Tổng giám đốc, anh đi đi!
Chap 36: Đoạn clip đáng sợ!
Ngắm nhìn người con gái trên giường rất lâu, Từ Lâm không ngưng được động tác vuốt ve gò má của Hàn Dĩ Xuyến, như bị thôi miên, hắn từ từ cúi thấp người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vần trán trơn bóng của cô, sau đó lại vuốt vuốt mái tóc mềm mượt của cô, nhướn thẳng người lên và nhìn cô lần nữa; điều hắn mong muốn nhất hiện giờ là cô có thể tỉnh lại, cô tỉnh lại giơ móng vuốt chống đối hắn, cô tỉnh lại khóc lóc trước mặt hắn, như vậy còn tốt hơn rất nhiều so với việc cô cứ nằm im như thế này!
Bởi vì trước đây đã từng có một người phụ nữ cứ nằm im trước mặt hắn như thế này, và đã không thể tỉnh lại, mãi mãi và không bao giờ tỉnh lại!
------------------------
Tôn Phỉ Ngãi tức tối đi vào nhà, cô ta ném túi xách xuống sofa và tự rót cho mình một cốc nước, uống một hơi hết sạch, nắm chặt chiếc cốc trong tay, cô ta nhớ đến những gì xảy ra ở Đài Song Khê, nhớ tới gương mặt lạnh nhạt đến cực hạn của Từ Lâm, gương mặt trang điểm tinh xảo của cô ta nhăn nhó đến khó coi
Đing
Cô ta ném mạnh chiếc ly thủy tinh vào tường, hít thở dồn dập và nghiến răng nghiến lợi nói
- Hàn Dĩ Xuyến, Từ Lâm! Tôi nhất định sẽ khiến hai người phải hối hận!
Lấy điện thoại trong túi xách ra, bấm gọi cho một số “ anh hai”,chờ đầu dây bên kia vang lên một giọng nam nhân cộc cằn, cô ta mới nói
- Anh hai, lần này anh nhất định phải giúp em!
Đầu dây bên kia, người đàn ông nói bằng giọng điệu thô thiển
- Mẹ nó! Mày ra ngoài tìm đàn ông cho lắm vào, đến lúc bị đá lại nhờ đến đàn em của tao, được rồi! Gửi hình của chúng qua cho tao! Xong vụ này mày phải trả chút tiền rượu cho bọn tao đấy!
Tôn Phỉ Ngãi nở nụ cười đắc ý, giọng yểu điệu nói
- Anh hai, anh cứ yên tâm đi, chỉ cần anh giúp em giải quyết chúng là được!
Cúp điện thoại, nụ cười trên môi Tôn Phỉ Ngãi càng đậm.
Thuộc hạ của Từ Lâm là sát thủ hàng đầu trong giới hắc đạo, điều này cô ta biết rõ. Nếu để đám tay chân của anh hai cô ta đấu với thuộc hạ của Từ Lâm, sợ chẳng còn mạng mà quay về. Đã vậy thì chỉ cần đối phó một mình Từ Lâm là được!
-------------------
Đứng chờ xe buýt một lúc mà vẫn chưa thấy gì, Thuyên An bực bội ngồi xuống ghế lần nữa, cô đá đá mấy viên sỏi dưới chân.
Kít!!!
Một chiếc Audi dừng ngay trước mặt cô, Triết Liệt từ trên xe bước xuống, đi tới bên cạnh Thuyên An
- Thuyên An, lên xe, tôi đưa em về!
Thuyên An trừng mắt nhìn Triết Liệt, sau đó đứng dậy và đi thẳng, không thèm để ý đến cậu ta.
Triết Liệt không hiểu gì, liền đuổi theo và kéo cổ tay cô lại
- Thuyên An, em làm sao vậy?
Thuyên An hất tay cậu ta ra, kiên định nói
- Mẹ của Dĩ Xuyến hiện giờ đang nằm ở bệnh viện, tuy phẫu thuật rất thành công nhưng chúng tôi vừa bị doạ cho một phen mất hồn vía! Dĩ Xuyến mất tích bốn ngày liền, bây giờ lại tiếp tục biến mất! Tôi đang lo đến phát điên đấy được chưa?
Bàn tay đang định nắm lấy tay Thuyên An của Triết Liệt ngừng giữa không trung, cậu ta không biết phải nói gì.
Thuyên An nở nụ cười chế giễu
- Phải rồi! Anh là thuộc hạ chung thành của Từ Lâm, làm sao có thể phản bội anh ta được!
Triết Liệt ngờ vực hỏi
- Em đã biết?
Thuyên An kéo kéo quai túi xách để dễ đeo hơn, cô buồn bực nói
- Không chỉ có tôi mà cả trưởng phòng Ninh, Lệ Băng, Phàm Diệc đều biết rõ là Dĩ Xuyến bị người khác cường bạo, mà kẻ đó chính là chủ nhân của anh, Từ Lâm!
Triết Liệt cảm thấy đầu óc sắp nổ tung, hoàn toàn không biết đường biện minh.
Thuyên An tiếp tục nói, nhưng rõ ràng là hét
- Tuy tôi không hỏi cậu ấy, nhưng nhìn bộ dạng của cậu ấy thì tôi đã biết rõ, dù mắt tôi có để trên xoáy thì cũng nhìn ra được những dấu vết thô bạo mà tên cầm thú đó để lại trên người cậu ấy! Lúc đó nếu anh nói cho tôi biết cậu ấy ở đâu thì có lẽ cậu ấy sẽ không thành ra thế này!
Triết Liệt khổ sở giải thích
- Thuyên An, em không biết Từ tiên sinh là con người nguy hiểm đến mức nào! Nếu tôi để em đến đó thì không chừng ngài ấy có thể sẽ giết em!
Thuyên An thất vọng nhìn Triết Liệt, cô trừng mắt nhìn cậu ta
- Như vậy là tôi còn phải cảm ơn anh? Nhưng thật xin lỗi, Triết Liệt tiên sinh! Tôi không thể cảm kích một kẻ đã gián tiếp hại bạn thân của tôi thành như thế này! Từ nay chúng ta đừng gặp nhau nữa!
Nói xong, cô dứt khoát xoay người bước đi.
Triết Liệt muốn đuổi theo nhưng sợ càng giải thích càng khiến cô thêm giận dỗi nên chỉ biết đứng nhìn cô càng đi xa dần.
Bực mình đá văng mấy chai nhựa dưới chân, cậu ta lên dùng lực thô bạo mở cửa xe,bước vào trong và đóng sầm cửa lại,lái xe rời đi theo hướng ngược lại.
--------------------------------
Khi Hàn Dĩ Xuyến tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, cảm giác toàn thân vừa thoát khỏi cơn ê ẩm, bây giờ cực kỳ thoải mái, cô từ từ ngồi dậy, nhìn những ống tiêm cắm trên mu bàn tay mình, cô muốn đưa tay tự gỡ ra thì đúng lúc cửa phòng bị đẩy ra, Từ Lâm trong bộ quần áo mặc ở nhà đã giảm bớt được một phần khí thế bức nguoingười của hắn khi mặc âu phục: áo len màu xám kết hợp với chiếc quần đen dài, dưới chân hắn xỏ một đôi dép đi trong nhà. Một tay hắn đút trong túi quần, tay kia buông lỏng tự nhiên, hắn bước vào trong phòng, đứng trước giường rồi ưu nhã ngồi xuống.
- Vụng về như vậy mà cũng dám tự tháo kim truyền dịch!
Dứt lời hắn cũng vừa đưa tay giúp Hàn Dĩ Xuyến tháo kim truyền dịch một cách cẩn thận.
Hàn Dĩ Xuyến vẫn trong tư thế giương cung bạt kiếm với hắn, cô nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh giác, tay còn trống cầm chặt một góc gối, sợ sệt đến toát cả mồ hôi tay.
Từ Lâm tháo xong các ống kim thì lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp dụng cụ sơ cứu, giúp cô lau sạch máu trên mu bàn tay.
Hàn Dĩ Xuyến im lặng đến ngây ngốc, cô nhìn người đàn ông trước mặt đến thẩn thờ, tuy rằng biết hắn thật sự đẹp trai nhưng cô không ngờ khi nhìn ở cự ly gần như vậy, hắn càng đẹp hơn, đẹp đến từng milimet, chiếc cằm cương nghị, đôi môi mỏng, sống mũi cao thẳng, mắt phượng sắc bén, mày kiếm đen rậm, tất cả kết hợp lại tạo nên một gương mặt hoàn hảo đến không một chút khuyết điểm; kiểu tóc undercut phù hợp với gương mặt. Hàn Dĩ Xuyến thầm nghĩ, làm sao lại có người đàn ông đẹp đến mức này!
Gò má cô lúc này không soi gương cũng biết là đỏ như quả cà chua chín rồi, không cần sờ cũng biết là nóng ran rồi!
Cô làm sao vậy chứ? Chẳng lẽ còn chưa hạ sốt!
Hình như nhớ lại gì đó, cô liền hỏi, giọng cực kỳ nhỏ đến đáng yêu
- Mẹ tôi thế nào rồi?
Từ Lâm cất hộp dụng cụ đi và nhìn cô, nhàn nhạt trả lời
- Đã phẫu thuật thành công! Bà ấy cũng tỉnh rồi!
Lồng ngực bắt đầu đau nhói, lúc mẹ cô đau đớn nhất, lúc bà sợ hãi nhất, lúc bà phải cố gượng đến vượt qua quỷ môn quan, cô đã không thể ở bên bà!
- Tôi muốn gọi điện thoại!
Từ Lâm đưa điện thoại cho cô, lạnh lùng nói
- Em có thể tự do gọi điện!
Hàn Dĩ Xuyến không ngờ hắn lại tốt như vậy, cô nở nụ cười tự giễu rồi nhận lấy điện thoại. Nhưng cô lại không gọi mà cất vào trong gối; ngước mắt lên thấy gương mặt Từ Lâm lạnh lẽo đến đáng sợ, cô biết hắn đang nghĩ rằng cô sẽ lén gọi điện cho Phàm Diệc nên mới chịu đựng giải thích
- Tôi đói bụng rồi! Ăn xong tôi sẽ gọi cho Thuyên An!
Từ Lâm nhếch môi cười hoà hoãn, gương mặt cũng dần dịu lại.
Cô chịu ăn cơm, như vậy đã là rất ngoan rồi!
Hắn khom người xuống và bế cô ra khỏi giường; Hàn Dĩ Xuyến ngượng ngùng nói
- Tôi có thể tự đi!
Từ Lâm chỉ đành thoả hiệp, hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống thảm trải sàn bằng lông thật, sau đó đợi cô xỏ dép rồi đi ra cùng nhau.
--------------------
Ngồi trên bàn ăn, Hàn Dĩ Xuyến ngoan ngoãn ăn hết từng thìa cháo mà Từ Lâm đút cho, sau đó thím Vương lại bưng thêm một ly sữa đưa cho Từ Lâm, Hàn Dĩ Xuyến thấy vậy liền tự cầm lấy ly sữa và uống từng ngụm.
Sau khi cô ăn xong, Từ Lâm lại lấy giấy ăn, cẩn thận lau sạch miệng cho cô.
Suốt quá trình hai người đều im lặng, thỉnh thoảng Hàn Dĩ Xuyến sẽ lén nhìn Từ Lâm vài giây rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, lúng túng ngồi yên.
Xong xuôi, Từ Lâm bưng cốc cà phê trên bàn lên và bước ra khỏi phòng ăn, đi lên lầu.
Hàn Dĩ Xuyến nhìn theo bóng lưng vững chãi dần biến mất khỏi tầm mắt, cảm giác mất mát cùng lạc lõng không khỏi xuất hiện trong lòng cô; nhưng cô cũng không muốn để tâm, đứng lên và cũng đi lên lầu.
Về phòng ngủ, Từ Lâm không có ở trong, Hàn Dĩ Xuyến nghĩ chắc hắn đang ở thư phòng,cô cũng không muốn suy nghĩ nhiều, leo lên giường và lấy điện thoại ra gọi cho Thuyên An.
Nghe hết một tràng chất vấn của Thuyên An, mắt Hàn Dĩ Xuyến cay xè, cô không biết bao giờ mới có thể gặp lại cô bản thân này, cô chẳng thể nói gì hơn ngoài hai chữ xin lỗi.
- Thuyên An, mẹ tớ sao rồi?
Thuyên An nén khóc, dùng giọng điệu trách móc nói
- Bác gái đã đỡ hơn nhiều rồi, bây giờ đang ăn trái cây cùng Lệ Băng và Phàm Diệc, cậu có muốn nói chuyện với bác ấy không?
Hàn Dĩ Xuyến bịt chặt miệng để không bật khóc ra tiếng, cô gật đầu “ ừm” một cái, đợi một lúc thì nghe được giọng dịu dàng của mẹ
- Dĩ Xuyến, đứa nhỏ này! Con bận đến mức không thèm qua thăm mẹ luôn sao?
Hàn Dĩ Xuyến nức nở trong cổ họng, nước mắt lã chã rơi xuống, cô nghẹn ngào
- Mẹ, con xin lỗi...
Mẹ Hàn cười an ủi, giọng nói ấm áp đầy sủng nịch
- Bé con ngốc, tại sao phải nói xin lỗi với mẹ chứ? Con bận thì không cần phải lo cho mẹ, mẹ không sao, ở đây đã có rất nhiều người chăm sóc cho mẹ rồi! Con cứ tập trung học đi, nhưng nhớ phải giữa gìn sức khỏe đấy, không được để bị ốm, nghe không nào?
Hàn Dĩ Xuyến vừa khóc vừa gật đầu, nhưng cố kìm nén để không phát ra tiếng
- Mẹ, con biết rồi ạ... mẹ cũng phải nghỉ ngơi thật tốt đấy ạ! Con sẽ cố gắng về nhà sớm... mẹ! Con yêu mẹ.....
Mẹ Hàn cười hiền hậu, nhẹ giọng nói
- Được rồi bé con, con bận thì cứ làm việc của con đi! Mẹ phải nằm nghỉ một lát, mẹ yêu con!
Hàn Dĩ Xuyến nhẹ” vâng” một tiếng rồi chờ mẹ cúp máy.
Kết thúc cuộc gọi, Hàn Dĩ Xuyến gục mặt xuống hai đầu gối như mưa.
Cùng lúc này ở phòng bệnh, mẹ Hàn cũng rươm rướm nước mắt. Con gái bà dứt ruột đẻ ra, nó đang nghĩ gì, đang gặp phải khó khăn uất ức gì, làm sao bà không biết chứ!
Hàn Dĩ Xuyến khóc xong, cô lau sạch nước mắt rồi bước xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ.
Cô đi ngang qua phòng sách, vừa đúng lúc nhìn thấy cửa phòng đang hé một chút nên cô mới dừng bước và đứng im trước cửa, do dự không biết có nên vào hay không, vừa muốn đưa tay gõ cửa thì thấy Từ Lâm đang mải mê với đóng văn kiện trên bàn, thỉnh thoảng lại đưa ngón tay lướt trên bàn phím máy tính, gõ lạch cạch; được một lúc, hắn lại đứng lên gọi điện thoại dặn dò một số công việc cho cấp dưới. Cả quá trình dài, có lúc Từ Lâm nhíu chặt lông mày, tay chống ở vùng thái dương, hình như gặp phải vấn đề nhức nhối trong công việc, có lúc lại nhếch môi cười, hình như hài lòng với những số liệu được báo cáo, lúc lại bình thản mà đọc văn kiện, lúc thì tập trung cao độ vào màn hình máy tính, gương mặt vẫn sắc lạnh như vậy. Trên bàn còn có một cốc cà phê, Từ Lâm cứ cách một khoảng thời gian xem hai ba trang văn kiện rồi cầm cốc cà phê lên uống một ngụm.
Hàn Dĩ Xuyến nhìn đến hồn vía treo tận trên mây, trái tim đập loạn lên, tay chân đầy mồ hôi, nhịp thở cũng rối hẳn, nhưng hai mắt vẫn không ngừng được nhìn về người đàn ông đang ngồi trong phòng, ai đã từng nói rằng đàn ông quyến rũ nhất là khi làm việc, quả nhiên không sai! Giờ phút này, Từ Lâm quả thật rất quyến rũ, sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, sự quyến rũ trí mạng!
Tay nắm chặt vặn cửa, hai chân do dự muốn bước vào nhưng lại không đủ dũng khí. Suy nghĩ một lúc, cô muốn xoay người trở về phòng thì một giọng nam tính trầm thấp, lạnh lùng vang lên từ phía sau
- Đã nhìn đủ chưa?
Hàn Dĩ Xuyến giật bắn mình, cô cắn cắn môi, hít sâu một hơi rồi bẽn lẽn đẩy cửa đi vào, đối diện với cặp mắt hoang dại như dã thú của Từ Lâm, sống lưng Hàn Dĩ Xuyến lạnh toát, cô rất muốn nói với hắn cho cô ra ngoài để thăm mẹ và những người bạn của cô, cô còn có ước mơ muốn thực hiện - trở thành nhà thiết kế thời trang!
Nhưng cô sợ lại chọc giận hắn, ký ức tối đen đó vẫn còn ám ảnh cô đến giờ!
Cô đứng dựa lưng ở cửa, giọng lí nhí nói với Từ Lâm
- Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua, không hề cố ý nhìn lén anh!
Từ Lâm không muốn truy cứu nguyên nhân cô xuất hiện trước phòng sách của mình, hắn ngẩng đầu nhìn cô và cười nhàn nhạt, sau đó lại tiếp tục cúi đầu xuống, ngón tay thon dài nhấp chuột vài cái rồi lạnh lùng ra lệnh
- Qua đây!
Mười ngón tay Hàn Dĩ Xuyến bấu chặt vào nhau, cô cắn chặt môi rồi bước đến gần bàn làm việc của Từ Lâm.
Từ Lâm giơ tay ra kéo cô ngã xuống người hắn, để cô ngồi trên đùi hắn, lưng cô dán chặt vào vòm ngực hắn; một tay hắn siết chặt ở vòng eo cô, tay kia vẫn đặt trên chuột,mở ra một bức ảnh, cằm hắn tựa trên đầu vai cô, nói nhỏ
- Còn nhớ bọn họ?
Hàn Dĩ Xuyến nhìn bức ảnh chụp hai cô nữ sinh, cô còn nhớ đây là hai cô nữ sinh đã hầu hạ Từ Lâm ở hồ bơi hai ngày trước. Nhưng rốt cuộc cô không hiểu lý do Từ Lâm cho cô xem bức ảnh này làm gì!
Biết rõ cô đang thắc mắc, Từ Lâm lại vừa nói vừa điều khiển chuột, mở ra một bức ảnh khác
- Thấy bộ dạng bây giờ của bọn họ thế nào?
Hàn Dĩ Xuyến vội đưa tay bịt chặt miệng, cô kinh hãi đến mở to mắt, cảm giác buồn nôn xông đến tận cổ họng.
Bức ảnh trên màn hình máy tính là ảnh chụp của hai cô nữ sinh đó, nhưng bọn họ đều không ra dáng vẻ con người nữa, toàn thân bê bết máu, trông rất đáng sợ!
Từ Lâm lại tiếp tục nói nhỏ bên tai cô, giọng nói vô cùng lạnh lẽo, khắc nghiệt nhưng không thể che giấu sự phấn khích trong đó.
- Có muốn xem cả quá trình?
Hàn Dĩ Xuyến hoàn toàn bất động.
Từ Lâm cười nhếch mép rồi nháy chuột mấy cái, mở ra một đoạn clip.
Đoạn clip quay lại khung cảnh ở một kho chứa hàng tối om, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt, nằm trên nền đất bẩn thỉu là hai cô nữ sinh ban nãy trong hình, bọn họ đều bị cột chặt bằng dây thừng; hai người bọn họ đều sợ hãi la hét khi nhìn thấy một đám người áo đen từ từ bước lại gần, trên tay chúng đều cầm theo một cây gậy sắt, vây quanh hai cô nữ sinh, chúng không nhân nhượng hay nể họ là phụ nữ mà nương tay, trực tiếp dùng gậy sắt đánh xuống người bọn họ; khoảng mười gã đàn ông cao to, lực lượng cùng nhau đánh hai cô gái yếu ớt, có điều chúng chỉ tấn công ở cơ thể mà không đụng vào đầu; hai người la hét trong sợ hãi và tuyệt vọng. Tưởng rằng đám cầm thú kia còn có chút nhân tính, nhưng chúng cùng lúc ném gậy sắc sang một bên, rút súng ra và bắn vào đầu hai người họ, tiếng thét cuối cùng chìm trong đau đớn, bọn họ mãi mãi không thể la hét được nữa!
- Aaaa!!!! Khôngggg!!!!
Hàn Dĩ Xuyến dùng hai tay ôm chặt đầu, hét lớn hết mức có thể. Hai mắt cô ươn ướt, căm phẫn nhìn Từ Lâm
- Từ Lâm, anh quá độc ác! Ra tay hèn hạ như vậy, anh có còn là đàn ông không?
Đoạn clip ngắn đó như một bộ phim kinh dị có thật.
Đây là thời đại dân chủ, có Luật Pháp làm chủ nhưng người đàn ông ma quỷ này lại có thể một tay che trời, giết người để mua vui!
Từ Lâm cười cười, hắn ôm chặt Hàn Dĩ Xuyến hơn, môi mỏng dán vào vành tai nhạy cảm của cô, đặt một nụ hôn lên đó.
- Dĩ Xuyến, chẳng phải bọn họ đã cười nhạo em? Bây giờ tôi giúp em xả giận, không phải em nên cảm ơn tôi?
Hàn Dĩ Xuyến hét lớn vào mặt hắn
- Kẻ cười nhạo tôi thật ra là anh, Từ Lâm, sao anh không nhận kết cục như bọn họ luôn?
Từ Lâm vừa vuốt ve gò má cô, vừa nhướn mày thích thú.
- Muốn tôi chết? Có một cách còn hay hơn!
Nói xong, hắn nháy chuột vài cái rồi rút chiếc USB ra khỏi máy tính và đặt nó vào tay Hàn Dĩ Xuyến
- Mang nó nộp cho cảnh sát, em có thể khiến tôi ngồi tù vài năm, như vậy không phải hay hơn sao?
Bàn tay Hàn Dĩ Xuyến run run, cô cứng họng!
Từ Lâm thật sự giao cả tính mạng và sự nghiệp của hắn cho cô sao?
Đáy lòng chua xót....
Nhưng, chắc chắn không đơn giản như vậy!
Cô đứng lên và ném chiếc USB ra ngoài cửa sổ, vừa hét vừa khóc
- Từ Lâm, anh đừng tưởng có thể gạt được tôi! Nội dung trong chiếc USB này rõ ràng không thể làm khó gì được anh, cho dù có thể thì tôi vừa ra đến cửa cũng không thể đi tiếp!
Từ Lâm đứng lên và kéo Hàn Dĩ Xuyến trở lại ngực mình lần nữa, cười cười và hôn lên cổ cô
- Dĩ Xuyến ngoan...., em không nỡ ra tay với tôi hay em quá thông minh? Cho dù là đáp án nào thì em cũng khiến tôi hài lòng!
Hàn Dĩ Xuyến không giãy giụa nhưng vẫn trong tư thế đề phòng.
Từ Lâm xoay người cô lại, một tay vòng qua eo cô, một tay nâng cằm cô lên, nở nụ cười nhàn nhạt
- Nên nhớ, ở bên cạnh tôi, em có rất nhiều cơ hội để hủy hoại tôi, nên hãy tranh thủ, đừng để đến lúc không đủ can đảm để ra tay!
Trống ngực Hàn Dĩ Xuyến đập mạnh và nhanh hơn, cô đã ngừng khóc từ lâu nhưng nước mắt vẫn còn đọng trên gương mặt xinh đẹp.
Hắn nói vậy là có ý gì?
- Từ Lâm, nếu một ngày nào đó anh đá tôi đi rồi, có phải tôi cũng có kết cục như vậy?
Từ Lâm không trả lời, hắn đưa tay lau sạch nước mắt cho cô, trầm giọng nói
- Nếu ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi có thể cho em bất cứ thứ gì, ngoại trừ việc phản bội tôi!
Ngay thời khắc chứng kiến cô dứt khoát ném đi chiếc USB đó trong nước mắt, lồng ngực hắn chợt có cảm giác ấm áp.
Nếu cô thật sự muốn kết liễu hắn thì sẽ không dễ dàng ném đi vật đó, cứ cho là cô thông minh, biết rõ đây không phải là chứng cứ trí mạng hãm hại hắn nhưng cũng có thể khiến hắn bị cảnh sát chú ý trong thời gian dài; nhưng cô lại lựa chọn ném đi mà không giữa lại!