TỔNG GIÁM ĐỐC, ANH ĐI ĐI!
Chap 96: Bà là dì của hắn.
Ngồi cười ngây ngốc ra mà chuông điện thoại báo đến lần thứ ba Từ Lâm mới nhấc máy.
- Nói!
Đầu dây bên kia truyền đến giọng trầm thấp của Triết Liệt
- Từ tiên sinh! Bây giờ ngài phải đến New Zealand gấp ạ!
Gương mặt ôn nhu lúc nãy của Từ Lâm đã hoàn toàn biến mất, lạnh lùng hỏi
- Hắc Long đã nói gì?
Triết Liệt vừa suy tính vừa trả lời
- Ông ta nói sẽ mang thi thể của ba người họ ném xuống biển nếu ngài không đến nơi trong vòng ba tiếng nữa!
Từ Lâm tức giận ném mạnh gối xuống, hắn đang kìm chế để không chửi thề, lạnh giọng hỏi
- Người của chúng ta vẫn còn ở vị trí?
Triết Liệt thấp giọng báo cáo
- Kế hoạch ban đầu thất bại nên đã cho họ rút lui, cũng may không ai bị thương, chỉ là thi thể của ba người họ vẫn chưa thể mang về!
Trong mắt Từ Lâm tràn ngập sát khí, hắn lạnh lùng đứng lên và đi tới bên cạnh cửa sổ, vén rèm cửa qua và nhìn khung cảnh trong vườn, mắt phượng khẽ híp lại, trên môi thoáng ý cười lạnh, giọng tàn khốc nói
- Cứ để ông ta thử cảm giác chờ đợi!
Triết Liệt không tin nổi mà hốt hoảng nói
- Từ tiên sinh! Ngài không thể bỏ mặc không lo được, tôi đã cho chuẩn bị xong trực thăng, chúng ta có thể đến đó kịp!
Đáp lại sự nóng vội của Triết Liệt lại là sự thong dong nhàn nhã và nụ cười hời hợt của Từ Lâm
- Cậu muốn tôi như một con rối chạy lòng vòng theo cái khuôn mà Hắc Long đã vẽ sẵn?
Nghe xong, Triết Liệt tuy đã thả lỏng tinh thần hơn nhưng vẫn còn chút hoảng loạn
- Nhưng Từ tiên sinh, Hắc Long là kẻ nói được sẽ làm được, ông ta chưa từng đe doạ không thôi!
Từ Lâm cười nhạt, ngón tay thon dài đặt trên bệ cửa sổ gõ nhịp nhàng, không nhanh không chậm mà nói
- Ông ta là kẻ như thế nào, tôi hiểu rất rõ!
Sở dĩ Hắc Long vẫn luôn muốn giết hắn là vì mối thù của cha nuôi ông ta; con người Hắc Long sẽ không bao giờ chọn đi đường vòng ngay mà chỉ dùng cách đó vào nước cờ cuối cùng, có thù ắt báo, ông ta sẽ chọn nhắm trực tiếp Từ Lâm mà giết ngay từ đầu. Cho nên nếu lần này ông ta thật sự mang ba thi thể đó ném xuống biển thì không khác nào giương cờ đầu hàng Từ Lâm!
Triết Liệt vẫn còn định nói gì đó thì Từ Lâm đã lạnh giọng hạ lệnh
- Cho người của chúng ta bí mật tiến sát địa phận của Hắc Long Bang tại New Zealand, vẫn tiến hành theo kế hoạch cũ!
Triết Liệt tuy có chút bất đồng quan điểm nhưng vẫn gật đầu nhận lệnh.
Từ Lâm không nói gì thêm mà trực tiếp cúp máy, thuận tay ném điện thoại lên bàn; lúc hắn xoay người lại thì thấy Hàn Dĩ Xuyến đã chui đầu ra khỏi chăn và đang nhìn hắn
- Lâm, anh phải đi sao?
Gương mặt sắc lạnh của Từ Lâm liền trở nên ôn nhu, dịu dàng, hắn vừa đi tới giường vừa cười với cô
- Sao vậy? Không muốn anh đi?
Vừa nói xong thì hắn đã ngồi xuống giường và đưa tay kéo chăn trên người Hàn Dĩ Xuyến ra, vén lại tóc cho cô, động tác cực kỳ dịu dàng.
Hàn Dĩ Xuyến giương đôi mắt long lanh nhìn hắn rồi lắc đầu.
- Em nói anh không đi thì anh sẽ không đi sao?
Từ Lâm áp tay vào má cô, ánh mắt nhìn cô rất mực ôn nhu cùng yêu chiều.
- Chỉ cần em nói, anh sẽ ở lại!
Hàn Dĩ Xuyến im lặng nhìn hắn một lúc liền lắc đầu, kéo chăn lại, vừa nói vừa nằm xuống
-Vậy em không nói đâu! Nếu có ai biết được sẽ bảo là em đè đầu cưỡi cổ chồng đấy!
Cô vừa dứt lời thì Từ Lâm đã ngay lập tức hỏi lại trong dáng vẻ kinh ngạc cùng vui mừng
- Dĩ Xuyến, em vừa gọi anh là gì? Em gọi anh là “chồng “?
Hàn Dĩ Xuyến ý thức được mình lỡ lời nên liền xu tay chối bỏ
- Không có đâu! Là do anh nghe lầm thôi!
Từ Lâm nhất quyết không bỏ qua cơ hội tốt này, hắn vờ như không nghe thấy câu vừa dứt của cô mà đề nghị.
- Dĩ Xuyến của anh, em gọi lại một lần nữa được không?
Hàn Dĩ Xuyến kéo chăn che kín đầu và nói vọng ra
- Anh nghe lầm rồi!
Nhưng Từ Lâm vẫn khăng khăng đòi cô thừa nhận và mạnh tay kéo chăn ra khỏi người cô.
- Em còn chưa hạ sốt nên không được đắp chăn! Gọi anh lại một lần nữa như lúc nãy được không?
Hàn Dĩ Xuyến biết rõ nếu cô cứ tiếp tục như vậy thì hắn cũng sẽ bám riết cô đến cùng nên trong nháy mắt cô liền gọi rất nhẹ nhàng như mèo con kêu.
- Lâm.......
Nghe cô gọi như vậy, tim Từ Lâm đang sắp tan chảy thì cũng kịp ý thức lại rằng cô đang cố tình né tránh yêu cầu của hắn nên hắn cứng rắn nói
- Dĩ Xuyến, nếu em không ngoan thì sẽ bị tét mông đấy!
Hàn Dĩ Xuyến nghe xong liền đỏ mặt cắn môi, cô ngập ngừng một lúc rồi lớn giọng nói
- Vậy thì cứ đánh đi!
Tuy nói vậy nhưng cô cũng bắt đầu lo ngại và luống cuống muốn chạy xuống giường nhưng Từ Lâm đã nhanh tay kéo cô lại, hắn nhếch môi cười mờ ám rồi để cô ngả vào ngực mình, một tay đỡ sau lưng cô, tay kia bắt đầu vén váy ngủ của cô lên, kéo quần lót xuống, bàn tay ấm nóng từ từ xoa khắp hai bên mông căng tròn của cô.
Toàn thân Hàn Dĩ Xuyến như bị điện giật, cô cắn chặt môi, nín cả thở để chờ đợi hình phạt sắp tới.
Từ Lâm nhìn cô và nở một nụ cười đầy sủng nịch, hắn xoa nhẹ mông cô lần nữa rồi thấp giọng nói
- Anh sẽ đánh đến khi nào em chịu gọi anh là “chồng”!
Nghe hắn nói xong, Hàn Dĩ Xuyến bắt đầu lo sợ, nhưng cô còn chưa kịp phản bác thì hắn đã tét mạnh vào mông cô một cái.
- Ân!
Hắn không dùng hết sức mà đã điều chỉnh lực tay ở mức vừa phải, nhưng cô vẫn có cảm giác đau ê ẩm, nếu hắn thật sự dùng toàn bộ sức lực của mình thì chắc cả tháng cô không ngồi được rồi!
Vừa xong lần đánh đầu tiên thì Từ Lâm đã cúi xuống hôn lên trán cô thì thầm
- Vẫn còn muốn bị đánh?
Thấy Hàn Dĩ Xuyến không trả lời, hắn đang chuẩn bị đòn tiếp theo thì tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên, kèm theo sau đó là giọng của thím Vương.
- Thiếu gia! Cậu có thể ra ngoài một lát được không ạ?
Từ Lâm dừng tay lại và thoáng nhìn Hàn Dĩ Xuyến, hắn vừa giúp cô sửa lại váy vừa trả lời thím Vương
- Tôi biết rồi!
Xong liền đặt Hàn Dĩ Xuyến nằm xuống vị trí và vuốt vuốt tóc cô, thấp giọng nói
- Ngoan ngoãn nằm nghỉ ở đây! Anh sẽ quay lại ngay!
Hàn Dĩ Xuyến nhìn hắn và gật đầu.
Từ Lâm cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô, hắn vẫn cảm nhận được toàn thân cô vẫn còn nóng mặc dù đã hạ nhiệt bớt, cũng may là hắn không phải đến New Zealand!
Từ từ bước xuống giường, hắn đi về phía cửa và mở cửa ra ngoài.
............................
Ninh Diệp ngồi ở phòng khách đợi mà nóng cả ruột gan, bà liên tục nhìn đồng hồ trên tay rồi nhìn lên lầu.
Cuối cùng thì người mà bà đang đợi cũng đã xuống!
Bà đứng lên và đi tới trước mặt Từ Lâm
- Tiểu Lâm, dì nghe Thuyên An nói hết cả rồi! Con đưa mẹ con Dĩ Xuyến về đây thật sao?
Từ Lâm lạnh lùng nhìn bà và đi lướt qua mặt bà, thong thả ngồi xuống sofa, thản nhiên nói
- Tin tức của dì cũng nhanh thật! Đúng vậy, tôi đưa họ về đây đấy! Dĩ Xuyến là người phụ nữ của tôi, tiểu Hiên là con gái tôi, tôi làm vậy có gì không được?
Ninh Diệp nghe hắn nói vậy, suýt nữa thì cắn đứt đầu lưỡi rồi, bà cũng ngồi xuống và chất vấn
- Tiểu Lâm, cháu đừng đùa nữa được không? Chẳng lẽ cháu thấy những gì mà cháu gây ra cho Dĩ Xuyến sáu năm trước vẫn còn ít sao? Cháu lại muốn tổn thương cô ấy một lần nữa sao?
Từ Lâm hơi lớn giọng nói
- Ai nói tôi sẽ làm tổn thương cô ấy lần nữa? Tôi cho dì biết, bất kể là kẻ nào cũng không có quyền tổn thương cô ấy, kể cả bản thân tôi!
Ninh Diệp lắc đầu cười cười
- Khi quần áo đã từng bị rách thì cho dù có vá lại cũng sẽ không hoàn hảo như lúc đầu! Cho dù cháu có bù đắp cho Dĩ Xuyến thế nào thì trong tim cô ấy cũng đã đầy sẹo rồi, bây giờ tuy nó đã kết vẩy nhưng cháu có đảm bảo được nó sẽ không bao giờ bị khơi ra?
Từ Lâm nhếch môi cười lạnh, bình thản trả lời
- Nếu đã từng bị rách thì cứ ném đi là được, chỉ cần may một bộ khác. Tôi không phải cùng Dĩ Xuyến hàn gắn lại mối quan hệ trước đây mà là bắt đầu lại từ đầu với cô ấy! Nếu tim cô ấy đã không thể lành lặn như trước đây nữa, không sao! Tôi có thể cho cô ấy tim của tôi!
Ninh Diệp định mở miệng thì đã bị hắn tiếp tục cướp lời
- Tại sao dì phải để tâm đến chuyện của chúng tôi như vậy, trong khi dì chỉ là trợ lý bên cạnh Dĩ Xuyến, là nhân viên cũ của tôi, dì với chúng tôi chỉ là người ngoài! Dì không thấy thái độ quan tâm của dì đã vượt quá giới hạn và còn hết sức nực cười?
Đôi mắt Ninh Diệp ngân ngấn lệ, bà nghẹn ngào nói
- Tiểu Lâm, dì biết cháu vẫn còn rất giận dì vì chuyện của mẹ cháu, nhưng tiểu Lâm, chính vì dì cảm thấy day dứt và áy náy nên dì mới không muốn lại nhìn thấy hình ảnh của mẹ cháu lần nữa! Dĩ Xuyến của bốn năm trước không khác gì mẹ cháu năm đó đâu!
Đến câu cuối cùng bà đột nhiên cao giọng trách móc.
Từ Lâm nhìn bà mà hừ lạnh, cũng đột nhiên cao giọng
- Tôi phải nhìn mẹ mình bị ruồng bỏ như vậy nên cả đời tôi cũng không quên là những kẻ nào đã nợ tôi! Vậy nên tôi sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào dám biến Dĩ Xuyến thành như bà ấy, tôi cũng sẽ không làm một kẻ vô dụng như năm đó nữa!
Ninh Diệp mất kiên nhẫn mà cùng hắn đấu khẩu.
- Tiểu Lâm, cháu đừng bảo thủ như vậy nữa, Dĩ Xuyến ở bên cạnh cháu chỉ có tổn thương mà thôi!
Từ Lâm cũng lớn giọng hơn
- Ngay cả chị gái của mình mà dì còn có thể bỏ rơi mà dì lại nói đến chuyện muốn tốt cho Dĩ Xuyến! Dì không thấy hài hước sao?
Ninh Diệp nhắm mắt lại để nước mắt rơi xuống, bà điều chỉnh lại giọng nói
- Tiểu Lâm, tại sao cháu vẫn chưa thể hiểu cho dì? Năm đó dì thật sự chẳng thể làm gì cho mẹ cháu....tiểu Lâm!
Từ Lâm nhìn bà bằng ánh mắt chán ghét và dứt khoát đứng lên, nhưng bước chân của hắn liền khựng lại khi nhìn thấy Hàn Dĩ Xuyến đang đứng trên bậc thang, hắn vừa kinh ngạc vừa lo lắng, nhanh chóng cầm điều khiển chỉnh lại điều hòa, dịu giọng gọi
- Dĩ Xuyến, sao em lại xuống đây? Em còn chưa khoẻ, mau trở nên phòng đi nào!
Ninh Diệp cũng bất ngờ khi nhìn thấy Hàn Dĩ Xuyến, bà tiến lên vài bước và gọi
- Dĩ Xuyến, tại sao em không nói chuyện em chuyển về đây với chị?
Hàn Dĩ Xuyến rõ ràng không nghe lọt tai mấy câu hỏi của hai người họ, cô khó tin mà vừa bước xuống vừa hỏi
- Tiểu Lâm? Dì? Lâm, chị Ninh! Thật ra hai người có quan hệ gì?
Từ Lâm bất mãn liếc nhìn Ninh Diệp, giọng hắn trở nên dịu nhẹ mà nói với Hàn Dĩ Xuyến
- Dĩ Xuyến ngoan, nghe lời anh, về phòng đi nào!
Hàn Dĩ Xuyến nghiêm túc lắc đầu, cô bước nhanh xuống cầu thang và đi tới chỗ hai người họ.
Từ Lâm hoảng hốt đến gần cô, luống cuống muốn giữ lấy cô
- Dĩ Xuyến, em đừng như vậy được không? Em đang không khỏe mà!
Hàn Dĩ Xuyến quay sang nhìn hắn và nở một nụ cười yếu ớt, sau đó lại ngước nhìn Ninh Diệp, điều chỉnh lại tâm trạng và hỏi
- Thật ra quan hệ giữ hai người là gì? Hai người có thể cho em biết không?
Cô vừa dứt lời thì Từ Lâm đã ngay lập tức lên tiếng phản bác
- Chẳng có quan hệ gì cả! Anh không có nhiệm vụ phải quan tâm đến người đàn bà này!
Ninh Diệp sốt ruột hết nhìn Hàn Dĩ Xuyến rồi lại nhìn Từ Lâm, bà nói không rành mạch
- Tiểu Lâm, dì, cháu đừng như vậy! Dĩ Xuyến, chị, không phải, tôi,dì....
Hàn Dĩ Xuyến càng lúc càng khó hiểu, cô vừa hỏi sự thật vừa khuyên lơn
- Lâm, chị Ninh! Hai người thật ra có chuyện gì thì từ từ nói được không? Hai người cứ lớn tiếng như vậy sẽ doạ đến tiểu Hiên đấy!
Nghe cô nhắc đến tiểu Hiên, Từ Lâm liền cố gắngáp chế cơn giận lại, thấp giọng nói với cô.
- Anh chẳng có gì phải nói với bà ta cả! Chúng ta về phòng nào!
Ninh Diệp nước mắt ngắn dài lắc đầu; Hàn Dĩ Xuyến thoáng quan sát thái độ của Từ Lâm rồi nghiêm giọng nói
- Lâm, anh không nói cũng không sao! Chị Ninh, em muốn nghe sự thật, chị nói đi!
Gương mặt Từ Lâm xám xịt đến khó coi. Ninh Diệp thì lúng túng nhìn hắn, sau lại ngước nhìn Hàn Dĩ Xuyến, hít sâu một hơi rồi nói
- Dĩ Xuyến, có lẽ cô đã hiểu lầm rồi!
Hàn Dĩ Xuyến thoáng đờ người nhưng ngay sau đó lại mỉm cười nhẹ nhàng, lắc đầu
- Em nghe rất rõ chị đã gọi Lâm là “tiểu Lâm “ còn xưng là “dì”!. Nếu em đoán không sai thì chị chính là bậc trưởng bối của anh ấy! Lúc em vào Đại Từ sáu năm trước, thái độ của chị đối với em vô cùng thân thiết, chị sẵn sàng giúp đỡ em hết mình; khi em rời khỏi Thượng Hải và đến New York, chị cũng sẵn sàng từ bỏ công việc ở Đại Từ mà làm việc cùng em, chị đã luôn bên cạnh em, chăm sóc em và tiểu Hiên; bây giờ em muốn biết lý do!
Từ Lâm không vui mà xoay người sang một bên, Ninh Diệp ấp úng nhìn Hàn Dĩ Xuyến, do dự một lúc mới trả lời
- Em đoán không sai! Chị gái của chị là Ninh Hạ, mẹ ruột của tiểu Lâm!
Bà vừa dứt lời thì Từ Lâm đã lớn tiếng hét lên
- Bà ta không phải! Anh không có một người dì như bà ta!
Hàn Dĩ Xuyến chỉ hơi giật mình vì kinh ngạc, cô đã phần nào đoán ra mối quan hệ này nên thản nhiên hỏi Ninh Diệp mà lờ đi sự phẫn nộ của Từ Lâm.
- Vậy em có thể biết tại sao chị lại giúp em như vậy?
Từ Lâm không muốn họ tiếp tục câu chuyện nên liền bước tới túm lấy tay Hàn Dĩ Xuyến, kéo cô về phía mình mà lạnh lùng nói Ninh Diệp.
- Đủ rồi! Bà về đi!
Hàn Dĩ Xuyến thở dài nhìn Từ Lâm bằng ánh mắt van nài
- Lâm, em muốn biết tất cả mọi chuyện về anh, càng muốn hiểu rõ quá khứ của anh!
Nghe cô nói vậy, Từ Lâm dần buông lỏng tay và lặng lặng nhìn cô.
Hàn Dĩ Xuyến khẽ mỉm cười, quay sang nhìn Ninh Diệp.
- Xin chị hãy trả lời em!
Ninh Diệp thoáng nhìn Từ Lâm, nở nụ cười yếu ớt nói
- Là vì chị gái của dì! Năm đó khi chị ấy và Từ Ngự Phong yêu nhau, sau đó chị ấy mang thai nhưng lại bị ruồng bỏ, suốt thời gian đó dì vẫn ở bên cạnh chị ấy. Vốn dĩ dì đã có ước mơ trở thành nhà thiết kế thời trang, dì rất đam mê nghiên cứu, học hỏi nhiều nơi, mặc dù điều kiện gia đình không đủ đảm bảo nhưng dì chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ từ bỏ ước mơ của mình. Và đúng lúc chị gái gặp chuyện, ước mơ của dì lại đột nhiên có cơ hội thành thật, tuy chỉ mới mười mấy tuổi nhưng đam mê đó vẫn rực cháy trong lòng dì. Từ lão thái gia đã đến tìm chị em dì, ông ta đã đưa ra một thoả thuận. Nếu chị gái của dì chấp nhận đưa con ra nước ngoài sinh sống và không bao giờ tìm gặp Từ Ngự Phong nữa thì ông ta sẽ đảm bảo chi phí sinh hoạt hằng ngày cho chị em dì, và sẽ cho mẹ con tiểu Lâm một cuộc sống tốt nhất, đối với dì, ông ta còn tạo điều kiện để dì có thể sang Paris học tập; điều kiện tốt như vậy, dì đã mê muội mà thầm chấp nhận và mong đợi ở chị gái mình. Nhưng chị ấy không muốn, chị ấy đã van xin, khóc lóc cả ngày, chị ấy không muốn con mình sinh ra mà không có ba.
Khoé mắt Hàn Dĩ Xuyến bắt đầu cay cay, cô cảm nhận được bàn tay Từ Lâm đang run rẩy, cô xót xa ngước nhìn hắn, nắm chặt tay hắn mà nghe Ninh Diệp nói tiếp
- Từ lão thái gia bắt được dáng vẻ ngấm ngầm đồng ý của dì mà đã ngay lập tức cho dì ký vào bản thoả thuận. Còn đối với chị gái dì, ông ta đã chuyển sang phương pháp đe doạ, cưỡng chế, dùng tính mạng của đứa bé trong bụng chị ấy mà ép chị ấy, đương nhiên là ông ta đã thành công. Dì đã rời khỏi Thượng Hải khi chị gái đang cần dì nhất, chị ấy chỉ có một mình dì là người thân trên đời, vậy mà khi ấy dì đã khốn nạn đến mức bỏ rơi mẹ con chị ấy mà đến Paris......
Nói đoạn, bà ngừng lại để lau nước mắt và nghẹn ngào tiếp tục
- Chị em dì từ nhỏ đã lớn lên trong cô nhi viện, hai chị em dựa vào nhau mà sống, tuy vất vả nhưng rất hạnh phúc.
Bà lại ngừng lại một lúc mới tiếp tục
- Khi thấy chị gái của mình mỗi ngày đều rửa mặt bằng nước mắt, thấy chị ấy thống khổ van xin để được giữ lại đứa bé, và thấy chị ấy đau đớn đến xé ruột gan khi bị chính người đàn ông mình yêu ruồng bỏ. Dì đã không thể thở nổi, dì không muốn phải nhìn thấy những hình ảnh tang thương ấy, tất cả những hình ảnh đó đã đeo bám và ám ảnh dì rất lâu. Nhưng không ngờ..... nghiệt duyên mãi là nghiệt duyên, khi một lần nữa dì phải chứng kiến một cô gái hồn nhiên bất hạnh như chị gái mình năm đó, và trớ trêu thay, nam chính của cuộc tình này lại chính là đứa trẻ bị chính cha ruột của mình bỏ rơi năm đó! Những gì mà dì không thể làm cho chị gái mình, bây giờ dì phải làm cho con. Dì muốn dùng hết khả năng của mình để có thể ngăn cản cái kết vô hậu.
Gương mặt nhợt nhạt của Hàn Dĩ Xuyến đã đầy nước mắt, cô cắn cắn môi hỏi
- Vì vậy mà Lâm mới lạnh nhạt với dì như vậy?
Ninh Diệp vừa lau nước mắt vừa gượng cười, lắc đầu rồi nói
- Chuyện xảy ra cũng một phần là do lỗi của dì!