Tổng Giám Đốc Ăn Trước Yêu Sau

Chương 86: Chương 86




Phong Hàm Niệm đi ra, một lát quay trở lại, món ăn đã được dọn lên,ba người cười cười nói nói thời còn đi học có vẻ lý thú lắm.

Phong Hàm Niệm nhìn bọn họ thân thiết đến đố kị , mắt bắn ra tia giận dữ, nửa đùa nửa thật mà nói: “Hai người xứng đôi thật nha được thì về sống cùng nhau đi.”

Hạ Ngưng Âm nghe vậy cười lớn : “Cái gì chứ, ghen tị với tớ ah? Không cần nói quá vậy đâu, tình cảm giữa tớ và Tuyên ca tốt thật nhưng về phương diện đó còn xa vời lắm.” Dứt lời liền nháy mắt với Lăng Tuyên bày tỏ đồng tình: “Đúng không Tuyên ca?”

Khóe miệng Lăng Tuyên nhếch lên cười nhàn nhạt, gật đầu một cái, không trả lời, ray rứt trong lòng.

Phong Hàm Niệm quan sát thái độc của anh, châm chọc lắc đầu nghĩ: Thật khờ! Thôi thì để cô làm người tốt một lần, tác thành cho bọn họ. Phong Hàm Niệm nhướn mày hỏi: “Có muốn uống chút gì không?”

Hạ Ngưng Âm và Lăng Tuyên chạm mắt trong không gian, mỉm cười cùng lúc gật đầu.

Phong Hàm Niệm gọi phục vụ yêu cầu lấy thức uống, dùng ánh mắt ám hiệu cho người phục vụ. Anh ta tinh ý cười khẽ, xoay người mất dạng, rất nhanh mang thức uống vào phòng. Phong Hàm Niệm lén đưa gã cái gì đó rồi vội bỏ thứ bột trắng vào ly của Hạ Ngưng Âm và Lăng Tuyên.

Ngay tức khắc, đâu đó đã được sắp sẵn dưới tay Phong Hàm Niệm: “Hiếm khi chúng ta mới tụ tập thế này, cheers….”

Hạ Ngưng Âm không tiện từ chối ý tốt của cô đành uống hết ly rượu, còn Lăng Tuyên vốn sẵn có chút buồn bực nên cũng nốc cạn ly.

Chất lỏng chạy vào dạ dày, Hạ Ngưng Âm cảm giác mọi thứ trước mắt trở nên mờ ảo, bất chợt thân thể nhẹ bẫng đầu óc quay cuồng, đưa tay xoa mí mắt, lầu bầu: “Kỳ lạ, sao lại buồn ngủ như vậy, rõ ràng hôm qua ngủ đủ giấc mà.”

Lăng Tuyên lắc lắc đầu, cơn đau nhức ùa đến cuồn cuộn, đôi mắt nặng trĩu muốn khép chặt, vừa định đứng lên bước đi, thân thể bỗng gục trên mặt bàn. Hạ Ngưng Âm cũng không chịu nổi cơn buồn ngủ thuận thế nằm dài xuống.

Phong Hàm Niệm bình tĩnh thưởng thức cốc rượu, đôi môi ướt át nhếch lên, gã phục vụ liền tiến vào chờ lệnh.

Nụ cười trên môi Phong Hàm Niệm vụt tắt, nhàn nhạt nhìn Lăng Tuyên và Hạ Ngưng Âm, lạnh giọng: “Đưa người đi”.

Gã phục vụ nghe theo chỉ thị đưa bọn họ rời khỏi bàn tiệc. Phong Hàm Niệm đã sớm đặt phòng chỉ còn chờ đưa người lên: “Động tác nhanh một chút, không lại hỏng bét.”

Phong Hàm Niệm đứng ở đầu giường liếc mắt lạnh lùng với Hạ Ngưng Âm, ngồi xuống tự nhủ: “Thật ra tôi cũng vì hạnh phúc cho cô, điều kiện của Lăng Tuyên tốt như vậy, quá xứng với cô rồi.”

Dứt lời cởi quần áo của Hạ Ngưng Âm, hờ hững đắp lên một chiếc chăn mỏng, lúc này, gã phục vụ đưa Lăng Tuyên vào đỡ anh nằm bên cạnh.

Phong Hàm Niệm bí mật sắp xếp máy quay cảnh hai người lõa lồ, cười một cách đốn mạt, xoay người khuất dần sau cánh cửa.

Lăng Tuyên tỉnh dậy thấy cổ họng khô khốc, hạ thể nóng rực như có ngọn lửa thiêu đốt, mơ hồ tỉnh lại, trán túa mồ hôi hột, đầu đau như búa bổ.

Lăng Tuyên ngồi dậy, cái chăn theo động tác của anh bị rớt xuống, bất thình lình hai mắt trợn to khi nhận ra thân thể trần truồng đang nằm kế bên, lúc này cô vẫn còn chìm trong giấc ngủ sâu.

Lăng Tuyên thở dốc, hô hấp như bị tắt nghẽn, lưng vã ngày một nhiều mồ hôi lạnh, đôi con ngươi nồng đậm, nuốt nước miếng, trước cảnh xuân này dục vọng trong người càng cháy nóng hừng hực, anh không còn mấy lý trí, đưa tay giũ toàn bộ chăn ra.

Lăng Tuyên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Ngưng Âm, nhìn chăm chú hồi lâu, nhịn không được liền che lấp đôi môi anh đào, nụ hôn đầy ham muồn bàn tay vô thức vuốt ve thân thể cô.

Hạ Ngưng Âm vẫn chìm trong giấc mơ, cơn ngứa bất chợt làm cô giãy giụa. Lăng Tuyên hoảng sợ ngẩn người, cứ như bị thứ gì kích thích, đôi môi hôn dọc xuống cổ, xuống ngực, dần dà khắp người nổi lên chằng chịt những dấu vết đỏ tươi.

Lăng Tuyên được nước làm tới, vội vàng chạy loạn xuống nơi bao trùm tư mật của Hạ Ngưng Âm, anh mơ hồ nghe được tiếng rên rỉ của đối phương, gương mặt tuấn tú thống khổ nhíu lại, nhất thời khôi phục thần trí, kinh ngạc quan sát Hạ Ngưng Âm.

Tâm trí anh không ngừng gầm thét, khao khát chiếm lấy thân thể cô. Lăng Tuyên hít thật sâu thở ra đầy nặng nhọc, đáy mắt ươn ướt hiện lên tia máu đỏ, thân hình vạm vỡ không kịp chờ đợi đè lên người Hạ Ngưng Âm.

Bên kia!!!

Trong thư phòng, Tư Khảm Hàm đọc xong phần văn kiện cuối cùng, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, kim chỉ đúng 12 giờ, khẽ chau mày tuấn, muộn thế này rồi còn chưa thấy mặt mũi đâu? Chẳng nhẽ anh quá chú tâm công việc?

Anh không tin giờ này cô không có ở nhà, bước nhanh xuống lầu, phòng khách vẫn tối đen như mực. Gương mặt lập tức trầm xuống, bật đèn hướng cửa phòng Hạ Ngưng Âm, gõ vài tiếng, không thấy ai trả lời, sắc mặt càng đen hơn.

Lấy chìa khóa mở cửa, bên trong không một bóng người, chính xác là Hạ Ngưng Âm vẫn chưa về.

Đôi con ngươi lộ ra tia sắc bén, sắc mặt lạnh lẽo âm u thật dọa người, cô gái này chán sống rồi sao? Dám qua đêm ở ngoài? Hừ một tiếng, lấy điện thoại ra định gọi cho Hạ Ngưng Âm, đúng lúc điện thoại lóe lên dòng tin nhắn từ dãy số lạ.

Lúc này anh không có tâm tình để ý đến những tin nhắn nhàm chán đó, dứt khoát không quan tâm, Tư Khảm Hàm gọi cho Hạ Ngưng Âm, nhưng chỉ vang vọng lại tiếng tút tút ...kéo dài.

Tư Khảm Hàm vẫn điệu bộ lạnh lùng nhưng trong lòng anh bắt đầu lo lắng, đôi mắt lóe lên tia lửa giận, gọi điện mấy lần cũng là máy bận, nhất thời nhớ đến bữa tiệc Phong Hàm Niệm mời cô và Lăng Tuyên, định gọi cho cô ta nhưng lại thôi.

Hạ Ngưng Âm không thích người ngoài biết quan hệ giữa anh và cô. Mặc dù Phong Hàm Niệm thừa biết anh từng lên giường với Hạ Ngưng Âm một lần nhưng cô ta cũng không biết hai người vẫn còn dây dưa đến giờ.

Hơn nữa Phong Hàm Niệm không phải loại người đáng tin. Giờ nếu anh tùy tiện gọi cho cô ta, chỉ sợ rước thêm phiền phức, nhưng nếu không gọi thì anh làm sao tìm được Hạ Ngưng Âm đây?

Đáng chết, Tư Khảm Hàm có chút phiền não, về căn bản anh chưa từng quan tâm đến đám bạn bè của cô nên không hề có số của ai, mà cho người điều tra thì bao giờ mới có tin tức.

Anh vò đầu bức tóc, đứng lên đi vào phòng khách, tựa lưng lên ghế sa lon thả lòng người, chắc do anh lo nghĩ quá nhiều rồi, bất quá cô cùng bạn bè ra ngoài ăn cơm vì quá ham vui nên về trễ là việc bình thường mà thôi, cũng không có làm gì sai trái, nói không chừng lát nữa cô sẽ về liền bây giờ, anh ở đây lo gà hóa cuốc? Cô lớn chừng này chẳng lẽ dễ dàng để người ta bắt cóc? Hơi đâu mà lo lắng?

Lo lắng? Tư Khảm Hàm bị hai từ này làm cho dọa sợ. Không, anh không hề lo lắng cho cô chẳng qua sợ cô cùng Lăng Tuyên quan hệ không đúng đắn, anh hà cớ gì phải quan tâm nha đầu đó? Chính anh là người đầu tiên không màng đến sống chết của cô đấy.

Tư Khảm Hàm đè nén những ưu phiền không vui trong lòng, tựa người vào trên ghế sa lon chờ Hạ Ngưng Âm, một khi cô trở về nhất định phải trừng trị nghiêm khắc, dám để anh ở nhà một mình, từ từ, bất tri bất giác cơn buồn ngủ kéo tới, liền ngủ thiếp đi.

Ánh mặt trời soi qua màn cửa lấp ló vào căn phòng chút ánh sáng , Tư Khảm Hàm lim dim mở mắt, đảo mắt chung quanh, nhất thời ngẩn ra, môi mỏng mím thành đường thẳng, thần sắc nồng đậm hướng thẳng phòng Hạ Ngưng Âm, bên trong trước sau vẫn một màu tối đen như ngày hôm qua, chăn nệm vẫn gọn gàng cho thấy chủ nhân căn phòng suốt đêm không về.

Mở khóa màn hình định gọi cho Hạ Ngưng Âm, nhưng lại không gọi vì đồng hồ đã 9 giờ sáng.

Hôm nay, mở cuộc hội nghị thương mại lúc 10 giờ, hiện tại chỉ còn một tiếng để chuẩn bị, Tư Khảm Hàm vội vệ sinh cá nhân liền xách xe rời khỏi nhà, mọi việc liên quan đến Hạ Ngưng Âm tạm thời dẹp sang một bên.

Hạ Ngưng Âm tỉnh lại, cảm thấy đầu quay mòng mòng, xoa mi tâm gắng gượng ngồi dậy, đôi con ngươi quan sát bố trí xung quanh, nhất thời ngẩn người ra, tỉ mỉ nhìn thêm lần nữa, đây là đâu? Cô nhớ tối ngày hôm qua cùng Hàm Niệm ăn cơm, sau đó uống chút rượu, sau đó thì sao? Sau đó. . . . . .

Hình như cô ngủ gục trên bàn. . . . . . , tiếp nữa? Hạ Ngưng Âm lắc đầu một cái trong não liền trống rỗng, gục đầu xuống ngay tức thì thét toán lên!

Sao, sao cô lại trần truồng kiểu này? Tự động xoay đầu qua bên cạnh, che miệng, mắt mở to không dám tin nhìn thân thể lưu lại những dấu hôn đỏ, lại không dám nhìn xuống thêm nữa, động tác chần chờ đi xuống giường, hạ thân không hề đau nhức như tưởng tượng.

Hạ Ngưng Âm ngày một trợn to mắt, bước vào phòng tắm cả người lạnh run, hốc mắt ẫm ướt, thật may là chưa tới bước cuối cùng.

Tuy nhiên sao cô lại có mặt ở chỗ này? Tuyên ca và Hàm Niệm đang ở đâu? Tại sao cô thiếu chút nữa liền bị làm cái đó? Người nọ rốt cuộc là ai? Mọi thứ đều trở nên hỗn độn, nhớ tới mình cùng người đàn ông khác ôm ấp suốt đêm trên giường, trái tim như muốn ngừng đập, da thịt trở nên trắng bệch không huyết sắc.

Bỗng nhiên lại nghĩ đến, nếu Tư Khảm Hàm biết cô thiếu chút nữa bị người khác lạm dụng, anh sẽ có phản ứng gì, anh sẽ bày ra bộ mặt lạnh tanh đến đáng sợ, không hỏi không rằng liền trừng phạt cô...... thần kinh Hạ Ngưng Âm căng thẳng tột độ.

Hạ Ngưng Âm tắm rửa qua loa, ăn mặc chỉnh tề, vội trốn khỏi khách sạn chẳng màng đến mùi hôi của trang phục nhanh chân vào công ty làm việc.

Mới đặt chân đến cửa ai thấy cô cũng che miệng cười, có khi lộ ra ánh mắt khi dễ, Hạ Ngưng Âm hơi bực bội, dự cảm sắp có bão táp ập đến, gấp gáp đến bàn làm việc.

Người trong văn phòng bu vào chiếc máy vi tính kẻ chỉ người trỏ, Hạ Ngưng Âm nghi ngờ đứng tại chỗ, khó hiểu nhìn bọn họ, ngó sang Lan Khả đang ngồi lẳng lặng một chỗ, tâm tình rất sa sút, Hạ Ngưng Âm ngờ nghệch tới bên cạnh cô hỏi thăm.

"Này, cậu sao vậy cứ như người mất hồn." Tâm tình Hạ Ngưng Âm cũng rất tệ, nhưng vẫn làm bộ trưng vẻ mặt hào đồng.

Lan Khả nghe ra âm thanh quen thuộc, chỉ là ngẩng mắt nhìn không trả lời, Hạ Ngưng Âm hơi buồn bực: "Bọn họ nghiêm túc như vậy để làm gì?"

Lúc này ánh mắt Lan Khả mới chớp vài cái, nhưng vẫn không nói gì.

Một người trong đám nhiều chuyện kia vô tình thấy Hạ Ngưng Âm liền dùng lời lẽ châm biếm: "U, Đại Mỹ Nhân đã trở lại?"

Dứt lời, bao ánh mắt đều đổ dồn lên người cô, Hạ Ngưng Âm bị nhìn chằm chằm đâm ra ngượng ngùng "Sao thế?"

"Hắc, không cần phải giả bộ đâu, chúng tôi biết hết rồi." Người khi nãy chỏ mõ vào tiếp cùng những người xung quanh ra ám hiệu, ngay tức khắc cả căn phòng vang lên tiếng cười rộ.

Bọn họ muốn nói cái gì, Lan Khả kéo Hạ Ngưng Âm đến trước màn hình vi tính, để cho cô thấy rõ nội dung bên trong.

Hạ Ngưng Âm thuận thế bước theo cô, chiếc túi vô tình rơi xuống chạm phải con chuột, màn hình phát sáng hiện lên mấy chục tấm "Hình khiêu dâm", người trong ảnh không ai khác ngoài cô đang lõa thể với người đàn ông hơi mờ, ngay tức khắc khuôn mặt nhỏ nhắn xanh méc như tàu lá chuối, cô cảm nhận được chắc chắn người đàn ông đó chính là Lăng Tuyên!

Cả người Hạ Ngưng Âm run rẩy, càng xem tâm càng lạnh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, chóp mũi xộc lên mùi vị chua cay, tận đáy lòng cô đã suy nghĩ rõ ràng, nhận định vô số lần, đến thời điểm này cô cùng Lăng Tuyên chưa xảy ra cái gì cả, làm sao lại rơi vào tình cảnh như thế này?

Rốt cuộc tại sao? Những hình ảnh này là người nào đem phát tán? Hiện tại cô vô cùng rối loạn tâm trí, vì cái gì lại làm ra loại sự tình này? Sao đối xử với cô như thế?

Buông ra con chuột, Hạ Ngưng Âm đứng thẳng người, ánh mắt không còn sức sống nhìn về phương xa, Lan Khả cắn môi dưới, đem Hạ Ngưng Âm dựa vào người mình, "Tiểu Âm, cậu trở về nghỉ ngơi. . . . . , tớ cũng đi tìm Tuyên ca nói chuyện một chút, sáng nay tớ gọi nhiều lần nhưng anh ta vẫn chưa bắt máy."

Hạ Ngưng Âm còn chưa kịp nói, Lưu Kinh Lý đã xuất hiện, nhìn thấy Hạ Ngưng Âm, liền tỏ thái độ không vui: "Cô lập tức về viết lá thư từ chức, sáng ngày mai nộp cho tôi, cuộc sống riêng của mình không cần đem tuyên dương khắp nơi, chính cô không biết xấu hổ, chúng ta còn phải làm việc, tập đoàn Tư thị có rắc rối nào là cô tự gánh lấy." Nói xong, không để ý tới Hạ Ngưng Âm xoay người rời đi, ngay cả cơ hội giải thích cũng không có.

Lưu Kinh Lý biến mất khỏi phòng, bọn họ liền nháo nhào như cái chợ.

Cô nhân viên nữ dùng giọng điệu đồng cảm: "Ai, đúng là trời cho số mỗi người mà, thân là trưởng khoa bệnh viện Tiểu Khai nhất nhì thành phố B, gia thế lại giàu có, nếu như tốt mệnh tốt một chút mà nói, sắp sửa làm thiếu phu nhân nhà người ta nha, về sau a, cả đời không cần lo cơm áo gạo tiền."

"Đúng vậy a, đến lúc đó đâu cần sáng 8 giờ đến công ty chiều 5 giờ tan làm? Coi như lão Lý không mở lời, cô ta cũng tự động rời đi thôi." Một người khác phụ họa thêm.

"Mấy người cứ đoán mò, ai biết được Lăng thiếu gia đang thật lòng hay chơi qua đường đây? Người ta có tài có mạo, con vịt mà đòi lọt mắt hoàng tử à? Kiểu như không kịp chờ đợi để người khác biết mình có quan hệ với Lăng thiếu gia đành phải gửi cho từng người xem cho mở rộng tầm nhìn?" Tên còn lại cười khinh bỉ.

Hạ Ngưng Âm nghe bọn họ lời qua tiếng lại đến đờ đẫn người, rũ mí mắt nặng trĩu, Lan Khả không yên lòng vì cô, nhỏ giọng nói: "Hồi sớm đi làm, mở hộp thư, ai nấy cũng nhận được bức thư này."

Hạ Ngưng Âm nghe vậy, vẻ mặt trở nên khiếp sợ, cắn môi dưới tựa như muốn vỡ cánh môi mềm mại, bình tĩnh trở lại chỗ ngồi của mình, mở hộp thư rõ ràng không có lịch sử ghi chép.

Nước mắt chảy dài, Hạ Ngưng Âm ngước nhìn Lan Khả, nghẹn ngào nói: "Tớ thật sự không biết vì sao có những tấm hình này, tớ không có phát tán nó."

Lan Khả ôm chặt lấy Hạ Ngưng Âm, xoa tóc cô giọng điệu an ủi: "Dĩ nhiên tớ tin tưởng cậu, tớ đi chỗ này một chuyến rồi về mình nói chuyện sau."

Hạ Ngưng Âm gật đầu rời khỏi công ty đến nhà Lan Khả.

Tư Khảm Hàm bước ra từ phòng họp, mở nguồn điện thoại, lập tức gọi cho Hạ Ngưng Âm, trước sau vẫn là máy bận, tính gọi lần nữa, nhưng có nhắc nhở khi bỏ lỡ hơn chục tin nhắn, chắc hẳn có khả năng liên quan đến Hạ Ngưng Âm, Tư Khảm Hàn hơi sốt sắn, vội vàng mở xem xét thử, nội dung bên trong đủ khiến Tư Khảm Hàm bẻ cong chiếc điện thoại, mu bàn tay nhô ra những đường gân xanh.

Tất cả đều là hình giữa Hạ Ngưng Âm cùng Lăng Tuyên đang lăn lộn trên giường, bọn họ ở bên nhau suốt đêm qua, liếc mắt cũng biết kịch liệt cỡ nào!!!

Tư Khảm Hàm nheo tròng mắt, tay cầm điện thoại có chút run rẩy, ngay lúc này anh cũng không rõ cảm giác của mình, hiện tại anh chỉ muốn bóp chết cô, hỏi cô đến tột cũng đã xảy ra chuyện gì, chẳng phải cô thề sắc son rằng bọn họ không có gì? Không có gì của cô tức là được quyền nằm ôm ấp nhau, trình diễn tiết mục lăn lộn? Không có gì của cô tức là được quyền vụng trộm với tên mặt trắng? Anh có điên mới tin tưởng lời nói đó, để bây giờ cô coi anh như thằng ngốc đem ra đùa bỡn!

Lam Nguy đi ra sau, thấy bộ dạng hầm hầm sát khí của Tư Khảm Hàm, liền rùng mình một cái, hơi lưỡng lự mở miệng: "Tư tổng, thời gian đính ước của anh và Tiền tiểu đã đến, có phải cũng nên tới chỗ hẹn rồi không?"

Tư Khảm Hàn lạnh lùng ra lệnh: "Lui xuống!"

Lam Nguy co rúm người, anh biết Tư Khảm Hàm làm việc luôn luôn có chừng mực, không cần người khác nhắc nhở, thế nhưng lần không giống, cái hẹn này có khi bị hủy bỏ không chừng.

Đẩy yết hầu lên xuống, Lam Nguy nhắm mắt làm liều: "Lần này Tiền tiểu thư muốn thương lượng về lễ cưới, nếu anh không đi, sợ rằng. . . . . ."

Tư Khảm Hàn quay người ném cái nhìn lạnh lẽo, phút chốc, lạnh nhạt nói: "Anh giúp tôi điều tra, bây giờ Hạ Ngưng Âm đang ở đâu, trước một giờ đem người giao cho tôi."

"Dạ!" Vội vàng trả lời, Lam Nguy liền đứng khựng, bừng hiểu ra vấn đề, thì ra hôm nay tâm tình Tư Khảm Hàm tệ như vậy nguồn gốc là do Hạ Ngưng Âm: " Này, Tiền tiểu thư bên kia. . . . . ."

"Tôi tự mình đi." Tư Khảm Hàm nói xong đi vào thang máy xuống tầng hầm lấy xe rời khỏi tập đoàn Tư thị.

Xe đỗ trước tiệm áo cưới cao cấp, nhìn thấy Tư Khảm Hàm đến tâm trạng Tiền Nhã Tư vui như hoa nở rộ "Hắc hắc, Tư đại thiếu, anh lại trễ hẹn, hơn 20 phút mới tới, bình thường đàn ông phải đợi phụ nữ chứ? Thế nào lại đổi ngược như thế?"

"Em xác định mình là phụ nữ sao?" Tư Khảm Hàn thẳng thắng đáp trả, đi tới ghế salon ngồi xuống thuận miệng hỏi: "Ưng ý cái nào chưa?"

Tiền Nhã Tư bị anh nói tức muốn nổ đóm, nhưng câu thứ hai của anh vẫn còn tạm chấp nhận được.

Cô vui vẻ cười chỉ vào cuốn album: "Cái này, anh thích không?"

Tư Khảm Hàm canh cánh chuyện trong lòng cứ liếc mắt nhìn đồng hồ mãi, bây giờ đã 12 giờ trưa, chắc chắn Lam Nguy sẽ tìm ra vị trí của Hạ Ngưng Âm.

Tiền Nhã Tư gọi vài tiếng, Tư Khảm Hàm cũng không lên tiếng, bồn chồn đứng ngồi không yên mắt dán chặt vào đông hồng, kiểu như rất bận rộn, nhất thời một bóng tối che khuất "Hàn, đây là chuyện quan trọng của chúng ta, anh cũng nên để tâm đến em một tí?"

Tư Khảm Hàm chẳng màng đến giọng điệu trách móc của cô, nhẹ nhàng xoa đầu Nhã Tư, thanh âm khàn khàn: "Bộ này kiểu dáng rất tinh tế nhưng không hợp với khí chất của em, nó hơi mảnh không đủ tôn lên vẻ đẹp của em."

Tiền Nhã Tư choàng cổ Tư Khảm Hàm, đặt lên gò má góc cạnh một nụ hôn thắm thiết, gật đầu tán thành: "Hắc hắc, xem ra anh có gu thẩm mỹ tốt, em cũng là cho là vậy." Nói xong cô lật sang trang khác chỉ vào một bức hình: "Thật ra ngay từ đầu em đã nhìn trúng cái này."

Tư Khảm Hàm ngó theo ngón tay của cô, nhất thời hơi hoảng hốt, khóe miệng lộ ra ý cười nhạt "Không tệ, được hơn cái hồi nãy."

Được anh khen, cô càng hứng khởi hơn "Em biết ngay, ánh mắt của em và anh không bao giờ lầm được?"

Tư Khảm Hàm lặng thinh chỉ là mắt luôn chăm chú nhìn áo cưới. Chiếc áo này đủ tôn lên nét đẹp tiềm ẩn trong mỗi người, nó cũng không phải là chiếc áo bình thường, nếu đổi lại là Hạ Ngưng Âm mặc vào, hiệu ứng càng cao hơn nữa, càng mê hoặc lòng người. Nói đến phương diện kia, chiếc áo hòa cùng vẻ đẹp thuần khiết của cô chính là vũ khí đắc lực để khiêu khích sự ham muốn của người đàn ông.

Tư Khảm Hàm tự diễn thuyết một mình, hoàn toàn bỏ mặc sự tồn tại của Nhã Tư, điều này khiến cô nhíu chặt lông mày, khuôn mặt hiện lên nét không vui "Này, đã là lần thứ hai anh mất tập trung trước mặt em đấy? Nói, làm chuyện có lỗi với em rồi phải không?"

Tư Khảm Hàm bị ý nghĩ làm cho hết hồn, không biết tại sao, gần đây tần số Hạ Ngưng Âm xuất hiện trong đầu càng ngày càng cao, có lúc xem văn kiện cũng vô tình nhớ tới cô, vốn đã không thể bình tĩnh, hiện tại rối loạn hơn nữa.

Tư Khảm Hàm chau mi tâm từ tốn trả lời: "Tại sao không tìm Bách thiết kế cho em một bộ, để anh ta làm sẽ tốt hơn nhiều."

Tiền Nhã Tư chớp đôi mắt lia lịa, quan sát gương mặt tuấn tú dần khôi phục trạng thái suy tư, không sai vừa rồi trên mặt anh xuất hiện sự hoảng hốt vô cớ, giống như Tư Khảm Hàm vô tình bỏ lỡ chuyện gì đó, từ khi nào anh lại có vẻ mặt đó? Cô cho tới thời điểm này cũng chưa từng thấy qua, anh đang tính làm điều gì, trước giờ anh rất dứt khoát chưa bao giờ lung lay ý định của mình

Thu hồi suy nghĩ, nụ cười trên môi Tiền Nhã Tư tắt dẫn, ngữ điệu hơi lạnh nhạt: "Em đã thương lượng với Bách rồi, ngày chúng ta đính hôn chỉ mặc đơn giản, còn cử hành hôn lễ Bách sẽ thiết kế một bộ hoàn chỉnh, đến lúc đó chúng ta đi chụp hình cưới cũng được."

"Ừ." Tư Khảm Hàm ầm ừ qua loa: "Vậy thì cái này thôi." Sợ Nhã Tư nói anh chưa đủ thành ý, vội thêm vào một câu: "Đi thử xem sao nếu không được chọn bộ khác."

"Ừ." Lúc này sắc mặt Nhã Tư mới hơi phấn chấn đứng dậy đi vào phòng thử đồ.

Tư Khảm Hàm ngồi nhàm chán, lật cuốn album xem tới xem lui, không bao lâu, Lam Nguy gọi điện lại.

"Tư tổng, tôi tìm được Hạ tiểu thư rồi, bây giờ đang trên đường trở về."

"Ừ, tôi trở về ngay." Tư Khảm Hàm đáp vỏn vẹn ba chữ, nói xong xoay người, đúng lúc Nhã Tư đi ra, Tư Khảm Hàm buộc phải bước tới cười gượng "Cũng không tệ lắm, hợp với em."

"Tất nhiên." Tiền Nhã Tư cười kiêu ngạo, bắt gặp Tư Khảm Hàm nhìn xuống điện thoại của mình, nhất thời hiểu ra vấn đề liền tỏ ra bao dung tha thứ "Có chuyện cứ đi trước đi, em sẽ mang vài bộ về cho anh thử sau."

Tư Khảm Hàm như có lệnh đặc xá, vội đi nhanh ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.