Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!

Chương 8: Chương 8: Ác ma đầu thai




Tổng giám đốc, anh đi đi!

Chap 8: Ác ma đầu thai

Chiếc taxi dừng lại trước Club.

Hàn Dĩ Xuyến một thân váy màu xanh ngọc bước xuống, cô trả tiền taxi xong rồi hít thở sâu một hơi, thẳng tiến về phía cửa lớn của Club.

Hàn Dĩ Xuyến đi tới hỏi bồi bàn. Nhân viên bồi bàn nhìn cô một lượt rồi đánh giá, sau đó hỏi

- Xin hỏi cô muốn tìm ai?

Hàn Dĩ Xuyến cắn cắn môi rồi trả lời

- Từ Lâm!

Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, nếu bọn họ không nghe nhầm thì vừa nãy cô vừa nói đến Từ Lâm!

Cô gái này là ai mà lại đến đây tìm ông chủ của bọn họ?.

Nhân viên bồi bàn suy nghĩ một lúc rồi dẫn cô đi tới một khu hành lang rất ít người.

Đến một căn phòng, nhân viên đó thận trọng gõ cửa.

- Từ thiếu!

Cửa phòng sau đó được mở ra, nhân viên bồi bàn dè dặt nói với Từ Lâm đang ngồi bên trong

- Từ thiếu, cô gái này nói là đến tìm anh!

Ngồi trên sofa trong phòng bar hạng nhất, Từ Lâm nhìn thấy Hàn Dĩ Xuyến đứng ngoài cửa, nụ cười mờ ám lộ rõ trên gương mặt điển trai của hắn, giọng nói trầm ổn vang lên đầy dụ hoặc

- Dĩ Xuyến, không ngờ em đến nhanh hơn tôi tưởng!

Nhân viên bồi bàn hiểu ý nhanh chóng rời đi.

Hàn Dĩ Xuyến hít thở sâu một hơi rồi bước vào và đóng cửa lại.

Cô thật sự không dám bước tiếp, nhìn Từ Lâm ngồi trước mặt hai tay đang ôm hai cô nữ sinh, xung quanh còn vài cô khác đang chọc cho hắn cười; hai cô nữ sinh được hắn ôm đã ăn mặc rất loã lồ, quần áo trên người xộc xệch đến sắp lộ rõ hết da thịt, bọn họ còn nũng nịu dán chặt vào người Từ Lâm, hai tay lớn mật vuốt ve khắp người hắn, di chuyển tới những điểm nhạy cảm của đàn ông.

Tim Hàn Dĩ Xuyến như bị ai bóp chặt, mơ hồ đau đớn, khó chịu; một tay cô nắm chặt váy, tay kia thì giữa chặt quai túi xách; cô cắn cắn môi rồi hỏi thẳng

- Từ tiên sinh, rốt cuộc thì anh muốn như thế nào đây? Chúng ta trước giờ không thù không oán, việc gì anh phải hao tâm tổn sức gửi đóng ảnh kia đến trường?

Vài tên đàn ông cũng đang ôm ấp người đẹp trong tay đã bị vẻ đẹp động lòng người của Hàn Dĩ Xuyến thu hút, bọn họ đều đẩy đám mỹ nhân kia ra và nhìn Hàn Dĩ Xuyến bằng con mắt đói khát.

Ở đâu lại xuất hiện một tiểu nha đầu xinh đẹp đến như vậy? Vừa nhìn qua là đã biết là nai tơ vừa ra khỏi rừng rồi!

Những cái nhìn như vồ mồi của đám người kia không qua khỏi được mắt của Từ Lâm. Hắn thờ ơ nói

- Đồ của ta chưa dùng qua thì đừng có mà đụng vào!

Đám người đó nhanh chóng rụt cổ về nhưng vẫn không giấu được vẻ thèm khát trong lòng.

Từ Lâm nhìn Hàn Dĩ Xuyến từ trên xuống dưới, không hiểu tại sao khi nhìn thấy cô, trong lòng hắn chợt cảm thấy rất thoải mái, dễ chịu. Hắn biếng nhác trả lời cô

- Dĩ Xuyến, em đến tìm tôi để hỏi tội?

Hàn Dĩ Xuyến lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp nhỏ màu hồng và bước đến đặt nó xuống bàn cho Từ Lâm

- Từ tiên sinh, mong anh có thể nhận lại chiếc nhẫn này!

Chiếc hộp vừa được đặt lên bàn, một cô nữ sinh đang ôm Từ Lâm liền nổi hứng thú cầm lên xem, vừa mở ra thì đã bị vẻ đẹp lộng lẫy của chiếc nhẫn làm cho kinh ngạc

- Woa! Thật là đẹp mà! Từ thiếu....

Cô ta cười tủm tỉm quay lại nhìn Từ Lâm, nhưng chưa kịp mở miệng nói thì

-Aaaaa!

Tiếng kêu thảm thiết của cô ta vang lên như bị đòi mạng, tiếp sau đó là động tác đưa tay giữa chặt bàn tay kia, mà bàn tay đó đã chảy rất nhiều máu...; mặt mũi cô ta nhăn nhó đến sắp khóc vì đau đớn....

Hàn Dĩ Xuyến sợ hãi ngồi phịch xuống và lấy hai tay ôm đầu....

Tất cả những người trong đây đều kinh hãi như vừa nhìn thấy quỷ, sắc mặt đều tái mét hết cả, tất cả đều quên cả thở.

Chỉ có mỗi Từ Lâm là cười như một con ác quỷ, hắn thu khẩu súng lại và dùng khăn lau sạch vài giọt máu trên đó....

Vừa nãy là do cô nữ sinh kia đã mở chiếc hộp nhẫn ra nên đã chọc giận Từ Lâm, khiến hắn nổ súng bắn vào tay của cô ta.

Gần như qua cả thế kỷ, giọng nói như ma vương kia mới cất lên

- Phụ nữ của tôi cũng phân chia theo dạng!

Trước giờ hắn chưa từng tiếc bất cứ thứ gì cho phụ nữ của mình, nhưng khi nãy, nhìn thấy cô gái kia đụng tay vào chiếc nhẫn mà hắn đã cho Hàn Dĩ Xuyến, một cảm giác bực nhọc đến tức giận bỗng nhiên lan tràn khắp các tế bào não của hắn.

Những người xung quanh đều không dám hé răng nửa lời.

Từ Lâm đẩy hết đám nữ sinh kia ra rồi hướng mắt về phía cô gái đang run rẩy ngồi trên thảm trải sàn, cất giọng lạnh nhạt

- Dĩ Xuyến! Em qua đây!

Hàn Dĩ Xuyến như bị Diêm Vương đến gọi hồn, cô run rẩy đứng lên, hai tay chống lên bàn vì hai chân đã mềm nhũn, cô chưa từng muốn chết như lúc này!

Người đàn ông đó thật sự không phải là người! Hắn rõ ràng là ác ma đầu thai!

Từ Lâm vẫn rất kiên nhẫn đợi cô bước từng bước nặng nề tới, ánh mắt sắc bén nhìn khắp cơ thể cô, nụ cười trên môi y hệt ác ma khát máu.

Hàn Dĩ Xuyến nghĩ chắc mình chết rồi!

Từ Lâm đúng là kẻ thần kinh mà, sao lại có thể tùy hứng nổ súng như vậy chứ?

Cuối cùng cô cũng đi tới trước mặt hắn...

Từ Lâm nở nụ cười hài lòng và kéo cô ngồi xuống đùi mình, một tay vòng qua eo cô và ôm trọn, tay kia thì nhẹ nhàng vén mái tóc rối rắm của cô gọn gàng lại, cằm tựa vào vai cô, miệng thì kề sát vành tai của cô, thì thầm

- Sợ?

Hàn Dĩ Xuyến liều mạng lắc đầu, cô chỉ biết cắn chặt môi cúi đầu xuống.

Từ Lâm vẫn kiên nhẫn chơi đùa với cô, lại tiếp tục nói vào tai cô

- Phụ nữ tôi muốn, chưa bao giờ là không có được! Dĩ Xuyến, em không muốn ra giá?

Hàn Dĩ Xuyến đã run đến mức sắp ngất xỉu, nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để nghe rõ những gì Từ Lâm vừa nói, cô nhẹ giọng trả lời

- Từ tiên sinh, mong anh tự trọng! Tôi không phải dạng người như anh nói!

Nụ cười trên môi Từ Lâm càng đậm hơn, hắn ồ lên một tiếng rồi nói tiếp

- Có phải hay không, tôi là người rõ nhất!

Hàn Dĩ Xuyến tuy sợ hãi nhưng vẫn lấy hết can đảm để xoay người lại nhưng cô vừa mới đối diện với Từ Lâm thì đã bị hắn dùng một tay chế trụ gương mặt, rồi thô bạo áp môi bạc lên làn môi đỏ mọng của cô, say sưa nhấm nháp vị ngọt trời ban này...

Nụ hôn của Từ Lâm cuồng dã, càng lúc càng thể hiện sự đói khát, sự độc chiếm đến ngoan cố....

Hàn Dĩ Xuyến cảm giác mình đã sắp ngạt thở đến nơi, đây là nụ hôn đầu của cô nên suốt qua trình cô đều bị động tiếp nhận, hai tay bấu víu trên chiếc áo sơmi đã hở vài cúc áo của Từ Lâm,nụ hôn của hắn thật sự đã khiến cô bị trầm luân

Chính sự vụng về, thụ động của cô làm cho Từ Lâm càng tăng thêm hứng thú....

Hắn xiết chặt vòng ôm hơn, nụ hôn cũng cuồng loạn hơn....

Thật lâu sau, Từ Lâm mới quyến luyến rời môi cô và miệng lưỡi hắn trượt dọc xuống cần cổ trắng ngần của cô, dừng lại và cắn nhẹ khiến cho Hàn Dĩ Xuyến hoàn toàn thức tỉnh, cô chống hai tay lên ngực hắn để đẩy hắn ra nhưng đều vô dụng...

- Từ tiên sinh, anh mau bỏ tôi ra!

Tiếng nói nhỏ nhẹ của Hàn Dĩ Xuyến khiến cho Từ Lâm thật sự bị kích thích, hắn tiếp tục hôn dọc xuống ngực cô....

Xoạc

Tiếng vải bị xé ra càng làm Hàn Dĩ Xuyến vùng vẫy mãnh liệt, cô dùng mọi cách để muốn thoát khỏi con ác quỷ này!

Từ Lâm cười đầy thoả mãn khi nhìn thấy một cảnh xuân đẹp đẽ hiện ra trước mắt. Nhưng không quên lạnh giọng hạ lệnh

- Kẻ nào dám nhìn, ta móc mắt chó của kẻ đó ra!

Đám đàn ông phía sau như chó chảy cả nước dại mà vẫn không được nếm một miếng thịt.

Từ Lâm lại tiếp tục hôn lên khắp vùng ngực tròn trịa ẩn trong chiếc áo con kia.

Hàn Dĩ Xuyến giãy giụa đến liều mạng, cô vừa đánh vừa chửi

- Từ Lâm! Dừng lại! Tôi sẽ giết anh!

Từ Lâm cười thích thú, hắn ngẩng đầu nhìn cô, nhàn nhạt mở miệng

- Chẳng phải tôi đã bảo em ra giá rồi sao?

Hàn Dĩ Xuyến vẫn tiếp tục giãy giụa, cô cào mạnh lên lưng hắn rồi lại đánh lung tung

- Từ Lâm, tên thần kinh! Anh mau thả tôi ra! Tôi sẽ kiện anh!

Từ Lâm ra vẻ tiếc nuối lắc đầu

- Chậc chậc! Em càng mắng thì tôi lại càng muốn đấy!

Dứt lời, hắn tiếp tục cúi đầu xuống hôn lên ngực cô, lại dùng răng cắn nhẹ. Không kìm được bật lên cảm thán

- Thật sự rất đẹp!

Hàn Dĩ Xuyến lắc đầu đến tóc tai rối hết cả lên, cô giơ chân lên đạp lung tung nhưng lại bị Từ Lâm dễ dàng chế ngự được.

Hai tay cô mò mẫm lên bàn, cô như người chết đuối vớ được cái cọc, lập tức cầm chai rượu trên bàn đập mạnh vào đầu Từ Lâm...

Từ Lâm khẽ rên một tiếng rồi buông Hàn Dĩ Xuyến ra, đưa tay ôm đầu.

Hàn Dĩ Xuyến nhân cơ hội đó bỏ chạy như chạy giặc.

Từ Lâm đưa bàn tay vừa sờ đầu lại nhìn.

Chảy khá nhiều máu!

Hắn tức giận hừng hực cầm một chai rượu khác ném lên tường, bực tức chửi thề

- Mẹ nó! Hàn Dĩ Xuyến, em to gan lắm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.