Đầu bên kia Nhã Tư trầm mặc, cầm điện thoại không nói gì, Tư Khảm Hàn nói xong hai chữ cũng trầm mặc.
Qua câu trả lời của Tư Khảm Hàn, Nhã Tư đã biết tâm tình của anh đang không vui.
Tư Khảm Hàn rơi vào tình trạng này liên quan đến một là công ty, hai là sự kiện tám năm trước, nhưng cô luôn xem tin tức hằng ngày về tập đoàn Tư thị, nói như vậy chỉ có thể là cái kia.
"Gần đây công ty thế nào? Anh vẫn khỏe?." Khoảng hai mươi phút sau, Nhã Tư đánh vỡ bầu không khí yên lặng.
"Em không phải rất rõ sao?" Ánh mắt Tư Khảm Hàn lạnh lùng trông về phía xa, hỏi ngược lại.
"Em muốn nghe giọng của anh." Nhã Tư ở bên kia điện thoại khẽ cười, cô dĩ nhiên biết gần đây Tư Khảm Hàn sáng lập thêm thị trường mới khiến giới tài chính rung động, ai nấy đều khó tin chuyện này, tuy nhiên cô chính là muốn anh mở miệng nói, cô biết Tư Khảm Hàn rất quan tâm đến tập đoàn Tư thị, cho nên anh mới tình nguyện ngồi vào vị trí tổng giám đốc, làm những việc anh cực kì không thích.
"Vẫn ổn."Tư Khảm Hàn nhàn nhạt nói.
Trả lời rất đúng ý Nhã Tư, cô cầm điện thoại đi đến ban công, lẳng lặng nhìn đám mây đỏ rực sắp lặng về phía chân trời, chung sống cùng nhau gần mười năm, chẳng lẽ cô không rõ Tư Khảm Hàn, mặc dù Tư Khảm Hàn dùng giọng nói bình tĩnh nhưng anh có tâm tư cùng cô nói giỡn cho thấy tâm tình của anh khá hơn rất nhiều.
Ánh hoàng hôn soi sáng nhan sắc thuần khiết của Nhã Tư, hàng lông mi xếch dài, đôi môi anh đào luôn chứa đựng nụ cười ấm áp, vốn là dung nhan tuyệt mỹ, giờ phút này cô càng thêm động lòng người.
"A, ổn thật sao?" Nhã Tư im lặng lúc lâu, trước sau vẫn dùng giọng thản nhiên như Tư Khảm Hàn.
"Ít nói nhảm đi!" Tư Khảm Hàn trở nên lạnh lùng.
"Xì." Nhã Tư bật cười, giở giọng oán trách: "Khó khăn lắm mới đổi được bầu không khí, anh không thể phối hợp chút sao?"
Biết anh vẫn lạnh lùng như trước làm Nhã Tư yên tâm hơn khi anh không thay đổi gì.
"Nhảm nhí!" Tư Khảm Hàn rất không nể tình hừ lạnh.
Ngón tay Nhã Tư gõ lên thành ban công, khuôn mặt thanh tú xuất hiện vài phần ủy khuất "Em hỏi thiệt cái này, anh không thể đối xử tốt với em sao? Dịu dàng một chút thôi? Cả ngày cứ như cái hầm băng, dù gì em cũng là bạn gái anh nha."
"Hiện tại em có thể nói chuyện với anh là tốt lắm rồi, còn phải dịu dàng? Không có!" Tư Khảm Hàn châm điếu thuốc lên, không nhanh không chậm mà nói.
Nhã Tư tỏ ý làm lơ, dẫu sao cũng quen với cách hành xử này của anh, nghe được đầu bên kia có tiếng quẹt lửa, tức giận nói: "Này, em đã dặn bao nhiêu lần rồi? Ít hút thuốc đi có hại sức khỏe đó?"
"Ừ!"
Nhã Tư bất mãn: "Anh cứ như vậy sớm muộn cũng chết."
"Rất xin lỗi, ông trời không dám thu nhận anh!" Tư Khảm Hàn gạt tàn thuốc cháy, phà ra làn khói trắng, vẻ mặt quá mức lạnh nhạt.
"Hừ!" Nhã Tư hừ lạnh, không cam lòng giở giọng oán trách: "Cái gì nói cũng được, anh nhường nhịn em một chút không được sao...? Dù gì người ta cũng là con gái mà?"
"Thật xin lỗi, anh không biết chăm sóc hay nhường nhịn, em mà là con gái? Anh không nhìn ra." Tư Khảm Hàn vứt bỏ tàn thuốc, thanh âm khàn khàn, truyen dc dang ta dien dang le quy don kể từ lúc gặp nha đầu chết tiệt đó, anh cứ như ăn phải thuốc nổ hỡ tí là nổi nóng nên cả giọng nói cũng thay đổi.
Nhã Tư nhìn đồng hồ, "Hàn, em có hẹn đi chơi với bạn, nói sau nha."
"Ừ." Tư Khảm Hàn đáp một tiếng, "Khi nào?"
Nhã Tư có thói quen suy tính lời của Tư Khảm Hàn, anh cũng quá quen với tính cách của cô, cho nên Tư Khảm Hàn đột nhiên nói ra hai chữ Nhã Tư đã hiểu ra vấn đề.
"Nếu không có gì trục trặc thì đầu tháng sau trở về."
"Ừ." Tư Khảm Hàn nói xong không hẹn mà cùng Nhã Tư ngắt điện thoại, không rề rà kéo dài, bọn họ nói ít hiểu nhiều rất ăn ý nhau.
Tư Khảm Hàn cúp điện thoại, sắc trời đã tối dần, khí trời tháng chín bắt đầu se se lạnh, hai bờ sông cây cối lay nhẹ theo gió, đường phố đã lên đèn, ở nơi xa lộ trống vắng, anh cứ lặng thính ngồi đó đến khi bầu trời nhá nhem sẫm màu đen.
Tư Khảm Hàn thất vọng khổ sở nay đã vơi đi phần nào, hôm nay điện thoại gọi đến hơi nhiều, anh nhấn phím nghe.
"Tư tổng, anh đang ở đâu? Mọi chuyện đã sắp xếp xong, ngày mai có hội nghị anh muốn khi nào mở?" Lam Nguy trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Chuyện gì?" Tư khảm Hàn đang khó chịu nên giọng nói cũng bực dọc.
Biết tâm trạng anh không tốt, Lam Nguy đành cười trừ nói "Anh để quên văn kiện trong bệnh viện, ngày mai mở hội nghị có dùng tới nên muốn anh xem qua có chỗ nào sai sót, hiện tại anh có ở nhà không để tôi đem qua?"
"Anh đem qua đi, tôi đang trên đường về." Tư Khảm Hàn đáp.
Cúp điện thoại, Tư Khảm Hàn châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi phun ra làn khói, sắc trời chuyển sang tối đen, vứt bỏ điếu thuốc dang dở quay đầu xe chạy về thành phố.
Lam Nguy đợi dưới lầu đúng một tiếng đồng hồ Tư Khảm Hàn mới trở về, bên cạnh anh còn có thêm một người – Hạ Khê Bách.
Lam Nguy đem tư liệu giao cho anh liền rời đi, Tư Khảm Hàn thấy sự hiện diện của Hạ Khê Bách, mất hứng nói: "Cậu tới làm gì?"
Đối với thái độ của anh, Hạ Khê Bách chỉ nhún vai, chờ Tư Khảm Hàn mở cửa, không khách khí tự tiện đi vào trước, ngồi phịch lên ghế sofa đem hai chân gác lên bàn trà, "Trong nhà đang ép tớ đi xem mắt, cac ban co the don doc truyen tai dien dan le quy don tớ thà chết chứ không chịu khuất phục, trốn thoát là thượng sách, mà chỗ ở của tớ không tiện, nên tớ ở nhà cậu là thích hợp nhất!"
"Đi ra ngoài!" Tư Khảm Hàn ném cái nhìn cảnh cáo cho anh.
Ngượng ngùng cười một tiếng, biết ý Hạ Khê Bách nhanh rút chân xuống.
Hạ Khê Bách làm bộ đóng kịch: "Ai u! Tớ chỉ lánh nạn vài ngày thôi mà, tránh để hai lão già túm trở về."
Tư Khảm Hàn thản nhiên rót tách trà tự cầm uống chứ không mời Hạ Khê Bách, hàm nghĩa rất rõ ràng —— anh rất không hoan nghênh anh ta, "Đừng trưng bày bộ mặt giả tạo đó với tớ!"
Hạ Khê Bách đấm vào ngực, thống hận nhìn Tư Khảm Hàn, vội lấy cái gương trong túi ra xem lại nhan sắc, đến khi hài lòng mới chịu bỏ xuống, giọng điệu bất mãn: "Không tồi a, vẫn còn điển trai lắm, tớ cảm thấy chỉ mỗi dáng dấp của tớ là đẹp nhất."
Tư Khảm Hàn không tâm tình cùng anh trò chuyện, lạnh lùng yêu cầu: "Cút ngay, đừng làm phiền tớ."
"Haizz!" Hạ Khê Bách ngáp dài, Tư Khảm Hàn chưa kịp ra lệnh đuổi khách, anh liền nhanh chân chạy vào một gian phòng, đem chân đá tung cánh cửa rồi nói "Tối hôm qua chạy trối chết đến bây giờ, tớ muốn đi ngủ bù."
"Đáng chết!" Tư Khảm Hàn khẽ mắng, anh sực nhớ Hạ Ngưng Âm đang ở phòng này, lập tức quát tháo "Cậu đi ra cho tớ!"
Hạ Khê Bách vừa vào cửa đã phát hiện có gì đó không bình thường, tại sao trên giường có quần áo nữ? Ánh mắt trở nên tinh ranh, hướng ra cánh cửa hỏi, "Hàn! Trên giường có đồ phụ nữ, cậu lại đem gái về nhà à!"
Tư Khảm Hàn im lặng không nói, ngầm ý chấp nhận.
"Là Hạ Ngưng Âm?" Hạ Khê Bách vừa đoán liền trúng, anh nằm dài trên giường liền vọng ra ngoài, giọng nói bình thản: "Nhã Tư sắp trở lại, cậu biết không?"
"Biết." Tư Khảm Hàn đốt thêm điếu thuốc, chậm rãi đáp
"Hừ! Tớ rất thiên vị với Nhã Tư, hễ nhớ tới ai chỉ nhớ mỗi mình cậu!" Hạ Khê Bách phàn nàn, đột nhiên lời nói xoay chuyển, "Cậu tính xử lý thế nào? Đừng làm Nhã Tư chịu uất ức, cô ấy mà uất ức nhiều người khó sống yên ổn."
"Cậu lắm lời thế!" Tư Khảm Hàn ném lại câu nói rồi ra cửa lái xe rời đi.
Hạ Khê Bách dõi theo bóng lưng Tư Khảm Hàn biến mất, ánh mắt ý vị sâu xa.
Anh thế nào không biết Tư Khảm Hàn có thói quen sống cùng người khác dưới mái nhà, kể cả ra ngoài đi làm vẫn chỉ ở một mình, lần này là cùng cực lắm, anh mới đâm đầu vào nhà tên khó chịu này, nhưng anh hết sức chịu đựng tính khí của Tư thiếu gia này.
Buổi tối, Lăng Tuyên hết ca trực liền nhanh chân ghé ngang phòng Hạ Ngưng Âm, bước chân rón rén đến giường cô, Hạ Ngưng Âm thấy anh liền nở nụ cười.
Lăng Tuyên ngồi xuống, nhíu mày "Cô gái suy nghĩ đi đâu vậy? Cứ như người mất hồn?"
"Không có." Hạ Ngưng Âm vẫn một bộ dạng u sầu, miễn cưỡng trả lời.
Lăng Tuyên biết cô không muốn nhiều lời, tầm mắt đảo quanh căn phòng, cuối cùng chú ý đến thố canh, mở nắp ra nhìn liền nói "Tiểu Âm sao chưa uống canh gà? Không thích?"
"À?" Hạ Ngưng Âm còn đang nhớ tới chuyện Tư Khảm Hàn, không để tâm lời Lăng Tuyên, đôi mắt trong suốt mở to hướng theo động tác của Lăng Tuyên, mới giật mình hiểu chuyện, ngữ điệu ngượng ngùng: "Không phải, Tuyên ca nấu làm sao em dám chê? Có điều cử động hơi bất tiện đành để đó."
Chân mày Lăng Tuyên nhíu chặt hơn "Tiểu Âm, canh gà này không phải anh mang tới, em nhầm rồi."
"À?" Hạ Ngưng Âm sực nghĩ tới Tư Khảm Hàn.
"Có muốn uống hay không?"
Thẩn thờ nhìn thố canh gà, cuối cùng Hạ Ngưng Âm lắc đầu, bất chợt lại lâm vào trầm tư, nghĩ đi nghĩ lại đều liên quan đến Tư Khảm Hàn.
Lăng Tuyên nhận ra cô có ý không muốn nói chuyện, anh cũng không muốn nhiều lời.
Anh rất băn khoăn, để cho cô tiếp tục sống cùng Tư Khảm Hàn, cô sẽ gặp nguy hiểm, bởi vì anh quá hiểu con người Tư Khảm Hàn, sự tồn tại của anh ta là lực hút cho bao người phụ nữ.
Nhớ ba năm trước đây anh từng đi tham gia vũ hội , khi người đảm nhiệm tập đoàn Tư thị chính thức tuyên bố Tư Khảm Hàn là tổng giám đốc nối nghiệp tiếp theo, đó là lần đầu tiên anh thấy Tư Khảm Hàn, truyen duoc dang som nhat tai dien dan le quy don so với hiện tại thì gương mặt anh ta có vẻ non nớt, vóc người yếu ớt hơn, cả người làm cho người ta cảm giác rất yên bình và sạch sẽ, bộ dạng cứ như học sinh trung cấp, tuy nhiên Lăng Tuyên đã bị khí chất cường tráng của anh ta thu hút hoàn toàn, rõ ràng chỉ là một cậu bé, sao có thể mang cảm giác mạnh mẽ như vậy.
Anh cũng như Tư Khảm Hàn cũng mặc bộ đồ vest đen thắt caravat nhưng anh ta nổi trội hơn nhiều, dáng người anh tuấn dựa vào vách tường, đôi tay bỏ vào túi quần, đôi mắt thâm thúy mang cái nhìn sâu xa, cứ lặng lẽ không nói tiếng nào, tựa như mọi thứ xung quanh chẳng liên quan gì tới anh.
Lần đầu tiên anh cảm giác bị cuốn hút bởi người đồng giới, chính sự im lặng như không tồn tại của anh ta, làm cho người khác không cách nào quên đi sự hiện diện của anh.
Những vũ công luôn dán mắt vào người anh, trong ánh mắt có sợ hãi, có khen ngợi, có khi điên cuồng ham muốn, nhưng không một ai dám lại gần anh, ngoại trừ một cô gái.
Tuy nhiên anh đã quên mất tên cô ta, chỉ nhớ cô có dung mạo rất xinh đẹp, vô cùng xứng đôi với Tư Khảm Hàn.
Nghe nói bọn họ là thanh mai trúc mã, hễ cô xuất hiện mới thấy được nụ cười vui vẻ của Tư Khảm Hàn, mặc dù chỉ nhếch nhẹ khóe môi, nhưng cũng đủ để người khác cảm nhận anh không đến mức khó gần.
Ở bên cạnh Tư Khảm Hàn đồng nghĩa với sự nguy hiểm, anh muốn lấy lại tự do cho Hạ Ngưng Âm, anh thừa nhận mình có ý đồ riêng, nhưng phần lớn cũng vì Hạ Ngưng Âm, sợ cô lầm đường lỡ bước, dien dan le quy don cô có thể thích bất cứ người nào trừ Tư Khảm Hàn, bởi vì Tư Khảm Hàn vốn không thuộc về cô, tâm tư anh ta đã đặt trên người cô gái kia.
Hạ Ngưng Âm là loại cố chấp cứng đầu, dù có ra sao đi chăng nhất quyết phải đạt được kết quả mong muốn, nhưng quan hệ với Tư Khảm Hàn thì cuối cùng kết quả là gì?
Do đó bất luận thế nào anh phải giúp Hạ Ngưng Âm thoát khỏi Tư Khảm Hàn
"Tiểu Âm, anh có vấn đề muốn hỏi em?" Trầm mặc hồi lâu, Lăng Tuyên lên tiếng trước.
"Hả?" Hạ Ngưng Âm gật đầu, bắt buộc bản thân quên đi Tư Khảm Hàn.
Lăng Tuyên ngẩng đầu nhìn cô, thăm dò hỏi: "Tiểu Âm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao em bị. . . . . ."
Hạ Ngưng Âm cười cười, trêu chọc nói: "Chuyện gì? Cứ nói thẳng, em không để bụng đâu!!!" Nhận ra anh đang nghiêm túc đành sửa giọng: “Được, em đứng đắn nói chuyện với anh ha?"
"Tiểu Âm, thật xin lỗi, khi đó anh còn ở đây, chắc sẽ không để em chịu khổ như bây giờ, càng không phát sinh nhiều chuyện này." Cô nói nhẹ nhõm, nhưng anh cảm giác được cô đang bất lực đến chừng nào.
Nếu anh đừng vô tâm, đổi số điện thoại, có lẽ mọi thứ sẽ không ra nông nổi này.
"Đã nói đâu phải lỗi của anh sao cứ xin lỗi hoài, anh ăn no rảnh rỗi hả? Cứ đem tội lỗi gánh lên mình." Hạ Ngưng Âm hiểu ý tứ của anh, thế nhưng đâu phải do anh càng không cùng anh có liên quan.
"Tiểu Âm, chuyện đó có thể giải ước?" (ý anh Lăng muốn chị hủy bỏ khế ước ấy)
Hạ Ngưng Âm biết anh ám chỉ cái gì, trố mắt nhìn anh, không hiểu được mục đích của anh, "Có thể?"
Lăng Tuyên tiếp lời "Này, Tiểu Âm, em cùng Tư Khảm Hàn giải ước đi."
"À?" Hạ Ngưng Âm đứng người, vấn đề này cô chưa nghĩ tới, hiện tại mới nhận ra ngày đó ở tập đoàn Tư thị cô có thể gọi Lăng Tuyên đến giúp một tay nếu như cô không muốn ở cùng Tư Khảm Hàn, tuy nhiên cô không hề nhớ tới, tại sao chứ? Cô chưa bao giờ nghĩ đến cái vấn đề này.
Đúng vậy tại sao chứ? Ngày đó thật ra cô cũng không cần ký hợp đồng với Tư Khảm Hàn, nhưng cô lại không làm như vậy, rốt cuộc là lí do gì? Dường như nghĩ đến điều gì, cả người Hạ Ngưng Âm lạnh run, trợn to hai mắt, chẳng lẽ cô. . . . . .
"Tiểu Âm?" Lăng Tuyên cau mày, cô sao thế này, từ lúc anh đi vào tới giờ đã thấy khác thường, cô cứ mất tập trung, theo lý mà nói phải có chuyện nghiêm trọng cô mới bị tình trạng này.
Lăng Tuyên gọi Hạ Ngưng Âm liền hồi hồn, liếm đôi môi khô khốc, hơi chột dạ nói: "Tuy nhiên. . . . . . em không có tiền a, anh cũng biết em rất nghèo."
Lăng Tuyên khẽ cười như trút được gánh nặng, đan bàn tay Hạ Ngưng Âm vào lòng bàn tay mình khẩu khí chắc nịch: "Tiểu Âm, em giải ước với anh ta, mọi chi phí để anh thanh toán! Dù sao chúng ta là thanh mai trúc mã, chút chuyện vặt em không nên khách sáo?"
"Em nợ anh nhiều như vậy, lương tâm em rất bức rức." Hạ Ngưng Âm phản ứng rất nhanh, tiềm thức muốn cự tuyệt anh.
Lăng Tuyên hơi bất ngờ khi bị cô từ chối, kinh ngạc nhìn cô, "Ở đó mà thiếu với nợ, chúng ta là bạn bè, có cần tính toán chi li vậy không, với lại nhà anh khá giả nên em không cần lo lắng."
Hạ Ngưng Âm cũng hết hồn khi bản thân khước từ Lăng Tuyên, thực lòng cô không muốn anh giúp đỡ là bởi vì làm thế cô liền thoát khỏi dự tính ban đầu, với khoản tiền này, lấy thu nhập của cô trước mắt, chắc hết kiếp này cô còn chưa trả hết cho anh, thiếu càng nhiều, cô càng áy náy khi gặp anh hơn, cô tự tìm lí do thoái thoát bản thân.
Hạ Ngưng Âm lập tức lắc đầu, không, Tư Khảm Hàn có gì tốt, chỉ được chút tiền, vóc dáng đẹp trai, những thứ khác đừng mong nhắc tới, truyen duoc dang tai dien dan le quy don tính khí hết sức tệ, trong mắt chả xem ai ra gì, tự cao tự đại, cô làm sao thích anh được, căn bản không có lý do nào thích Tư Khảm Hàn, đầu óc cô rất bình thường, cho nên sẽ không, sẽ không bao giờ.
"Tiểu Âm? Em ổn chứ? Đừng lộn xộn, tránh động đến vết thương." Lăng Tuyên lên tiếng nhắc nhở cô.
"Em biết!" Hạ Ngưng Âm cướp lời, hơi hoảng hốt: "Chỉ là. . . . . ."
Lăng Tuyên chạm ánh mắt của cô đã biết sẽ không dễ thuyết phục cô, anh mang nhược điểm của cô ra nói: "Anh hiểu em sợ thiếu anh quá nhiều, nhưng em nên suy nghĩ lại, lấy bản thân hi sinh, ba Hạ sẽ vui sao? Ba Hạ sẽ trơ mắt để em gặp nạn khi ông còn sống, hay kể cả khi mất ông cũng yên lòng có thể vui vẻ với mẹ em dưới suối vàng, anh làm đến bước này để mong em suy nghĩ kĩ hơn ."
Lăng Tuyên thừa hiểu con người Hạ Ngưng Âm, hễ nói trúng điểm yếu tự khắc cô hết đường phản bác, Đúng vậy a cô làm sao quên được ba Hạ.
Lăng Tuyên thở dài, biết mình nói hơi thẳng thắng quá, đành chuyển sang khuyên bảo từ tốn: "Tiểu Âm, em đừng sợ phải mắc nợ anh, nhiêu đây là tiền lẻ với anh, em cũng biết, tiền của anh rất nhiều, chắc là cả đời chưa xài hết, le quy don dien dan kể cả hàng năm quyên góp cho Cô Nhi Viện một khoản lớn, tiền của anh cũng còn hoài, mà chết cũng đâu thể mang theo được, hơn nữa chút tiền này anh có thể kiếm về ngay nên không cần ngại với anh."
Lăng Tuyên nói không sai, quan trọng là cô phải vượt qua cửa ải này, sự tình liền dễ dàng giải quyết, có điều cô thật lòng muốn giải ước sao? Hạ Ngưng Âm do dự, hiện lòng cô rất rối bời.
Lăng Tuyên cười trêu ghẹo "Anh nói đến mức phải nhăn nhó mặt mày? Như thế nào? Quyết định nhanh lên."
Khóe mắt Hạ Ngưng Âm lóe lên tia phân vân, Lăng Tuyên hối thúc: "Tiểu Âm, đi đi, đi giải ước với Tư Khảm Hàn, thừa dịp bây giờ chưa bắt đầu, còn dễ giải quyết! Chỉ cần giải ước rồi, em lập tức quay về cuộc sống của chính mình, không tốt à? Đừng suy nghĩ nữa, em sợ thiếu nợ anh thì hàng tháng cứ rút một khoảng trả anh chịu chưa?"
Trong lòng cô hoảng loạn xen lẫn rối bời, cô nên vui vẻ chấp nhận yêu cầu của Tuyên ca, anh đã nói đến nước này rồi, nếu là bình thường cô nhất định đồng ý ngay lập tức, nhưng hiện tại cô đang ngập ngừng do dự? Chẳng lẽ cô đã thích Tư Khảm Hàn, cho nên không rời bỏ anh được?
Không, không thể, mắt cô đâu có mù lòa đi thích tên khó ưa đó, nghĩ đến mình đang thích Tư Khảm Hàn, trong lòng Hạ Ngưng Âm giằng xéo dữ dội, trong lòng chỉ có một ý niệm, không được, cô phải tách khỏi cuộc sống Tư Khảm Hàn.
Ở bên cạnh anh sớm muộn cô cũng điên, cô hết cách chịu đựng tính khí sáng nắng chiều mưa của anh, cô hòan toàn không hiểu được anh, lúc tốt lúc xấu, khó mà thích ứng.
Hơn nữa bọn họ chung đụng được bao lâu, đầu tiên là Tư Khảm Hàn muốn giết cô, kế tiếp cô hại anh bị phỏng, sau đó anh tiếp tục đả thương cô, mới vừa rồi còn tuyên bố muốn giết cô.
Thôi đủ rồi, chuyện ngày một chất chồng, anh tổn thương cô, cô cũng làm anh đau, bọn họ ở chung một chỗ căn bản không có hòa bình, nghĩ đến tiếp tục thêm một năm, chắc cuộc sống của hai người rất khó tưởng tượng.
Nếu nói là làm tình như thường lệ thì chỉ gặp nhau trên giường rồi làm việc, nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó mà Tư Khảm Hàn cố tình bắt cô ở cùng với anh, nói cách khác, sau tan làm phần thời gian còn lại đa số bọn họ phải ở chung.
Xâu chuỗi lại sự việc, hà cớ gì cô lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn chứ, đến lúc phải giải ước với Tư Khảm Hàn, bị hành hạ ra nông nỗi này rồi cô còn mong mình gặp may trong một năm tới à, lần này bị thương ở lưng, còn lần sau? Họa phúc một sớm một chiều, ai có thể dự liệu?
Cố gắng đè xuống tâm tình khác lạ đang nảy lên, đúng, cô muốn giải ước rời khỏi Tư Khảm Hàn lấy lại tự do cho bản thân.
Giữ vững lập trường, khóe miệng kéo ra nụ cười sáng chói, nụ cười thoát khỏi tất cả trói buộc, ánh mắt nhìn Lăng Tuyên đầy nhiệt liệt tự do, giọng điệu kiên định: "Tốt, em đi giải ước với anh ta!"
"Ừ!" Lăng Tuyên thở phào trút nặng suy tư, trong mắt của hai người đều lóe ra vui sướng, chẳng qua ý cười khác nhau, nhưng anh đâu quản nhiều, chỉ cần bọn họ vui vẻ là cười, bởi vì chuyện kế tiếp, để cho bọn họ bật cười đến trào nước mắt.
Hai người quá ngây thơ quên mất thân phận của Tư Khảm Hàn, mọi chuyện đâu phải do bọn họ quyết định là được! Chọc tới Tư Khảm Hàn, một khi anh chưa nói dừng lại, căn bản cũng không thể, chớ nói chi toàn thân có đường lui! Chính xác mà nói, chẳng cách nào thoát thân! Dù sao Tư Khảm Hàn là người đặt ra quy tắc trò chơi truyen duoc dang tai dien dan le quy don nếu anh chưa lên tiếng bất luận kẻ nào cũng khó có thể chống đối quyết định của anh.
Lúc ấy tâm tình mất khống chế, liền quên mang theo văn kiện tư mật đang nằm trong máy tính đành quay lại bệnh viện lần nữa, Tư Khảm Hàn đi dọc hành lang bệnh viện, lúc này đã hơn mười giờ nên rất ít người.
Anh lẳng lặng đứng trước cửa, cửa không có ánh đèn hắt ra, cho biết người bên trong đã ngủ, tuy rằng là thế nhưng Tư Khảm Hàn không chút dịu dàng dùng lực đạp tung cánh cửa, bật đèn sáng, đi thẳng tới bàn dọn dẹp đồ, từ đầu tới cuối chưa xem qua Hạ Ngưng Âm một cái.
Tư Khảm Hàn thu dọn đồ đạc thì động tác cũng không êm ái, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang, Hạ Ngưng Âm mới vừa ngủ đã giật mình rất nhanh liền mơ hồ tỉnh.
"Anh . . . . ." Hạ Ngưng Âm cau mày.
Tư Khảm Hàn tựa như không biết cô đã tỉnh, lấy đồ xong tự khắc đi ra cửa, không chào hỏi Hạ Ngưng Âm.
"Tư Khảm Hàn!" Hạ Ngưng Âm gọi anh lại, anh không phản đối cũng không động tĩnh.
Tư Khảm Hàn dừng bước lại, mím môi, gương mặt lộ vẻ mất kiên nhẫn.
"Tôi có lời muốn nói với anh." Hạ Ngưng Âm gian nan ngồi dậy, bình tĩnh nói.
Tư Khảm Hàn cau mày, vốn là muốn bỏ đi làm lơ Hạ Ngưng Âm, nhưng anh nhớ tới lời của Hạ Khê Bách, bước chân quay lại phòng, ngồi trên ghế, thay Hạ Ngưng Âm mở miệng: "Cô ở bệnh viện đến ngốc rồi, ngày mai sẽ có người tới chăm sóc cô, sau khi xuất viện, cô thu dọn đồ đạc trong nhà tôi, tôi sẽ sắp xếp chỗ khác cho cô."
Từ đầu đến cuối, Tư Khảm Hàn đều nhìn bên ngoài, ánh mắt chưa đặt trên người Hạ Ngưng Âm lần nào, dien dan le quy don giọng nói rất điềm tĩnh như đang tường thuật với cô, anh hơi nghiêng mặt hướng ra cửa sổ, Hạ Ngưng Âm chỉ thấy những đường cong rắn rỏi lạnh lẽo chứ không thấy biểu tình trong anh.
Sau khi ở bệnh viện, cô cũng muốn nói với anh chuyện này, nhưng hiện tại không cần nữa, bởi vì cô muốn cùng anh giải trừ khế ước nên cũng không cần thiết, từ đó đường ai nấy đi.
Lắc đầu một cái, Hạ Ngưng Âm lẳng lặng quan sát gò má góc cạnh của Tư Khảm Hàn thanh âm kiên quyết: "Không cần, không cần phải phiền phức như thế."
Tư Khảm Hàn nghe vậy, rốt cuộc quay mặt qua, nhàn nhạt ném cô cái liếc, khuôn mặt lạnh tanh không biểu hiện tâm tình, nhưng chân mày anh nhíu chặt nói cho Hạ Ngưng Âm biết, hiện tại anh rất không vui.
"Cô không có quyền lợi đưa ra ý kiến." Giọng nói cường ngạnh mà chuyên chế.
Vừa cuồng vọng vừa độc đoán, chẳng cho người ta con đường sống, Hạ Ngưng Âm cảm thấy cô điên rồi, làm sao lại thích anh được, xem ra, chỉ là ảo giác thôi.
Cười nhạt một chút, ánh mắt bất khuất bắn về phía anh, ngữ điệu rất kiên định "Tư Khảm Hàn, tôi nói không cần, bởi vì, tôi muốn giải trừ khế ước với anh!"
Chân máy nhếch cao, ánh mắt không dao động, một chút cũng không khiếp sợ nhìn Tư Khảm Hàn, Hạ Ngưng Âm nói rất chậm, nói từng chữ cho Tư Khảm Hàn biết ý định của mình.
"Hả?" Tư Khảm Hàn hăng hái hỏi ngược lại, xoay người bắt chéo chân tay đặt trên đùi, bộ dạng ung dung như đang nghe Hạ Ngưng Âm kể chuyện cười.
Anh không biết từ khi nào cô có tư cách hủy bỏ quyết định của anh?
Bị ánh mắt đùa giỡn của anh chọc giận, Hạ Ngưng Âm cố gắng bình tĩnh, đôi mắt lạnh nhạt dần, rồi lại lóe ra tia hi vọng, cùng lúc đôi môi cô vẽ ra nụ cười xinh đẹp, thậm chí có một cỗ khí cao ngạo trong đó.
Tư Khảm Hàn nheo mắt bị ánh sáng ẩn chứa trong mắt cô làm cho kích thích, cái loại ánh sáng chói mắt đó, xem ra không dễ chịu được bao nhiêu, khẽ nâng khóe môi, mỉm cười thản nhiên ngược lại khiến người ta không rét mà run, đáy mắt ý vị sâu xa.
Hơi rùng mình ớn lạnh, Hạ Ngưng Âm nắm chặt chăn mền kéo lên người, mặc dù anh đang cười, nhưng nụ cười rất nham hiểm, căn bản không chạm đến đáy, ánh mắt bao phủ âm trầm lạ thường, truyen co o dien dan le quy don cả người không khỏi run rẩy, cô có chút sợ hãi Tư Khảm Hàn như vậy, tuy nhiên cô tâm ý đã quyết, càng không có khả năng thay đổi, tại sao vì một cái nhìn của anh liền mất chủ ý chứ.
Huống chi, cô đâu phải chưa từng thưởng thức qua cái mặt lạnh của anh, có gì mà sợ cùng lắm thì xuống Quỷ Môn Quan lần nữa, không có gì to tát, viện cớ đủ lý do, Hạ Ngưng Âm liền lớn mật lớn gan, càng thêm kiên định ý tưởng của mình.
"Tôi nói nghiêm túc, tôi muốn giải trừ khế ước với anh." Hạ Ngưng Âm dùng giọng nặng nề.
Hạ Ngưng Âm kiên quyết bao nhiêu, Tư Khảm Hàn thản nhiên bấy nhiêu, chả khác gì đang được xem kịch vui, mười ngón tay đan vào nhau từ từ mở ra, hay tay chống sau bàn làm điểm trụ cho thân tì vào cạnh bàn, bộ dạng lười biếng tùy ý tựa như đang ở nhà.
Bất quá, anh vô cùng khó chịu! Có vài vấn đề anh cần hỏi rõ ràng, ở đâu ra cô có ý nghĩ này, rốt cuộc ai cho phép cô, anh muốn đem tất cả khả năng thao túng tâm tư Hạ Ngưng Âm —— muốn cô trong vòng một năm phải bóp chết tư tưởng đó, vì cô mà anh đã vạch ra kế hoạch, đời nào để cô dễ dàng rời đi, anh làm sao có thể giải ước với cô khi bộ phim một tay anh đạo diễn và mỗi diên viên chính là cô.
Anh làm tất cả đều vì cô, nhưng diễn viên rời khỏi sân khấu thì màn kịch đâu còn đặc sắc, anh là đạo diễn, có toàn quyền quyết định, tiếc hận một loại thở dài, ưmh, nếu không giữ cô lại, hậu quả anh khó mà chấp nhận.
Tâm tình từ từ chùn xuống, Hạ Ngưng Âm có loại dự cảm xấu trước ý cười phóng túng của anh, ánh mắt dần biến thành nghi ngờ, cô đã dự tính sẵn trong đầu, tập luyện bản thân khi cả hai ngả bài ngửa, truyen duoc dang tai dien dan le quy don tuy nhiên cô không đoán trước được anh có loại phản ứng này, cô cho là anh sẽ rất vui mừng đáp ứng , chung quy anh cũng đâu tổn thất chỗ nào.
Thực tế bây giờ nhìn lại, càng không phải như thế, tuy rằng cô chưa nắm rõ về Tư Khảm Hàn, nhưng cô dám khẳng định một điều, cô và Lăng Tuyên nghĩ chuyện này quá đơn giản, thậm chí cô còn cảm giác được Tư Khảm Hàn sẽ gây khó dễ với cô sau sự việc này, cho dù cô chưa biết lý do tại sao, nhưng chính nó đã quanh quẩn trong đầu cô nãy giờ, đột nhiên trái tim Hạ Ngưng Âm băng giá.
"Ai." Tư Khảm Hàn cứ như bất đắc dĩ lắm mới chịu nói ra, sâu trong lòng buông tiếng thở dài, ánh mắt khinh thường luôn hướng đến Hạ Ngưng Âm, anh vừa cất tiếng Hạ Ngưng Âm không dám nói lời nào, dien dan le quy don anh càng không gấp gáp mở miệng phá vỡ bầu không khí, chẳng qua ánh mắt ngày một phát ra sắc bén.
Cho tới nay, Hạ Ngưng Âm tưởng là chỉ những người phụ nữ ganh tị mới có khả năng biến sắc mặt, bây giờ nhìn lại, Tư Khảm Hàn diễn còn đạt hơn cả bọn họ, trong lòng thở dài, dáng vẻ lười nhác đã thay thế bằng sự nguội lạnh.
Cảm giác Hạ Ngưng Âm đề phòng đột nhiên tăng vọt, vì sao Tư Khảm Hàn không nói gì càng không tỏ thái độ gì, tim cô bắt đầu đập chệch nhịp, luôn cảnh giác dán chặt mắt vào Tư Khảm Hàn.
Chắc là ánh mắt anh quá đáng sợ, đôi con ngươi chim ưng có cái nhìn gay gắt dọa sợ mọi người, cô rất ngờ vực, bề ngoài xuất chúng đến thế chính anh tại sao phải có ánh mắt cực đoan của ma quỷ, cứ có cảm giác rằng vô số lớp mặt nạ đang đeo trên mặt anh, cô càng tò mò càng thấy mọi thứ trở nên phức tạp.
Cứ như hù dọa được Hạ Ngưng Âm, Tư Khảm Hàn mới thỏa mãn rủ mắt xuống, ánh mắt từ người cô dời sang chỗ khác, tạm coi đang thả lỏng cho cô, không gian trầm muội có phần ngột ngạt, cuối cùng anh là người lên tiếng trước, nhẹ giọng dẫn dụ: "Nói nghe thử, tại sao muốn giải trừ khế ước."
"Tôi . . . . . ." Né tránh sự chất vấn của Tư Khảm Hàn, cô biết mình không sai nhưng cứ theo bản năng muốn chạy trốn, cô đâu phải con rùa rụt đầu, cô rất thẳng thắng, có chuyện gì không thích liền nói ra, thế mà lúc này cô rất muốn trở thành con rùa chui vào mai của mình.
Đầu óc hỗn loạn, trong lòng tối tăm trước sự lạ thường của bản thân, suy nghĩ cũng không tìm ra lời để nói, Hạ Ngưng Âm nuốt nước miếng, đáy lòng trách mắng mình tại sao phải khẩn trương, rối loạn một hồi, cô cho là Tư Khảm Hàn quên mất nội dung bản khế ước, dùng giọng điệu nhắc nhở: "Khế ước có ghi tôi có quyền hủy ước, nếu tôi có khả năng bồi thường gấp đôi cho anh, tức là hai mươi triệu, đúng hay không?"
Nghe thêm câu chuyện cười, ở trong lòng nín cười, tựa như đang quan sát con vật ngu xuẩn diễn trò, Tư Khảm Hàn cất giấu mọi suy tư, làm cho người ta khó mà lần mò, tiếp tục đổi tư thế, mày rậm chau lại, tay vân vê cằm, biểu tình nghi hoặc hướng tới Hạ Ngưng Âm, bình thản nói như không liên quan: "Có sao?"
Dứt lời, ném cái nhìn cho Hạ Ngưng Âm không biết là thương hại hay châm chọc, nha đầu ngu ngốc, về sau đừng quá tin người đó là điểm yếu để lừa gạt cô, khế ước là hình thức chẳng qua muốn giở trò với cô thôi, thủ đoạn đối với anh mà nói là thứ rất dễ.
Hại anh trưng bày bộ mặt mong đợi, ngỡ là cô có thứ trò chơi tốt, ai dè chỉ nghĩ ra nhiêu đây, nội tâm cảm giác một chút tồn tại cũng không có, cô hiểu về anh rất ít ở đó còn đặt điều kiện, do cô tự chuốc lấy ai biểu cô đối với anh không thèm để tâm.
Hạ Ngưng Âm nhận được tán thành từ Tư Khảm Hàn, cho là anh đã nhớ ra, tâm tình hơi buông lỏng chút, khóe miệng tách ra thoáng hiện nét cười, cô lặp lại: "Tôi đưa cho anh hai mươi triệu, chúng ta lập tức hủy ước."
Ngây thơ! Anh thiếu chút nữa bật cười, anh cũng không nhịn được đả kích cô, những người lương thiện đều có ánh mắt này, thật là đáng yêu, càng xem càng vừa ý a, có điều. . . . .
Không trả lời cô..., anh chỉ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt trở nên rét lạnh, trừ lần đó ra, đây là lần thứ hai tái diễn.
Tư Khảm Hàn rất quái dị, tự cô nói ra muốn giải trừ khế ước trước, bên môi Tư Khảm Hàn giữ nụ cười như không cười cơ hồ thái độ khác thường vẫn luôn đặt ở khóe miệng của anh, trên mặt vẫn bộ dạng cà lơ phất phơ, cả người cứ tản ra hơi lạnh khiếp sợ.
Hạ Ngưng Âm can đảm liếc trộm anh, đáp lại cô là cái nhìn khiến cô rất không thoải mái, lòng Hạ Ngưng Âm thấp thỏm không yên, giờ phút này cứ như kiến bò trên chảo lửa, hết lo cái này đến sợ cái kia.
Có thể Hạ Ngưng Âm không biết, hễ cô càng khẩn trương càng biểu lộ ra ngoài, ít nhất trong mắt anh là như thế này, trong lòng lo lắng lại cố trấn án bản thân ra vẻ kiên cường bắt chuyện trước điều đó làm cô dễ thương với anh biết bao, cô thấp thỏm đã thành công lấy lòng anh, chỉ là, cô không biết mà thôi.
"Lý do?" Trong lòng đã hiện lên vô số ý nghĩ, anh nhỏ giọng hỏi.
Nếu muốn ngả bài, Hạ Ngưng Âm nên chuẩn bị một lời thoại hay nhất, để thuyết phục được anh: "Hai chúng ta ở chung một chỗ ai cũng không ưa ai, rất khó sống hòa bình trong một năm, anh thấy đó mới đây là thương thế của tôi, rồi tôi làm hại anh, chúng ta chả khác gì đang diễn kịch, tôi sợ tiếp tục như vậy, một năm sau e rằng tôi không còn mạng để sống."
Theo lời của cô..., Tư Khảm Hàn nghiêm túc hồi tưởng, chân mày nhíu sâu, cực kì không ủng hộ cách cô nói cứ như đúng rồi, nếu không làm sao anh có thể tiếp tục làm đạo diễn bộ phim, anh vì cô tốn rất nhiều tâm tư.
Song cô mới vừa nói, cô không vừa mắt với anh? ! Cô dám! Lá gan to lắm.
Thấy Tư Khảm Hàn chưa có ý dừng, ánh mắt liên tục thay đổi, sau lại sử dụng ánh mắt khích lệ cô nói tiếp.
Hạ Ngưng Âm run run nói lung tung "Hơn nữa, tôi cảm giác hai người xa lạ ở với nhau rất kì, anh không hiểu tôi, tôi càng không hiểu tính khí của anh, cứ sáng nắng chiều mưa giận dỗi vô cớ, tuy nhiên anh yên tâm sau khi hủy ước tôi sẽ không làm phiền anh."
Dứt lời, Hạ Ngưng Âm còn muốn nói thêm, nhưng không đành lên tiếng trước vẻ mặt của Tư Khảm Hàn.
Người xa lạ sao? Anh đối với người xa lạ đúng là rất kém cỏi, nhưng anh sẽ thu nhận ý kiến của cô, quan trọng cô là phụ nữ của anh, chịu được tính tình của anh là chuyện rất bình thường, phải nói đó là vinh hạnh của cô nữa là khác!
"Ờ đâu có ý nghĩ đó? Tự cô?" Tư Khảm Hàn thu lại dòng suy tư, ngữ điệu lạnh nhạt kết hợp biểu tình của anh như một trời một vực.
"Ừ, tự tôi muốn, tôi không muốn tiếp tục tình trạng này nữa, tôi không muồn mình bị thương thêm lần nào." Giọng điệu Hạ Ngưng Âm rất chân thành, không chút giả dối, bất thình lình xảy ra vấn đề, để cô nhận ra cô không theo kịp suy nghĩ của Tư Khảm Hàn.
"Cô lấy tiền ở đâu?" Tư Khảm Hàn khàn giọng.
". . . . . . Tôi mượn bạn ." Thanh âm Hạ Ngưng Âm rất thấp.
"Người nào?" Ánh mắt xẹt tia đa nghi.
Nhất thời Hạ Ngưng Âm chưa biết trả lời đành cúi đầu "Anh đừng bận tâm, chỉ cần có tiền trả anh là được." Suy nghĩ một chút, cô chen thêm một câu, "Anh yên tâm, không phải là tiền đen."
Đáp án không được mong chờ, anh rất không hài lòng, cách cô trốn tránh khiến anh càng thêm chán ghét, Tư Khảm Hàn trở nên lạnh lẽo hù dọa cô, cùng một vấn đề nhưng sắc mặt âm hàn giống ngày trời mùa đông, cơ hồ đang đem Hạ Ngưng Âm bỏ vào hầm băng, nhướng mày hỏi ngược: "Người nào?"
Anh cố chấp hỏi cho bằng được câu trả lời, hai bên vô tình chạm mặt trong vài giây, tâm cả kinh bất giác cô có suy nghĩ không được nói ra, im lặng là sự lựa chọn chính xác.
Lệ hoen tròng, tâm trạng cao hứng nhất thời phụt tắt, Tư Khảm Hàn mất nhẫn nại "Cùng một vấn đề đừng để tôi lặp lại ba lần."
Tư Khảm Hàn ngồi thẳng lưng nhưng vẫn dáng vẻ lười biếng, đôi mắt hơi dao động, khí thế cường tráng áp sát Hạ Ngưng Âm khiến cô kinh hãi.
Hạ Ngưng Âm rụt rè nói: "Là Tuyên ca, nhưng mà tôi tự nguyện mượn." Dứt lời, cắn cánh môi đỏ mọng, Hạ Ngưng Âm ảo não chau mi tâm.
Nghe được câu trả lời thần sắc trở nên khác ngay lập tức, khóe miệng giựt giựt, cánh môi bạc nhếch vài cách hiện lên ý vị sâu xa, đôi mắt như cái đầm sâu không đáy luôn dán chặt vào Hạ Ngưng Âm, giọng điệu chế nhạo xen lẫn thăm dò: "Bảo vệ hắn hay biện hộ hả? Sợ tôi gây khó dễ với hắn à?"
Trước mặt anh dám nói tên người đàn ông khác, cô chán sống rồi! Cô cảm nhận được tâm tư của Lăng Tuyên thế mà vẫn chủ động đến gần hắn, đối với anh dien dan le quy don thì mắt trợn mày cau còn Lăng Tuyên thì tỏ ra dịu dàng ôn hòa, nhắc tới Tư Khảm Hàn liền khó chịu trong lòng bành trướng một cỗ tức giận, con mẹ nó!
Ngữ điệu bình tĩnh nghe ra có chút biến động nhỏ, cảm giác như đang trò chuyện nhưng cũng mang hàm ý tinh tế, nếu cô chưa thấy qua sự lạnh lẽo trong anh, có lẽ đã bị âm thanh ma quái đầu độc, tuy nhiên khó hiểu được hàm ý chân thật trong lời anh nói.
Hạ Ngưng Âm nhận ra vô tình mình bị cuốn vào vòng xoáy của anh, mất quyền tự do, đây không phải lần đầu tiên, hễ Tư Khảm Hàn dùng ánh mắt lạnh như băng, thần sắc dị thường, cô liền mất phản kháng, không cách nào nói ý kiến của mình.
Là sợ sao? Đúng vậy! Cô dám khẳng định! Nếu không cớ sao cô lại mất đi tính ngang bướng thẳng thắng của mình, có điều bản thân đang sợ cái gì? Anh đối với cô thế nào đây?
Cái sợ trôi qua kế đó là sự khuất phục của cô, đó là mục đích anh hướng tới, chính là như thế anh muốn cô biết rằng anh có thể lấy duy nhất một sắc thái khiến cô mãi mãi rơi vào vòng xoáy cuộc đời anh.
Cô cũng muốn coi anh phản ứng thế nào khi cô ngả bài trước. Anh đối với cô thế nào, cô sẽ đối với anh thế đó.
Mục đích của cô rất đơn giản, đó là hủy ước chỉ là cô hơi bất ngờ khi anh hỏi vấn đề tế nhị đó, tất nhiên cô sẽ không trả lời.
Hạ Ngưng Âm chớp chớp đôi đồng tử, chính thức cùng Tư Khảm Hàn gây chiến "Tư tổng, chuyện này không liên quan đến anh, miễn là anh đồng ý giải trừ khế ước là đủ rồi, những thứ khác không nhọc anh phí tâm."
Hạ Ngưng Âm thay đổi thái đổi ngay tức khắc, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên quật cường như thể đang chống đối mọi thứ, nhất thời khiến Tư Khảm Hàn khó thích ứng, yết hầu lên xuống, đôi mắt nửa hí dò xét Hạ Ngưng Âm cẩn thận.
Giọng điệu này, vẻ mặt này, cô đang thách thức anh? Trong mắt cô hiện rõ bóng dáng của mình, cứ như anh đang làm tội ác tày trời, tuy nhiên anh không nhớ đã làm gì cô, tại sao ư?
Tư Khảm Hàn kéo ra nụ cười, "Cô cho là thế? Cô cảm thấy khi lợi dụng tôi xong liền phủi đích bỏ đi dễ dàng sao?"
Hạ Ngưng Âm chẳng thèm đôi co với anh, cô không biết nên bắt đầu từ đâu cho phải, khi Tư Khảm Hàn cứ nói ám muội.
Cô rất phiền não cảm thấy khó nắm bắt tâm tư của Tư Khảm Hàn"Tôi đâu có lợi dụng anh, tôi đây làm theo nội quy trong bản khế ước thôi."
Trong mắt cô ánh lên sự bực tức, Tư Khảm Hàn đành nhường nhịn một tí, có thể thấy cô hao tổn khí quyết nãy giờ, tiếp lời rất điềm tĩnh: "Muốn giải ước? Nằm mơ!"
Tư Khảm Hàn xoay chuyển tình thế quá nhanh, Hạ Ngưng Âm kinh ngạc , nói chuyện mất khống chế quát tháo: "Anh! Tại sao? Nội dung có viết rõ ràng, nếu tôi đủ khả năng chi trả có thể hủy ước mà!"