng, ông dữ nhiều lành ít. Cuối cùng, bọn họ cũng tìm thấy qần áo trên người ông đã bị rách không nhìn ra hình dáng ban đầu, hơn nữa trên đó còn dính đầy máu. Từ sau khi phát hiện ra chỗ quần áo đó, bọn họ mới tin ông thật sự đã gặp chuyện không may.
Khi biết tin ông vẫn còn sống, bà và Tống Hàm Quân thật sự rất vui mừng, nhưng ông bà không hề nghĩ rằng ông ta lại muốn ra tay với con gái và con rể mình, hơn nữa còn bắt cóc bọn họ.