Tổng Giám Đốc - Chớ Cướp Mẹ Tôi

Chương 7: Q.2 - Chương 7: Khó sinh




"Chỗ này phải đi như thế nào?" Phác Tuấn Hi gấp đến dậm chân, tại sao trong đầu anh, đối với chỗ này lại không có chút quen thuộc nào? Nếu như anh thật sự là Cung Hình Dực vậy thì anh phải quen thuộc với thành phố này, quen thuộc nơi đây mới đứng chứ? Nhưng khi nhìn đến thấy những kiến trúc kia, anh lại cảm thấy mình như bước vào một cuộc sống, một thế giới hoàn toàn xa lạ.

"Thẳng. . . . . . Đi thẳng. . . . . . ." Chẳng lẽ cô nhất định không được ngã sao? Nếu ngã một cái sẽ phải sinh non, cách thời điểm đứa bé ra đời còn hơn một tháng, mà cô lại không cẩn thận ngã như vậy.

"Được!" Phác Tuấn Hi đáp một tiếng, liền chạy về phía trước.

Tống Tâm Dao vùi trong ngực anh, bụng đau đến nỗi cô cũng không biết phải làm sao, đứa bé tại sao mỗi lần đến đều vội vã như vậy. Phác Tuấn Hi cũng không biết, mình đã chạy bao lâu. Cho đến khi bọn họ chạy đến bệnh viện đã là nửa đêm. Ở trên đường anh cũng không biết mình đã ngăn cản bao nhiêu xe, nhưng mà những người đó khi nhìn thấy Tống Tâm Dao trong ngực anh săp sinh, liền lập tức lắc đầu, lái xe rời đi.

Các bác sĩ vội vàng đẩy cô vào phòng sinh. Phác Tuấn Hi liền ngồi ở bên ngoài phòng sinh, rối rắm không biết rốt cuộc có nên đem chuyện này thông báo cho những người khác hay không, để cho bọn họ tới chăm sóc Tống Tâm Dao.

Anh rất lo lắng, ngay cả điện thoại di động trong túi vẫn luôn đổ chuông, anh cũng không biết, nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ sáng, cô ấy đi vào cũng đã hơn một giờ, tại sao còn chưa có ra ngoài. Là khó sinh sao? Đối với cái ý nghĩ này của mình, anh đột nhiên có chút hoảng sợ, nếu như cô thật sự khó sinh thì làm thế nào?

Anh gấp đến độ cöù đi tới đi lui ở ngoài phòng sinh của cô. Bây giờ, trong bệnh viện cũng không có mấy người, chỉ có một vài y tá trực đêm thỉnh thoảng đi tới, mà anh căn bản cũng không biết tình huống bên trong, chỉ có thể ngồi ở chỗ đó mà lo lắng.

Anh đột nhiên rất muốn đi vào trong phòng sinh cùng với cô, nhưng mà anh là một đấng mày râu , vào xem phụ nữ sinh con, thật sự rất là quá đáng.

Cô đã sinh ba đứa con rồi, chắc hẳn sinh đứa này sẽ dễ dàng hơn một chút chứ, nhưng tại sao cô vẫn còn chưa ra? Người ta không phải đều nói là sinh một lần rồi thì sinh lần thứ hai lần thứ ba sẽ dễ dàng hơn sao? Thế nào mà cô vào đó mãi không ra?

Anh không biết mình có thể làm như thế nào, chỉ có thể suy nghĩ rối rắm một câu hỏi, tại sao Tống Tâm Dao cho đến bây giờ vẫn chưa ra, là đứa bé không ngoan, đang đùa giỡn mẹ sao?

"Tại sao lại là anh?" Nhận được thông báo của bệnh viện, chị Diêu cùng quản gia nhanh chóng chạy tới bệnh viện, bệnh viện này hắn là nơi Tống Tâm Dao thường hay tới khám thai. Bọn họ đã sớm thông báo cho bệnh viện, nếu như Tống Tâm Dao được người khác đưa vào bệnh viện, liền lập tức thông báo bọn họ. Chỉ thật không ngờ lại là lvào úc này, càng làm cho bọn họ không thể nghĩ tới đó là người đưa Tống Tâm Dao tới bệnh viện lại là Phác Tuấn Hi.

"Hai người làm sao biết cô ấy ở trong bệnh viện?" Phác Tuấn Hi cảm thấy thật khó hiểu, mình căn bản cũng không thông báo với bọn họ, bọn họ làm sao lại chạy tới bệnh viện?

"Nhà họ Cung ở trong thành phố O có địa vị gì, chẳng lẽ anh còn không biết sao? Bệnh viện vừa thấy là cô chủ nhà chúng tôi, liền lập tức gọi điện thoại tới." Chỉ là trên đường bọn họ chạy tới có xảy ra một chút chuyện, cho nên mới không thể đến đây nhanh được.

"Đừng nói nhiều nữa, cô chủ của chúng tôi như thế nào rồi?" Chị Diêu cũng không muốn biết, anh gặp gỡ Tống Tâm Dao thế nào, hiện tại cô chỉ lo lắng cho Tống Tâm Dao.

"Đẫ vào hơn hai giờ, vẫn chưa ra, không biết làm sao nữa?" Anh rất lo lắng, căn bản là không biết tiếp theo phải làm thế nào.

"Lâu như vậy!" Chị Diêu cũng có chút lo lắng, không phải là khó sinh chứ?!

"Phụ nữ sinh con, vốn là chuyện lớn, chị Diêu, cứ chờ một chút đi!" Quản gia không vội, nếu bác sĩ của bệnh viện đều ở bên trong, vậy thì người vẫn an toàn, bọn họ chỉ có thể đợi đến lúc các bác sĩ đi ra mới có thể biết được tình huống.

"Nhưng khi sinh Tử Dật thiếu gia, rất nhanh mà!" Lúc trước chưa được một giờ cô ấy đã ra rồi.

"Vậy cô lại không hiểu rồi, lúc ấy cậu chủ vẫn còn ở đây, cậu ấy hầu như là đều ở bên cạnh cô ấy, cho cô ấy lực lượng, hiện tại cậu chủ đã đi rồi, cô chủ đã mất đi một chỗ dựa tinh thần vững chắc, hơn nữa gần đây lại mệt nhọc. Cũng may mắn là hiện tại cậu Dạ đã trở lại, chuyện trong công ty có thể giao cho cậu ấy, đợi sau khi cô chủ bồi dưỡng than thể khỏe lại xong mới trở lại công ty cũng được.

"Trong phòng sinh, đàn ông có thể vào sao?" Anh có chút ngạc nhiên, đàn ông có thể vào phòng sinh, nhìn phụ nữ sinh con sao? Trước kia không phải kiêng kỵ nhất là chuyện như vậy sao? Vạy là mỗi lần cô ấy sinh con Cung Hình Dực đều ở bên cạnh sao?

"Dĩ nhiên có thể! Khi cô chủ sinh Điềm Điềm và Tử Dật, cậu chủ vẫn luôn ở bên cạnh cô chủ." Cung Hình Dực vẫn luôn thương Tống Tâm Dao, nhưng mà cho đến bây giờ lại biến thành cái bộ dáng này.

Trước mắt Phác Tuấn Hi đột nhiên thoáng hiện lên một hình ảnh, một người phụ nữ sợ hãi kêu, mà ở bên giường của cô có một người đàn ông đang đứng. Hình ảnh đó càng ngày càng rõ ràng. Cùng lúc đó, Phác Tuấn Hi ôm đầu, khổ sở ngã ngồi trên mặt đất.

"Phác tiên sinh, cậu làm sao vậy?" Quản gia lo lắng hỏi.

"A. . . . . . Tôi... đầu tôi. . . . . . Bệnh đau đầu. . . . . .tái phát. . . . . ." Anh với tay vào trong túi áo tây trang, lấy ra thuốc giảm đau mà lão viện trưởng đã đưa cho anh, đổ ra một viên uống vào.

Nhưng mà thuốc vừa vào đến miệng, anh mới phát hiện loại thuốc này thật không phải là đắng bình thường. Vị đắng khiến cho anh quên mất nhức đầu, cho đến khi cơn nhức đầu từ từ hóa giải, anh mới tựa vào bên tường thở hổn hển, thấy trong bình có tờ hướng dẫn sử dụng, anh liền lấy ra xem. Trên tờ giấy không viết cách sử dụng loại thuốc này, mà là một tờ giấy chữ viết tay, anh liền bắt đầu xem cẩn thận.

"Khi cậu nhìn thấy sách hướng dẫn này, có thể lúc cậu phát bệnh rồi! Chắc hẳn vào thời gian khác, cậu cũng sẽ không mở lọ thuốc này ra. Cậu nhất định là sẽ nghi ngờ tại sao loiaj thuốc này lại đắng như vậy có phải không? Nói thật với cậu, đó cũng không phải là thuốc giảm đau, mà là hoàng liên đường, tại sao tôi lại gọi cái này là thuốc giảm đau cho cậu? Bởi vì cái loại thuốc mà cậu đã sử dụng kia... Thuốc giảm đau cho nó, khắc tinh của nó chính là hoàng liên. Nếu như mỗi lần cậu phát bện, liền ăn một viên hoàng liên đường, vậy thì không chỉ có thể không nghĩ đến việc muốn uống loại thuốc giảm đau mà người kia đưa mà còn có thể thanh trừ độc tố có trogn người cậu. Hiện tại là thời điểm mà cậu một tuần lễ phát một lần bệnh, nhưng mà mấy ngày nữa, nếu như cậu không dung hai lần thuốc giảm đau trở lên, cậu sẽ không chịu nổi, cho nên tôi đã chuẩn bị một lượng đủ dùng cho cậu rồi. Nhớ uống đầy đủ! Viện trưởng bệnh viện XX viết."

Phác Tuấn Hi nhìn nhìn những dòng chữ trên đó cảm thấy ông viện trưởng này thật đúng là người tốt, lại có thể lo lắng cho anh như vậy. Thì ra là anh đã quên mất, lần trước uống thuốc đã được một tuần lễ rồi, không trách được hôm nay lại phát bệnh, chỉ không nghĩ đến hôm nay phát bệnh nghiêm trọng như vậy. Trước mắt, một chút hình ảnh vẫn còn đang lóe lên, anh muốn nhìn thấy rő ràng, nhưng mà cho dù có cố gắng thế nào anh vẫn không thể nào nhìn thấy rõ ràng. Người ở trong những hình ảnh đó, rốt cuộc là ai?

"Cậu Phác, tại sao cậu lại có bệnh đau đầu?" Quản gia hỏi, Cung Hình Dực là do ông trong coi từ nhỏ đến lớn. Cho dù người đàn ông trước mắt này đã đổi tên, nhưng mà ông vẫn có thể nhận ra, anh chính là Cung Hình Dực. Có lẽ là đúng theo những gì mà anh đã nói, anh thật sự quên hết mọi chuyện giữa bọn họ. Dù là đã quên vậy thì nhất định sẽ có một nguyên nhân nào đó.

"Là di chứng sau một vụ tai nạ xe cộ." Anh nói gió nhẹ như nước chảy.

"Tai nạn xảy ra khi nào? Thương tổn tới đầu sao?" Lão quản gia đi theo Cung Thiên Kích cũng không phải chỉ là một hai ngày cho nên rất nhiều chuyện ông vẫn tương đối rõ ràng, hơn nữa ông vẫn còn chưa già đến mức hồ đồ.

"Đúng! Đầu bị tổn thương, cho nên mới quên hết chuyện lúc trước." Anh vẫn nhàn nhạt trả lơi, nhìn về phía phòng sinh. Lâu như vậy rồi mà cô vẫn chưa ra.

Anh lại đến ngồi trên ghế dài, nhìn đồng hồ treo tường, nhìn nó từng giây từng phút trôi qua. Lần đầu tiên anh phát hiện chờ đợi làmột chuyện cực khổ như vậy. Anh đã tính là sẽ xông vào trong đó, nhưng mà cảm thấy có chút không thích hợp, trên người của mình, còn lưu lại máu của Tống Tâm Dao. Cứ đi vào như vậy, chắc hẳn Tống Tâm Dao sẽ bị dọa cho phát sợ.

"Tại sao vẫn chưa ra vậy chứ?" Chị Diêu cũng cảm thấy gấp lắm rồi.

"Đi ra, đi ra rồi!" Quản gia thấy một y tá đi ra.

"Chúc mừng, cô ấy sinh một cặp sinh đôi." Chị Diêu lúc này mới yên tâm.

"Là bé trai hay là bé gái?" Quản gia vẫn tương đối quan tâm chuyện này hơn.

"Một nam một nữ." Y tá vui vẻ nói. Bac sĩ của bọn họ cũng đã đỡ không biết bao nhiêu ca sinh đẻ, nhưng mà long phượng thai cũng là hiếm thấy.

"Cô ấy như thế nào?" Chuyện Phác Tuấn Hi quan tâm là thân thể Tống Tâm Dao.

"Mẹ con đều bình an!" Quản gia vội vàng lấy ra bao tiền lì xì đã sớm chuẩn bị xong.

"Cho cô, đây là tiền lì xì báo tin mừng!" Quy củ nhà họ Cung xưa nay đã như vậy. Y tá nhận lấy bao tiền lì xì liền vào phòng sinh, một lát sau, hai y tá ôm hai đứa bé đi ra.

"Bé này là con gái!" Một y tá ôm đứa bé đến trước mặt Phác Tuấn Hi, nụ cười hiền hòa.

"Có thể để cho tôi ôm sao?" Nhìn đứa bé trước mắt đang nhắm chặt cặp mắt, thật là thật đáng yêu, chỉ là. . . . . .

"Thế nào lại xấu như vậy?" Anh đột nhiên phát hiện, mình trước kia cũng đã từng nói lời nói như vậy.

"Tiên sinh, anh thật thích nói đùa, đứa bé vừa sinh ra chính là như vậy, chỉ cần chờ mấy ngày nữa, đứa bé sẽ rất đẹp. Mộc quản gia, tin tưởng hai đứa bé này, nhất định sẽ giống như cậu bé Tử Dật đó, rất động lòng người." Lần trước, khi Tống Tâm Dao sinh con ở đây, cô cũng có mặt.

"Tiểu Thu, mau ôm đứa bé vào trong đi! Chúng ta cũng phải đưa bọn trẻ vào trong rồi." Y tá tên Tiểu Thu gật đầu một cái, nhận lấy đứa bé trong ngực Phác Tuấn Hi, liền dẫn một y tá khác đi tới phòng giữ ấm.

Em bé sinh non, vẫn cần phải chăm sóc trong phòng giữa ấm hai ngày. Đưa mắt nhìn hai đứa bé rời đi, Phác Tuấn Hi đột nhiên cảm thấy chuyện như vậy có biết bao nhiêu thần thánh.

"Cô chủ. . . . . ." Tống Tâm Dao được đẩy ra ngoài, chị Diêu vội chạy đến.

"Chị Diêu tỷ, Mộc quản gia!" Tống Tâm Dao thấy là hai người bọn họ, có chút mệt mỏi cố gắng mở hai mắt ra.

"Cô chủ, cô cực khổ rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi! Tôi sẽ để chị Diêu ở lại đây với cô." Tống Tâm Dao gật đầu, đang định nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lại nhìn thấy Phác Tuấn Hi đứng bên cạnh. Âm thanh yếu đuối vang lên lần nữa: "Anh Phác, hôm nay cám ơn anh!" Nếu như không có anh..., chắc hẳn cô sẽ phải sinh hai đứa bé trên đường cái rồi.

"Đừng nói chuyện, ngủ đi!" Phác Tuấn Hi thấy bộ dáng cô yếu ớt, thật có chút đau lòng. Sau khi sinh xong đều mệt như vậy sao?

Anh không nhớ rõ trước kia xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy Tống Tâm Dao, anh đã hiểu rõ phụ nữ sinh con thật sự rất khổ sở.

Tống Tâm Dao gật đầu, một lần nữa hai mắt nhắm lại, để y tá đẩy về phòng, Phác Tuấn Hi bế cô lên giường bệnh, lập tức cảm thấy cô nhẹ đi rất nhiều. Lúc trước khi cô còn có đứa bé nặng đến nỗi khiến anh có chút không chịu nổi, thì ra là hai đứa bé có thể trọng kinh người như thế.

"Anh Phác, anh đi về trước đi! Tôi muốn lau người cho cô chủ!" Toàn thân cô đều là mồ hôi, ẩm ướt như vậy nhất định sẽ không ngủ được thoải mái.

"Được!" Anh thật sự cũng nên đi về rồi. Ngày mai có thời gian lại tới thăm cô nữa vậy! Hiện tại tình trạng cô như thế này, anh ở lại đây cũng không có tác dụng gì.

"Cậu Phác, để tôi bảo tài xế đưa cậu về khách sạn!" Quản gia cũng phải trở về.

"Không cần, như vậy quá làm phiền ông rồi!" Anh muốn đi một vài nơi, suy nghĩ một chút về chuyện giữa hai người bọn họ, ít nhất là không thể để cho mình sống quá mức hồ đồ, mơ mơ màng màng sống qua ngày.

"Trễ như thế, cậu sẽ không bắt được xe đâu!" Hiện tại cũng đã hơn ba giờ sáng, cho dù có thể bắt được xe, cũng sẽ không dễ dàng.

"Tôi muốn đi một mình ông cứ đi về trước đi!" Phác Tuấn Hi nhìn bầu trời bên ngoài, bây giờ trời vẫn còn khá tối, một lát nữa thôi mặt trời lên, trời sẽ sáng.

Anh cũng không hiểu rõ trong lòng mình đang suy nghĩ những gì? Nhìn thấy hai đứa bé, trong lòng anh cảm thấy vô cùng vui sướng, vô cùng hưng phấn còn có cả cảm động.

Hai sinh mệnh bé nhỏ, cứ như vậy ra đời, anh nhớ là nếu như có hai sinh mệnh mới ra đời trên thế giới, như vậy nhất định là đã có hai sinh mạng rời đi.

Có lẽ bọn họ cảm thấy vui vẻ, nhưng mà những người khác thì sao? Họ lại khóc đưa người thân của bọn họ. Trong một ngày, trên thế giới này, sẽ có rất nhiều đứa bé ra đời, cũng sẽ có rất nhiều người rời đi. Cuộc sống chính là như thế, sinh, lão, bệnh, tử, mỗi một dạng đều có, đều phải trải qua.

Đi tới một đầu đường mờ mịt nào đó ở thành phố O, gió thổi qua có chút lạnh lẽo, nhưng mà anh vẫn đặt tây trang ở trên tay mình, không có ý muốn mặc vào. Trên đó còn lưu lại máu của Tống Tâm Dao.

Nếu là lúc trước, anh có thể đã sớm vứt bỏ, nhưng hiện tại anh không cam lòng vứt bộ y phục này đi, thậm chí còn muốn đem nó cất giấu thật kỹ. Để về sau khi nhớ lại, anh không thể ở cùng với cô, nhìn cô sinh con ra, nhưng vẫn có thể lưu lại trí nhớ về ngày hôm đó. Ít nhất là anh vẫn luôn ở ngoài cửa đứng chờ cô, nhìn thấy đứa bé được đưa ra ngoài, nhìn thấy cô an toàn trở về phòng.

Trên mặt anh có nụ cười thản nhiên, không biết vì sao anh đột nhiên có cảm giác cứ như vậy thật là hạnh phúc, đặc biệt là khi nhìn đứa bé được sinh ra, hình ảnh ấy hạnh phúc biết bao.

Trong sinh mệnh của cô, xuất hiện nhiều người như vậy, trời cao còn ban cho cô thật nhiều con, hơn nữa mỗi đứa đều rất thông minh, chắc hẳn cô nhất định cũng sẽ rất vui vẻ thôi. Nhưng mà khi không có Cung Hình Dực ở bên cạnh cô, cô sẽ thay đổi sao?

Đáp án của anh là: sẽ không!

Anh nhớ rất rõ ràng, ở trên ban công khách sạn anh đã từng hỏi cô.

Anh nói: “Tóc của cô thật là đẹp."

Cô hồi đáp: "Chồng tôi cũng rất yêu thích tóc củ tôi, bởi vì anh ấy, tôi mới không cát tóc.”

Lúc ấy, trên mặt cô là nụ cười, có hoài niệm, có ưu thương,

"Vậy sao! Cô rất thích chồng cô?" Anh thật sự rất muốn biết cô yêu Cung Hình Dực được bao nhiêu.

"Đúng, rất thích rất thích!" Câu trả lời của cô khiến trong long anh có chút vui sướng.

"Yêu bao nhiêu?" Suy nghĩ một chút xem cô yêu nhiều bao nhiêu? Yêu sâu đậm?

"Không biết, nhưng chính là rất thích, tôi cảm thấy được nếu như cuộc sống không có anh ấy, thế giới của tôi hoàn toàn u ám. Trên bầu trời kia dù ánh sao có đẹp đến đâu đi nữa, không có anh ấy làm bạn ánh sao sang xinh đẹp kia tôi cũng không cảm thấy đẹp. Thời tiết cho dù trong xanh, không có anh cảm giác đều là âm trầm. Có lẽ có thể nói, anh ấy cho tôi là một cầu vồng rực rỡ, giống như một thế giới đầy đủ bảy màu. Không có anh ấy, cầu vồng cũng trở thành màu xám tro. . . . .” Cô thở dài, chỉ có thể chứng minh cô là bất đắc dĩ.

"Xem ra, cô thật sự rất thích anh ấy." Tống Tâm Dao cười, cười có chút thê lương.

"Yêu, đau đớn, trải qua bao nhiêu lần sống chết, có lẽ cũng không bằng một câu quên!" Cau nói cuối cùng này chỉ có thể hiểu là cô đang trách anh, cô vẫn không hoàn toàn tin tưởng những lời anh nói.

Chắc hẳn cũng sẽ không có mấy người tin tưởng, cho dù anh có nói với tất cả mọi người tren toàn thế giới là anh mất trí nhớ bởi vì một loại thuốc, chắc hẳn những người đó sẽ chỉ nói rằng anh đang tìm cớ, muốn lấy cái cớ này để chạy trốn khỏi tội lỗi của mình.

"Tuấn Hi, anh đã chạy đi đâu? VÌ sao gọi điện thoại cho anh anh cũng không nhận? Làm cho em lo lắng gần chết." Thôi Thục Viện đứng ở cửa khách sạn, chờ Phác Tuấn Hi. Anh đột nhiên mất tích ở trong vũ hội, không thấy bóng dáng đâu. Cô chịu đựng chân đau tìm kiếm bóng dáng của anh khắp nơi, cô cũng không biết mình đã tìm bao lâu, gọi điện thoại cho anh bao nhiêu lần, nhưng anh không nhận, cô cũng không thể tìm được bóng dáng của anh.

"Anh chỉ đi ra ngoài hóng mát một chút, nhưng mà không ngờ, không có chút cảm giác quen thuộc nào với thành phố O này. Đi tới một nơi vắng vẻ, liền không tìm được đường về, dọc theo đường đi lại không có xe, nên phải đi dọc theo đường cũ trở về, lúc nửa đêm lại xảy ra chút chuyện, cho nên trễ như thế này mới trở về được. Em là đứa ngốc hả? Tại sao lại đứng chờ ở chỗ này, chân của em không phải vẫn còn đau sao?" Nhìn cô đi cà nhắc, anh mới nhớ tới chân của Thôi Thục Viện còn bị thương.

"Chuyện gì xảy ra? ANh không bị thương chứ?! Cho em xem chút." Thôi Thục Viện có chút lo lắng nhìn anh, hi vọng anh không xảy ra bất cứ chuyện gì.

"Em yên tâm đi! Không phải bây giờ anh vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt anh sao? Đồ ngốc, em đúng là ngu ngốc bẩm sinh, lại cứ ngây ngốc đứng ở chỗ này chờ anh." Nếu như Thôi Thục Viện không phải đang lợi dụng anh, có lẽ anh sẽ có khả năng yêu cô. Nhưng mà, cô nhất định phải xuất hiện sớm hơn Tống Tâm Dao một bướ. Nếu như xuất hiên muộn hơn vậy thì chắc hẳn bọn họ cũng sẽ không thể ở cùng nhau. Nhưng mà anh có thể cảm nhận được, người mà anh yêu nhất định là Tống Tâm Dao, về phần tại sao lại như vậy thì chính anh cũng không thể nói rõ được.

"Không phải vì người ta sợ anh không cần người ta nữa sao?!" Thôi Thục Viện cúi đầu, khi cô không có ở bên cạnh anh, cô thật sự rất sợ, anh sẽ nhớ tới Tống Tâm Dao, mà quay về bên cạnh cô ấy.

"Đứa ngốc, không phải bây giờ anh đã trở về rồi sao? Anh ôm em vào, em đã như vậy rồi mà còn đứng ở đây lâu như vậy, em không cần cái chân này nữa hả?” Mặc dù chỉ là bị dẫm lên, nhưng mà quả thật khá nghiêm trọng .

"Chỉ là bị dẫm lên, không có chuyện gì đâu!" Cô xin lỗi, le lưỡi một cái, Phác Tuấn Hi cũng chỉ lắc đầu.

"Thật là cô gái ngốc!" Cô gái ngu ngốc như vậy, còn có thể tìm được bao nhiêu người?

"Em buồn ngủ quá a!" Thấy cô bắt đầu làm nũng, Phác Tuấn Hi dứt khoát bế cô lên.

"Ngủ đi, anh đưa em trở về phòng!" Bế cô vào khách sạn, sau đó liền đưa cô về phòng. Anh cũng liền trở về gian phòng của mình, nằm ở trên giường hồi tưởng lại một màn mới vừa được ôm em bé kia, anh đột nhiên duỗi hai tay, làm ra tư thế như lúc ôm đứa bé, sau đó liền cười ngây ngô. Cũng không biết suy nghĩ bao lâu, anh mới tiến vào giấc ngủ.

Một giấc này anh ngủ cực kỳ thoải mái, không có nằm mơ, cũng không có nghe thấy bất kỳ một tiếng động nào, ngủ đến muộn, anh mới bò dậy. Cầm cái áo khoác tây trang kia lên, cất vào bên trong hành lý, ở tầng dưới cùng, hình như không muốn để cho bất kì ai phát hiện ra

Tống Tâm Dao ở trong bệnh viện, hai đứa bé cũng đã được ra khỏi phòng giữ ấm, hiện tại đứa nhỏ đang nép trong ngực cô bú sữa mẹ. Còn đứa con trai nhỏ kia thì đang trợn tròn mắt, cặp mắt quan sát chung quanh.

Tống Tâm Dao nhìn hai đứa bé, trên mặt là nụ cười thản nhiên. Bé gái còn ra đời trước mấy phút so với bé trai, nhưng mà không biết hai đứa chúng nó sau khi lớn lên có tranh vị trí lớn nhỏ hay không. Cô nhớ cô đã từng xem qua một bộ phim, nữ chính cũng sinh một đứa con trai và một đứa con gái, khi hai đứa được bốn tuổi, chúng bắt đầu tranh dành xem ai là anh trai ai là em gái hay ai là chị gái, ai lầ em trai.

Cô rất mong đợi đến ngày đó. Nhìn bọn nhỏ lớn lên, đã trở thành một chuyện vô cùng vui vẻ trong cuộc sống của cô. Mỗi ngày nhìn mấy đứa bé cãi nhau ầm ĩ, cũng có lúc sẽ cảm thấy thật sự rất phiền, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, nếu như không có những đứa bé này, cuộc sống của cô sẽ trở nên như thế nào? Có lẽ ngay cả cô cũng không biết, cuộc sống của cô sẽ biến thành tình trạng như thế nào nữa!

"Mẹ!" Sauk hi tan học, Kỳ Kỳ lập tức chạy tới bệnh viện. Nó biết hôm nay em trai và em gái được ra khỏi phòng giữ ấm, cho nên nhất định phải chạy tới thật nhanh để thăm chúng.

"Kỳ Kỳ, con nói nhỏ thôi!" Tống Tâm Dao có chút chịu không nổi Kỳ Kỳ, mỗi lần đều tạo ra tiếng động lớn như vậy.

"Em trai em gái đang ngủ sao ạ?" Cậu đặt cặp sách lên trên ghế sa lon, sau đó liền chạy tới, ngồi ở mép giường, chống cằm nhìn em bé.

"Mẹ, chúng ta về sau làm thế nào để biết được ai là em gái ai là em trai ạ?" Nó sợ nhất, chính là hai người bọn họ giống nhau như đúc. Mà bây giờ xem ra, hai người bọn họ đúng thật là không khác gì nhau.

"Con trai ngốc, con cũng nói một là em trai, một là em gái, còn phải phân biệt sao?" Tống Tâm Dao bị câu hỏi của Kỳ Kỳ chọc cười.

"Mẹ, nếu như về sau em gái lại thích giả dạng con trai (tomboy ha), sau đó giống hệt em trai, ngày ngày mặc âu phục đeo caravat, mẹ nói xem nên làm thế nào?" Kỳ Kỳ có chút lo lắng.

"Cái đứa bé này, mẹ cũng chỉ có hai người con gái là em gái nhỏ cùng Điềm Điềm, còn có ba đứa con trai các con, mẹ tin tưởng tiểu bảo bảo nhất định sẽ giống Điềm Điềm, sẽ là một thục nữ." Tống Tâm Dao cười cười, kéo lại chăn cho con gái.

"Nhưng mà mẹ à, nếu như em trai dáng dấp quá giống con gái, cùng tiểu bảo bảo ngày ngày tranh nhau làm con gái thì phải làm thế nào?" Vấn đề Kỳ Kỳ đưa ra càng hỏi càng khó trả lời..

"Kỳ Kỳ, đối với vấn đề của con, mẹ có thể không trả lời không?" Cô cũng không biết, mình nên trả lời Kỳ Kỳ thế nào nữa. Tên tiểu quỷ này, mỗi ngày trong đầu đều nghĩ đến những thứ linh tinh gì đó, bây giờ cô càng ngày càng không thể hiểu rõ nó nữa rồi.

"Được rồi! Mẹ có muốn ăn táo không? Kỳ Kỳ gọt cho mẹ." Kỳ Kỳ cầm một quả táo lên, cẩn thận gọt vỏ.

"Cẩn thận không đứt tay đó!" Mặc dù Kỳ Kỳ gọt táo rất lợi hại , nhưng mà cô vẫn không yên lòng.

"Được rồi, mẹ ăn táo đi!" Kỳ Kỳ đem quả táo đã gọt xong, đưa cho Tống Tâm Dao.

"Kỳ Kỳ, có tiến bộ nha!" Tống Tâm Dao cầm quả táo con đưa tới, ở trên mặt con nhẹ nhàng hôn lên.

Thấy con trai dù đã trưởng thành, cũng vẫn rất thân thiết, cô không cần lo lắng.

"Mẹ, mau ăn đi! Con sẽ chú ý đến em!" Tống Tâm Dao cười, ăn quả táo mà Kỳ Kỳ tự mình gọt cho mình.

"Mẹ, chúng ta đặt tên cho em bé là gì?" Kỳ Kỳ đột nhiên hỏi. Em bé không có tên, cậu cũng không biết phải gọi hai đứa nó như thế nào.

"Mẹ suy nghĩ một chút! Con tên là Tử Kỳ, em trai con tên là Tử Dật, vậy em trai nhỏ gọi là Tử Kiêu thôi. Kiêu hùng - Kiêu, Kỳ Kỳ, con cảm thấy thế nào?" Cô cũng không biết như thế nào, trừ Kỳ Kỳ là do cô đặt tên, Tử Dật và Điềm Điềm đều là do Cung Hình Dực đặt tên cho.

"Được, vậy gọi là Tử Kiêu đi, Tử kKêu tới anh trai xem một chút." Kỳ Kỳ chống cằm, nhìn Tử Kiêu ở mép giường.

"Em gái nhỏ tên gì bây giờ? Đứa thứ hai tên là Điềm Điềm, vậy thì em gái nhỏ gọi là Nhược Nhược đi!" Cô cũng không muốn nghĩ nữa, nghĩ tiếp đầu của cô sẽ đau chết.

"Nhược Nhược cũng không dễ nghe nha!" Thế nào mà cảm giác lại giống như là nhược trí vậy?

"Mẹ không nghĩ ra được nữa, chờ sau này từ từ nghĩ đi! Gọi Nhược Nhược là nhũ danh trước." Kỳ Kỳ gật đầu, nó nhất định phải nghĩ cái tên thật đẹp cho em gái. Tống Tâm Dao sinh hai đưa này xong cũng không sinh nữa rồi, nó cũng không hy vọng tên của đứa em gái cuối cùng sẽ làm cho nó về sau phải hối hận.

"Mẹ, con đi gọi điện thoại cho dì Diêu, để dì ấy đến chăm sóc mẹ, Kỳ Kỳ phải đi về ăn cơm, sau đó sẽ đi học." Lát nữa còn có tiết, nó thật sự rất muốn ở lại với Tống Tâm Dao cùng các em đó!

"Không cần gọi đâu, chị Diêu!" Tống Tâm Dao cười nhạt, chị Diêu đã xuất hiện ở cạnh cửa.

" Thiếu Gia!"

"Dì Diêu, có gì ăn hay không, Kỳ Kỳ thật đói!"

"Có, đương nhiên là có, cậu ăn đi!" Cô đã sớm nghe tài xế nói, Kỳ Kỳ chạy đến bệnh viện rồi.

Kỳ Kỳ vui vẻ bưng phần ăn của mình qua, nó có thể ở cùng với em trai và em gái nhiều hơn một lúc nữa rồi.Dì Diêu thật đúng là hiểu rất rõ nó, sùng bái ing.

"Đang dùng cơm sao?" Phác Tuấn Hi thật vất vả mới có thể bỏ ra một chút thời gian rảnh rỗi, đi tới bệnh viện.

"Anh Phác, tại sao lại rãnh rỗi tới đây vậy?" Tống Tâm Dao cho là anh sẽ không trở lại, cho là anh đã bị cô dọa sợ, lúc ấy cô thật sự là đủ dọa người, nói thật cô cũng có cảm giác mình rất phiền toái.

"Xem ra cô và em bé đều rất tốt!" Thấy hai bảo bảo cũng nằm ở bên cạnh cô ngủ thiếp đi, anh nở nụ cười.

"Đúng vậy! Hai đứa đều rất khỏe mạnh, đêm hôm đó thật sự rất cám ơn anh!" Nếu như không có anh..., cô thật sự không biết phải làm sao?

"Cô không trách tôi đi theo cô sao?" Cô nhất định biết anh đi theo cô, nhưng lại không nói ra.

"Nếu như anh không đi theo, chắc hẳn tôi sẽ ngã chết ở trên con đường đó rồi." Nếu như không phải vì xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn cô sẽ trách anh, trách anh nhàm chán theo dõi cô, chơi đùa như vậy rất vui sao?

Nhưng mà anh lại giúp mình, dù nói thế nào thì anh cũng không cho cô lại trên đường cái, hơn nữa anh cũng đã ôm cô chạy lâu như vậy.

"Tôi nghĩ là bất kỳ ai nhìn thấy như vậy, cũng sẽ ra tay giúp cô thôi."

"Có lẽ vậy! Đã ăn chưa? Có muốn cùng nhau dùng cơm hay không?" Tống Tâm Dao đột nhiên phát hiện, mình đang ăn một mình, mà quên Phác Tuấn Hi.

"Tôi đã ăn rồi, cô ăn đi, đừng chú ý đến tôi!" Tống Tâm Dao gật đầu, hiện tại thứ gì cô cũng không ăn được, chỉ có thể ăn mì, hơn nữa còn ăn từng sợi từng sợi một, đều ngâm trong nước dùng đến nở hết cỡ rồi.

Cũng may, đây đều là tự mình làm, nếu như là lúc trước, chắc hẳn cô cũng sẽ không ăn.

Dạ Thiên bắt đầu tiếp nhận mọi chuyện trong công ty, sau khi xem xong hợp đồng với Thôi Phác cùng với những lời mà Tống Tâm Dao đã nói, cũng đồng ý với cách suy nghĩ của cô. Cầm hợp đồng đi tới Thôi Phác, từ chối bọn họ, Tử Mị cũng không có ý nguyện hợp tác với bọn họ, hơn nữa anh cũng muốn được gặp Phác Tuấn Hi, xem xem anh ta có phải Cung Hình Dực hay không, nếu như anh ta thật sự là Cung Hình Dực, chắc hẳn anh cũng pải điều tra một chút, giữa bọn họ đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra?

"Anh là?" Tiếp tân hiển nhiên không biết Dạ Thiên.

" Tổng giám đốc tạm thời của Tử Mị - Dạ Thiên." Thư ký đi theo bên cạnh anh. Cô cũng thật tò mò, muốn nhìn một chút xem Phác Tuấn Hi này đến cùng có phải là Cung Hình Dực thật hay không, nếu như đúng là vậy thì xem ra khoảng thời gian sau đây bọn cô phải bận rộn rồi.

Xem ra Tống Tâm Dao là vì quá mức thất vọng, cho nên mới phải tuyên bố tin tức Cung Hình Dực đã chết ra ngoài.

"Xin anh chờ một chút!" Tiếp tân lập tức gọi điện thoại cho tổng giám đốc.

"Tổng giám đốc! Xin chào!" Một lát sau, Phác Tuấn Hi vừa đúng lúc trở về công ty.

Dạ Thiên quay đầu lại nhìn, người đàn ông này cùng Cung Hình Dực giống nhau như đúc, mang đến cho anh một cảm giác, người đàn ông này căn bản chính là Cung Hình Dực. Hai người bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, anh làm sao có thể không nhận ra Cung Hình Dực chứ?

"Tổng giám đốc Phác!" Anh đi tới trước mặt Phác Tuấn Hi.

"Anh là?" Đối với người đàn ông trước mắt này, anh lại cảm thấy có chút quen thuộc, lại cũng có chút xa lạ.

"Tổng giám đốc điều hành tạm thời của Tử Mị - Dạ Thiên, có chuyện tìm tổng giám đốc Phác nói chuyện một chút!" Dạ Thiên giơ hợp đồng trong tay lên, vẻ mặt từ đầu đến cuối đều chưa từng thay đổi.

"Đến phòng làm việc của tôi nói chuyện đi!" Phác Tuấn Hi trực tiếp vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, Dạ Thiên cùng thư ký cũng đi theo vào. Thôi Thục Viện đã trở lại công ty thấy tổng giám đốc hiện tại của Tử Mị tới đây, liền lập tức chạy đến một bên trong thang máy, xem giữa bọn họ rốt cuộc muốn nói những gì, cũng nhờ vào đó mà xem xem Phác Tuấn Hi, có phải đã nghe lời của bọn họ hay không.

Nếu như Phác Tuấn Hi cho đến bây giờ vẫn không nghe theo lời bọn họ nói, không thể sử dụng được, xem ra cô phải tăng thêm lượng thuốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.