Tổng Giám Đốc Ăn Trước Yêu Sau

Chương 23: Chương 23: Thật quá đáng




Ly rượu chứa chất lỏng màu đỏ óng ánh được đưa đến chiếc miệng nhỏ nhắn, chuyển xuống cuống họng, vài giọt rượu theo mép miệng chảy qua chiếc cổ trắng của cô, dính vào chiếc áo sơ mi trắng vệt đỏ hồng, ddlqd khiến cô càng thêm quyến rũ động lòng người.

Tư Khảm Hàn híp mắt thâm thúy, quan sát nhất cử nhất động của cô, không bỏ sót sự thay đổi nào trong cô.

Đôi đồng tử khép chặt, hàng lông mi dài chớp nhẹ, ddlqd cái miệng nhỏ nhắn mím lại, hơi rượu làm khuôn mặt cô đỏ như quả cà càng làm bật lên làn da mềm mại trắng nõn, vẻ đẹp ngây thơ hồn nhiên của Hạ Ngưng Âm khiến bao người phải đờ đẫn.

Ánh mắt Tư Khảm Hàn từ đầu đến cuối đều dán chặt vào người cô, trong mắt không giấu được dục vọng dành cho cô, xem ra anh đã nhặt được bảo bối.

Suốt quá trình uống Hạ Ngưng Âm chỉ cảm thấy đau khổ, vừa mới bắt đầu còn có thể chịu được, nhưng về sau cổ họng ngày một đắng chát, cô miễn cưỡng chống đỡ thân thể của mình, cúi đầu lấy ly thứ hai, ddlqd ngẩng đầu uống cạn, lần này không còn khó chịu mà là lâng lâng trong người.

Hạ Khê Bách hứng thú trước sự trao đổi giữa Hạ Ngưng Âm cùng Tư Khảm Hàn, đáy mắt thoáng qua vẻ thần bí, quay đầu thì thầm với Liên Trạch Duệ: "Tớ có cảm giác rất lạ, muốn biết không?"

"Không." Liên Trạch Duệ lườm anh một cái, lạnh nhạt đáp trả.

"Về Hàn đấy!" Hạ Khê Bách chưa chịu từ bỏ, khuôn mặt đẹp trai tiếp tục kề sát vào tai Liên Trạch Duệ.

"Nếu cậu không muốn Hàn đánh, tớ khuyên cậu đừng làm chuyện dư thừa." Liên Trạch Duệ lạnh lùng nhìn Hạ Khê Bách, về điểm này anh còn chưa rõ bạn mình sao?

"Tuyệt đối sẽ không!" Hạ Khê Bách giơ tay lên thề bảo đảm.

"Tùy cậu, dù sao người bị đánh cũng không phải tớ." Liên Trạch Duệ nhún nhún vai, bộ dạng như mặc sự đời, ngữ điệu thản nhiên.

Hạ Khê Bách bĩu môi, ngắm nhìn gian phòng, trong lòng đã có chủ ý.

Hạ Ngưng Âm uống hết ba ly rượu, liền nấc một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng như được đánh phấn qua, ánh mắt mông lung nhìn Tư Khảm Hàn cười, thân thể lảo đảo, cái miệng nhỏ lẩm bẩm liên tục, vì âm thanh quá nhỏ nên Tư Khảm Hàn nghe không rõ.

"Anh. . . . . . anh là ai à?" Hạ Ngưng Âm cười ngọt ngào, đưa mắt tới Tư Khảm Hàn, tiến lên níu lấy cổ áo của anh, con ngươi đảo tròn, Tư Khảm Hàn bị tròng mắt trong suốt đó cuốn hút đến thất thần.

Anh còn chưa trả lời, Hạ Ngưng Âm mở to đôi mắt nặng trĩu, nghiêm túc nhìn anh, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, ddlqd mang theo tiếng khóc nức nở lớn tiếng hét lên: "Anh! Chính là anh! Anh là kẻ cưỡng gian!"

Lời thốt ra, vẻ mặt hai người kia đầy kinh ngạc, còn Tư Khảm Hàn thâm trầm đến đáng sợ, dùng sức hất cánh tay nhỏ bé của Hạ Ngưng Âm, vốn đứng không vững, nay bị anh đẩy, cả người ngã nhào, sau lưng lại là cầu thang, té xuống nhất định rất thê thảm.

Ngay lúc thân thể Hạ Ngưng Âm sắp chạm vào bậc thang, Liên Trạch Duệ nhanh chân chạy tới, đón lấy thân thể ốm yếu của cô, cau mày vì Tư Khảm Hàn thấy cô nguy hiểm cũng trơ mắt đứng nhìn, chống lại sự khó chịu của anh là đôi mắt thâm sâu lạnh lẽo.

"Hàn, lần này cậu thật quá đáng." Liên Trạch Duệ cúi đầu, phát hiện Hạ Ngưng Âm đã ngủ thiếp đi, nhưng hai hàng lông mày nhíu chặt, hiển nhiên ngủ không ngon, hàng mi ươn ước vì nước mắt, chiếc mũi cao thở đều đều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.