Tổng giám đốc, anh đi đi!
Chap 70: Muốn chú làm ba của cháu.
Chi nhánh công ty thời trang OY tại Thượng Hải.
Trong toà nhà cao tầng, tất cả nhân viên đang nhốn nháo cả lên, người thì lo sắp xếp tài liệu, người thì lo trả lời điện thoại trên các bàn làm việc.
- Vâng, cô Hàn hiện giờ đang đến ạ!
- Alo, chúng tôi sẽ nhanh chóng giải quyết ạ. Cô Hàn nhất định sẽ đến tham dự ạ. Vâng, ngài cứ yên tâm!
-.......
Mọi người đang vội vã chạy đua với tốc độ của công việc thì nghe một cô trợ lý thông báo
- Cô Hàn đến rồi ạ!
Tất cả mọi người đều dừng công việc của mình lại và đứng nghiêm túc chào
- Cô Hàn, mừng cô đến Thượng Hải!
Đôi giày cao gót màu trắng gõ xuống mặt sàn vang lên âm thanh vô cùng thanh thúy, một người phụ nữ rất trẻ và xinh đẹp bước những bước vô cùng vội vàng; cô diễn một bộ đồ công sở vô cùng thời thượng và chuyên nghiệp, chân váy bút chì màu xanh và chiếc áo voan tay dài, mái tóc xoăn lượn sóng đến hơn nửa lưng màu nâu đỏ tím, gương mặt được trang điểm sơ qua nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp thanh thuần tự nhiên của một cô gái; người phụ nữ này không phải ai khác mà chính là Hàn Dĩ Xuyến - người sáng lập nên thương hiệu thời trang OY từ ba năm trước, trở thành huyền thoại trong giới thời trang chỉ trong vòng bốn năm.
Theo sau Hàn Dĩ Xuyến còn có ba người khác, một cô gái gốc Âu và một người đàn ông gốc Âu, một cô gái Trung Quốc, ba người họ cũng bước đi thật nhanh để có thể theo kịp Hàn Dĩ Xuyến, làm việc cùng cô ba năm nên họ đã sớm quen với tốc độ nói chuyện và tốc độ đi của cô rồi.
- Cô Hàn, lịch trình hôm nay của cô, ba tiếng nữa sẽ có một buổi triển lãm thời trang quốc tế tại Thượng Hải, thời gian còn lại thì không có gì khẩn cấp, ba giờ chiều nay, cô có một cuộc phóng vấn của truyền thông Thượng Hải SMG.
Đó là báo cáo lịch trình từ trợ lý người Trung Quốc của Hàn Dĩ Xuyến.
Hàn Dĩ Xuyến mỉm cười gật đầu chào tất cả nhân viên, ra hiệu cho họ tiếp tục làm việc rồi đọc một sấp tài liệu trên tay, thời gian đã tôi luyện cô có khả năng vừa đi nhanh vừa đọc mà không bị vấp ngã hay va vào ai, tốc độ đọc của cô cũng rất nhanh, sau đó chuyển tập tài liệu đó cho người đàn ông gốc Âu phía sau, phân phối công việc bằng tiếng Anh
- Tuần lễ thời trang lần này thầy đã kỳ vọng rất nhiều vào tổ của chúng ta, hãy làm thật tốt, đừng để xảy ra sơ xót gì! Đưa tài liệu thiết kế này cho phòng kỹ thuật để nhanh chóng triển khai!
Người đàn ông gốc Âu nhanh chóng nhận lấy tập tài liệu và gật đầu rồi đi thực hiện.
Hai người còn lại đã theo Hàn Dĩ Xuyến đến phòng làm việc được chuẩn bị từ trước, trợ lý của cô nhanh tay mở cửa rồi cả ba người cùng đi vào.
Hàn Dĩ Xuyến vừa đi tới bàn làm việc vừa lấy một tập tài liệu khác đưa cho người phụ nữ gốc Âu, nói một câu tiếng Pháp
- Ann, đây là bản kế hoạch của tuần lễ thời trang sắp tới, cô nộp các bài thuyết trình cho ban tổ chức và theo dõi tiến trình giúp tôi!
Người phụ nữ liền nhận nhiệm vụ rồi đi ra thực hiện.
Hàn Dĩ Xuyến mở chiếc tablet của mình ra và nghe trợ lý bên cạnh báo cáo quá trình chuẩn bị của tuần lễ thời trang.
- Cô Hàn, trong tuần lễ thời trang này OY được chọn bốn thiết kế, tất cả đều là nằm trong bộ thiết kế của cô, người mẫu của OY cũng vừa đến Thượng Hải sáng nay.
Hàn Dĩ Xuyến gật đầu một cái rồi nhẹ nhàng nói với trợ lý
- Được rồi, cô ra ngoài làm việc đi!
Trợ lý vừa đi ra, Hàn Dĩ Xuyến tiếp tục xem tất cả các báo cáo thống kê từng tháng trên bàn, móng tay sơn màu trắng đặt trên góc trang giấy cứ lật từng trang rất nhanh.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên, Hàn Dĩ Xuyến không ngẩng đầu lên mà chỉ nhẹ nhàng nói
- Mời vào!
Cửa phòng mở ra, một người phụ nữ trung niên với gương mặt được trang điểm tinh xảo, vui vẻ bước vào và nói với Hàn Dĩ Xuyến
- Thật là người phụ nữ yêu nghề! Em lơ chị thật sao?
Hàn Dĩ Xuyến vừa ngẩng đầu lên đã cười tươi nói
- Chị Ninh, chị đến nhanh hơn em nghĩ đấy!
Ninh Diệp, từng là trưởng phòng thiết kế của Đại Từ sáu năm trước, cũng là bậc tiền bối đáng kính nhất của Hàn Dĩ Xuyến. Sáu năm trước khi nghe tin Hàn Dĩ Xuyến và Từ Lâm ly hôn, bà đã nộp đơn từ chức cho Đại Từ và đến New York tìm cô, cùng cô xây dựng sự nghiệp hôm nay. Ninh Diệp nhìn Hàn Dĩ Xuyến vẫn đang mải miết với công việc nên đành thở dài ngồi xuống sofa
- Dĩ Xuyến, em vô tâm thật đấy, chị vừa nhận được thông báo em và tiểu Hiên đã trở về Thượng Hải nên mới vội đến thăm em, chị còn muốn đến thăm tiểu Hiên nữa. Vậy mà em vẫn chỉ biết công việc thôi!
Hàn Dĩ Xuyến ngừng tay một lát, bật cười nhìn Ninh Diệp
- Chị Ninh, em về Thượng Hải là để tham gia tuần lễ thời trang, cũng muốn nhân cơ hội này mà tìm kiếm người có thể ghép tụy cho tiểu Hiên, em không thể không vội được, chị hiểu mà.....
Nói xong, cô tiếp tục công việc dang dở trước mặt. Ninh Diệp suy tư nhìn cô một lúc rồi nói
- Em nói dối, sáu năm qua em làm việc không ngừng nghỉ là vì muốn mượn công việc để quên cậu ta, đến bây giờ em vẫn không dừng lại là vì em vẫn chưa thể quên!
Hàn Dĩ Xuyến không vui để tài liệu xuống, cô dõng dạc trả lời
- Em vì tiểu Hiên, em muốn chữa bệnh cho con bé!
Cô cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng rồi tiếp tục nói
- Em muốn tập trung xem hết các báo cáo này, chị có thể ra ngoài không? Còn nữa, sau này em không muốn nhắc đến anh ta nữa, coi như em nhờ chị!
Ninh Diệp thở dài rồi đứng lên
- Chị xin lỗi!
Sau đó xoay người và rời khỏi phòng làm việc.
----------------------------------
Tiểu Hiên nằm trên giường một mình cảm thấy rất chán, bé con cứ xoay người qua lại rồi ngồi dậy, đứng lên, cũng không biết phải làm gì, chợt nhớ ra gì đó, hai mắt to tròn của bé sáng rực lên, liền nhón chân lên, lấy từ trong tủ ra hộp màu vẽ rồi lấy được một tờ danh thiếp, bé cười rạng rỡ rồi cất hộp màu vào tủ rồi cầm tờ danh thiếp đi ra khỏi phòng bệnh.
Tiểu Hiên đi ra đến bàn lễ tân, vì chiều cao của bé con không qua khỏi mặt bàn nên bé phải nhón gót rất cao mới có thể gọi được nhân viên lễ tân.
- Cô ơi, cháu muốn gọi điện thoại!
Nhân viên lễ tân lúc đầu hơi kinh ngạc nhưng sau liền chuyển sang lo lắng, vội hỏi
- Cháu không khoẻ ở đâu sao? Muốn gọi cho ba mẹ?
Tiểu Hiên lắc lắc cái đầu nhỏ, chu môi nói
- Cháu không sao ạ, cháu muốn gọi điện cho chú, kêu chú đến chơi với cháu!
Nhân viên lễ tân thở phào gật đầu rồi nói với tiểu Hiên
- Số điện thoại của chú đâu, để cô bấm giúp cháu!
Tiểu Hiên hai tay đưa tấm danh thiếp cho nhân viên lễ tân rồi nói
- Đây ạ!
Nhân viên lễ tân vừa nhìn thấy tấm danh thiếp, hai mắt liền trừng to.
Đại Từ!
Tổng giám đốc Đại Từ - Từ Lâm.
Cô bé đó là gì của Từ Lâm chứ?
Chẳng lẽ là con rơi bên ngoài?
Thấy nhân viên lễ tân lâu như vậy vẫn chưa gọi điện thoại giúp mình, tiểu Hiên nhón gót đã hơi mệt nhưng vẫn cố gắng, miệng chúm chím hỏi rất đáng yêu
- Cô ơi, đã gọi được cho chú chưa ạ?
Nhân viên lễ tân nhanh chóng khôi phục lại tâm trạng, cầm điện thoại của mình chụp nhah tấm danh thiếp rồi mới giúp tiểu Hiên gọi điện thoại.
Tiểu Hiên gật đầu nói cảm ơn rồi hai tay nhận ống nghe, cuộc gọi được kết nối, giọng lạnh lùng của người đàn ông vang lên
- Ai?
Giọng điệu này doạ tiểu Hiên hơi sợ nhưng bé con vẫn can đảm mở lời
- Chú Lâm, là tiểu Hiên đây ạ!
Ở đầu dây bên kia, Từ Lâm đang xử lý một đóng văn kiện, nghe giọng trẻ con đáng yêu của tiểu Hiên, gương mặt sắc lạnh của hắn liền trở nên ôn nhu, hạ thấp giọng nói
- Vừa nãy làm cháu sợ lắm sao? Chú xin lỗi, cháu gọi chú có gì không?
Chỉ là một cô bé mới gặp một lần mà lại có thể khiến hắn nhớ lâu đến vậy, lại còn nhẹ nhàng nói một câu xin lỗi với cô bé, nhưng hắn cảm giác rất ấm áp khi được nghe giọng của tiểu Hiên.
Giọng non nớt của tiểu Hiên lại vang lên
- Cháu nhớ chú, chú có thể đến chơi với tiểu Hiên được không ạ?
Từ Lâm vừa nghe điện thoại vừa xem đồng hồ, hắn tiếc nuối nói
- Tiểu Hiên, bây giờ chú rất bận, để hôm khác chú đến được không?
Giọng tiểu Hiên trở nên ảm đạm, nhưng cô bé vẫn chấp nhận gật đầu
- Vâng ạ, lần sau chú nhất định phải đến nhé!
Từ Lâm cũng gật đầu và hỏi
- Lần sau chú đến sẽ mua quà cho tiểu Hiên, tiểu Hiên, cháu thích gì nào?
Tiểu Hiên đang buồn vì Từ Lâm không đến chơi với bé nhưng khi nghe hắn sẽ mua quà vào lần tới nên cũng nhanh chóng vui vẻ trở lại, liền nói
- Chú Lâm, cháu thích búp.....
Đầu tiểu Hiên đột nhiên trở nên choáng váng, ống nghe rơi ra khỏi tay bé và bé lập tức ngã xuống sàn.
Nhân viên lễ tân cuống cuồng chạy ra và gọi
- Bé con, cháu không sao chứ? Mau tỉnh lại đi!
Ống nghe đang treo lo lửng vang lên tiếng rống đòi mạng của Từ Lâm
- Tiểu Hiên, tiểu Hiên, cháu sao vậy? Mau trả lời chú đi, tiểu Hiên....
Nhân viên lễ tân thấy bác sĩ và y tá đã đến đưa tiểu Hiên đi nên vội cầm ống nghe trả lời Từ Lâm
- Tiên sinh, thật xin lỗi, cô bé vừa rồi đột nhiên ngất xỉu....
Từ Lâm không muốn tốn thêm thời gian, hỏi ngay địa chỉ bệnh viện rồi lập tức cúp máy; hắn điên cuồng lao ra khỏi phòng làm việc.
---------------------------------
Buổi phỏng vấn nhà thiết kế thời trang hàng đầu thế giới.
Buổi phỏng vấn hôm nay có rất nhiều phóng viên, nhà báo của Đài SMG, đèn flash, máy ảnh đã phủ kín cả hội trường, trên bục có một phóng viên đại diện đang ngồi đối diện với Hàn Dĩ Xuyến, bắt đầu đưa ra câu hỏi
- Cảm ơn cô Hàn đã dành chút thời gian đến buổi phỏng vấn hôm nay. Câu hỏi đầu tiên của chúng tôi chính là, không biết tên của thương hiệu OY có ý nghĩa gì?
Hàn Dĩ Xuyến nở nụ cười lịch thiệp rồi trả lời phóng viên
- OY là từ viết tắt của “Only you”, tôi muốn nổ lực để đem tới những bộ trang phục mới nhất, lạ nhất cho những khách hàng của mình và phương châm kinh doanh của tôi chính là “ chỉ đem những tác phẩm đó mà phục vụ cho khách hàng của mình “.
Phóng viên vừa nở nụ cười tươi tắn vừa gật đầu
- Vâng ạ, ý nghĩa rất hay, không biết ngoài ý nghĩa đó ra thì OY còn ý nghĩa gì khác không ạ?
Câu hỏi này làm cho Hàn Dĩ Xuyến có chút bất ngờ và chột dạ; thật ra “ Only you “ mà cô lấy tên còn mang ý nghĩa là “ Chỉ mình anh”, cô lấy tên này là để nhắc nhở bản thân mình, chỉ mình Từ Lâm mới khiến cô hận như vậy, chỉ mình hắn mới khiến cô đau mãi như vậy, chỉ mình hắn mới khiến cô sống vất vả như vậy.
Cắn cắn môi rất lâu, Hàn Dĩ Xuyến mới trả lời được phóng viên
- Không còn ý nghĩa gì cả!
Phóng viên tuy có hơi thất vọng, mục đích của bọn họ thật ra là muốn moi móc được chút thông tin về đời sống cá nhân của nữ thiết kế trẻ tuổi này; nhưng chỉ đành qua câu hỏi khác
- Vâng ạ, câu hỏi tiếp theo của chúng tôi là, tại sao các thiết kế của cô chỉ tập trung chủ yếu ở váy dạ hội, vest nam và quần áo trẻ em vậy?
Hàn Dĩ Xuyến cũng bắt đầu luống cuống; cô luôn thiết kế váy dạ hội là vì luôn nhớ đến bộ váy dạ hội lần đầu tiên Từ Lâm đã mua cho cô, về trang phục trẻ em vì cô vẫn luôn muốn thiết kế những bộ đồ đẹp nhất cho tiểu Hiên, nhưng bốn năm qua, bé con chưa từng được mặc một bộ váy nào do cô thiết kế cả, còn về vest nam, có lẽ vì cô vẫn chưa quên được hắn.....
Nhưng những lý do này cô không thể nào nói ra, chỉ có thể nói đại một lý do
- Tất cả những thiết kế đó không phải rất phù hợp với yêu cầu của thị trường sao? Với tốc độ tăng dân số hiện nay thì số lượng trẻ em sinh ra cũng ngày càng nhiều, do đó trang phục trẻ em là vô cùng cần thiết; vest luôn là lựa chọn hàng đầu của phái nam khi đi làm, những bộ trang phục này cũng không thể thiếu; váy dạ hội luôn xuất hiện tại các bữa tiệc lớn của giới thượng lưu, những người giàu trong nước ta cũng đâu có thiếu gì.
Phóng viên không ngờ cô lại che giấu tốt như vậy nên đành chuyển sang câu hỏi khác.
- Vâng ạ, vậy chúng ta cùng sang câu hỏi tiếp theo.
----------------------------------------
Từ Lâm ngồi trên giường bệnh của tiểu Hiên đã được một lúc, hắn thật sự bắt đầu sốt ruột khi bé con đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Hắn nhìn bé ngủ rồi lại thỉnh thoảng kéo chăn đắp lại cho bé; không hiểu sao khi nhìn thấy tiểu Hiên, trong lòng hắn lại dâng lên một niềm chua xót, một cảm giác tội lỗi cùng sức mạnh muốn bảo vệ, che chở cho bé.....
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn lại thích tiếp xúc với một đứa bé như vậy, cũng là lần đầu tiên hắn lại lo lắng cho một đứa bé mới chỉ gặp qua một lần....
Tiểu Hiên bắt đầu cọ quậy tay chân rồi từ từ mở mắt to tròn ra; Từ Lâm thấy vậy vui mừng gọi
- Tiểu Hiên, cháu tỉnh rồi?
Nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Từ Lâm, tiểu Hiên cười vui vẻ và yếu ớt gọi
- Chú Lâm, thật là tốt, chú đến chơi với tiểu Hiên rồi....
Từ Lâm đưa tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho bé rồi hạ thấp giọng nói
- Lúc nãy cháu doạ chú sợ đấy!
Tiểu Hiên thở dài rồi chu chu cái miệng nhỏ, vừa nói bé vừa ngồi dậy
- Cháu không sao đâu ạ, lúc nào cháu cũng ngất thế này rồi cũng sẽ lập tức tỉnh lại thôi ạ!
Từ Lâm hoảng loạn vì bé vừa mới tỉnh đã ngồi dậy, còn vì lời nói của bé nữa, trong lòng hắn lại thấy xót xa khó tả, hắn giúp bé ngồi cẩn thận lại và hỏi
- Cháu vẫn thường xuyên bị ngất như vậy? Ba mẹ cháu không tìm bác sĩ chữa trị cho cháu sao?
Tiểu Hiên lắc lắc cái đầu nhỏ, giọng nhí nhảnh nói
- Mẹ cháu có rất nhiều tiền đấy ạ! Mẹ là nhà thiết kế rất nổi tiếng đó ạ! Mẹ đã tìm rất nhiều bác sĩ để chữa bệnh cho cháu....
Nói được một đoạn, bé bắt đầu ủ rũ, nghịch nghịch mấy ngón tay và buồn bã nói
- Bác sĩ nói rất khó tìm được người hiến tụy cho cháu, dù vậy mẹ cháu vẫn luôn tìm kiếm không ngừng, mẹ chỉ muốn cháu mau hết bệnh để được về nhà với bà ngoại.
Từ Lâm vẫn ngồi im lặng lắng nghe bé nói. Tiểu Hiên hình như càng buồn hơn. Từ Lâm thấy vậy mới hỏi
- Ba cháu thì sao? Ba không tìm bác sĩ cho cháu sao?
Tiểu Hiên cúi đầu xuống, buồn bã trả lời
- Mẹ nói ba chưa đến đón cháu, nhưng các bạn khác trong bệnh viện nói rằng đó là vì cháu không có ba.
Tim Từ Lâm đột nhiên đau thắt, một lúc lâu hắn mới hỏi
- Mẹ cháu không nói với cháu về ba sao?
Tiểu Hiên lắc đầu trả lời
- Cháu không dám hỏi vì nếu hỏi mẹ sẽ lại khóc!
Từ Lâm cúi đầu xuống nhìn tiểu Hiên, thấp giọng gọi
- Cháu khóc?
Tiểu Hiên nhanh chóng ngẩng đầu lên, nghiêm túc lắc đầu
- Cháu không thể khóc vì nếu cháu khóc thì sẽ không ai an ủi mẹ!
Từ Lâm không biết mẹ của tiểu Hiên là ai nhưng trong lòng hắn không hề có cảm giác bài xích với người phụ nữ đó, ngược lại lại rất ngưỡng mộ và quý trọng người đó, có thể một mình nuôi con như vậy, lại còn dạy được con ngoan và hiếu thảo nữa.
Từ Lâm đột nhiên hoảng loạn, không ngờ hắn lại có thể tôn trọng một người phụ nữ, cả đời này, người phụ nữ duy nhất khiến hắn có thể bận tâm và để trong lòng chỉ có Hàn Dĩ Xuyến.
Hắn im lặng một lúc rồi mới hỏi tiếp
- Cháu ở đây bao lâu rồi?
Tiểu Hiên nhìn lên tấm lịch trên đầu giường và nói
- Từ nhỏ mẹ và cháu đã ở New York rồi, cháu luôn ở bệnh viện từ năm hai tuổi, cháu không thể ra ngoài chơi như các bạn, có rất nhiều đồ ăn ngon mà cháu không được ăn, nhiều nơi cháu không được đến chơi... cháu muốn đến những chỗ đó cùng ba. Chú Lâm, nếu chú là ba của cháu thì tốt quá...
Từ Lâm vừa thương vừa thấy buồn cười, hắn véo nhẹ má trắng hồng của bé rồi nói
- Sao chú có thể là ba của cháu chứ?
Tiểu Hiên lại ủ rũ mà không trả lời ngay, bé định bước xuống giường thì bị Từ Lâm ngăn lại
- Cháu định đi đâu?
Tiểu Hiên dừng lại và chỉ tay về phía bàn
- Cháu muốn uống nước!
Từ Lâm hơi bật cười rồi đứng lên, đi tới bàn, rút khăn ướt sạch từ thùng giấy ra và lau sạch cốc, rót nước đem tới giường, lại lấy khăn mới lau sạch tay cho tiểu Hiên rồi mới đưa nước cho bé.
- Của cháu đây!
Tiểu Hiên đưa hai tay nhận lấy cốc nước rồi cúi đầu một cái
- Cháu cảm ơn!.
Bé cầm cốc nước lên và uống một hơi dài hết sạch. Từ Lâm cầm cốc không và đặt lên bàn, lấy khăn lau miệng cho bé.
Tiểu Hiên chu môi nhìn hắn và nói
- Chú Lâm, chú làm ba của cháu được không? Chú Diệc tuy rất thương cháu, cháu cũng rất quý chú ấy nhưng cháu không muốn chú ấy làm ba của cháu, cháu muốn chú làm ba của cháu.
Từ Lâm dở khóc dở cười xoa đầu bé con
- Tiểu Hiên, như vậy mẹ cháu sẽ giận đấy!
Tiểu Hiên khiến hắn xúc động, sáu năm trước người phụ nữ mà hắn yêu cũng đã sinh một đứa con, cô đã gào khóc khẳng định đứa bé đó là con của hắn, nhưng sự thật thì lại không phải... bây giờ tiểu Hiên lại đòi hắn làm ba, điều này khiến hắn cảm thấy nghẹn ngào cùng cảm giác mình đang mang tội.
Tiểu Hiên nhất định không cam lòng, bé kéo lấy bàn tay Từ Lâm và lắc qua lắc lại
- Chú Lâm, chú làm ba của tiểu Hiên đi!
Từ Lâm nhớ đến hành động ban nãy của bé, bé lại muốn tự đi uống nước mà không nhờ hắn giúp, chẳng lẽ cô nhóc này lại vì hắn không phải là ba mình nên không cần hắn quan tâm? Thấy tiểu Hiên mãi không tha cho hắn nên hắn miễn cưỡng gật đầu
- Được rồi, chú sẽ làm ba của cháu được chưa?
Tiểu Hiên mừng rỡ nhào tới ôm cổ Từ Lâm, hân hoan nói
- Yeah, vậy là tiểu Hiên có ba rồi, ba!
Một tiếng “ ba” của bé như một con dao nhọn đâm vào tim Từ Lâm. Nếu đứa bé năm đó thật sự là con hắn....
Từ Lâm ôm lấy tiểu Hiên vỗ về, sau đó liền bị bé con làm cho giật mình khi mà bé nhảy ra khỏi ngực hắn, đi tới đầu giường và lấy một chiếc hộp lớn đi tới trước mặt Từ Lâm, vui vẻ nói
- Ba, đây là quà mà tiểu Hiên muốn tặng cho ba.
----------------------------
Buổi phỏng vấn của Hàn Dĩ Xuyến cuối cùng cũng kết thúc, cô liên tục cảm ơn rồi tạm biệt những phóng viên và nhân viên hậu cần rồi đi ra khỏi hội trường.
Bên ngoài cổng Đài truyền hình, Phàm Diệc đang đứng bên cạnh chiếc BMW và thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ rồi nhìn vào bên trong.
Từ trong đại sảnh Đài truyền hình, Hàn Dĩ Xuyến mặc bộ váy công sở đang đi ra, trên tay cô cầm chiếc túi xách phù hợp với gam màu của trang phục. Cô đi tới gần Phàm Diệc thì đã thấy anh cười rất tươi.
- Mệt lắm không?
Hàn Dĩ Xuyến mỉm cười lắc đầu
- Không mệt lắm! Em có thể gọi Khải Đình đến đón em mà, sao anh phải đích thân đến đây chứ?
Phàm Diệc một tay đặt sau lưng cô và đưa cô đến xe, vừa cười vừa nói
- Anh muốn đưa em đến một nơi!
Hàn Dĩ Xuyến nghiêm túc hỏi
- Nơi nào?
Phàm Diệc nói đùa
- Khách sạn!
Hàn Dĩ Xuyến lườm anh một cái, phì cười rồi đi vào trong xe, còn bổ sung một câu
- Em còn chưa muốn trở thành mục tiêu công kích của các cô gái trẻ đâu!
Phàm Diệc vẫn duy trì nụ cười ôn nhu và giúp cô đóng cửa xe lại, sau đó đi sang hướng ngược lại để lên xe.
----------------------------
Tiểu Hiên và Từ Lâm vẽ được rất nhiều tranh, đến lúc ngừng lại thì đột nhiên tiểu Hiên lại trở nên ủ rũ. Từ Lâm lo lắng hỏi
- Tiểu Hiên, con sao vậy?
Tiểu Hiên ngước đôi mắt to tròn nhìn Từ Lâm rồi nói
- Dù cháu rất muốn chú làm ba cháu nhưng dù sao chú cũng không phải ba cháu, xin lỗi vì cháu đã khiến chú thấy khó xử!
Từ Lâm xót xa nhìn bé con, hắn giúp bé thu dọn màu vẽ và tập rồi nghiêm túc nói
- Nếu cháu muốn thì chú có thể làm ba nuôi của cháu!
Tiểu Hiên lại nghịch nghịch mấy ngón tay, chề môi nói
- Không đâu ạ, sau này chú cũng sẽ có vợ, rồi có em bé của mình, chú không thể thương tiểu Hiên cả đời được, chỉ có ba mới có thể....
Từ Lâm im lặng nhìn bé rồi chậm rãi nói
- Cháu không muốn gặp chú nữa?
Tiểu Hiên vội vàng lắc đầu, giọng non nớt cất lên
- Cháu muốn ngày nào chú cũng đến chơi với cháu!
Từ Lâm sợ bé lại buồn nên liền đồng ý
- Được rồi, ngày nào chú cũng sẽ đến đây chơi với cháu!
Tiểu Hiên cười rất vui rồi bỏ mấy bức tranh bé vừa mới vẽ vào chiếc hộp lớn trước mặt, đóng lại rồi đưa cho Từ Lâm
- Cái này cho chú!
Từ Lâm khó hiểu hành động này của bé, liền hỏi
- Đây là quà mà cháu muốn tặng cho ba cháu, tại sao lại đưa cho chú?
Tiểu Hiên nghiêm túc nói
- Cháu đã biết ba ở đâu rồi, từ giờ cháu sẽ không hỏi mẹ về ba nữa, nên cái này sẽ là của chú!
Từ Lâm cẩn thận cầm lấy chiếc hộp như cầm một bảo vật, dịu dàng nhìn tiểu Hiên
- Lần sau chú đến chú sẽ mua búp bê đẹp nhất cho tiểu Hiên.
Tiểu Hiên cười cười và gật đầu, bé giơ bàn tay nhỏ xíu ra, gập ba ngón giữ lại và nói với Từ Lâm
- Chú hứa đi ạ!
Từ Lâm không ngờ lại có ngày hắn nghéo tay với trẻ con nhưng vẫn vui vẻ làm theo.
Reng reng reng
Điện thoại của Từ Lâm đột nhiên đổ chuông, hắn nhìn tiểu Hiên một cái rồi nhận điện thoại, là điện thoại của Triết Liệt, nói là BAMs xảy ra chút chuyện, cần hắn về gấp nên sau khi cúp điện thoại, hắn lưu luyến tạm biệt tiểu Hiên rồi rời đi.
........................
Từ Lâm đi ra đến đại sảnh của bệnh viện mà không nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi hướng ngược lại với hắn, người đó lướt qua rất nhanh mà cũng không hề nhìn thấy hắn.
Cứ như vậy hai người dần lướt qua nhau...
.....................
Hàn Dĩ Xuyến đi vào phòng bệnh của tiểu Hiên thì thấy bé đang ngồi vẽ tranh trên giường, cô cất túi xách và thay giày rồi đi tới bên giường, một tay ôm tiểu Hiên, một tay sờ nhẹ lên trán bé, dịu dàng hỏi
- Hôm nay con có bị ngất không?
Bốn năm qua tiểu Hiên luôn nằm trong bệnh viện và chờ đợi người hiến tủy, căn bệnh bạch cầu mà bé đang mang đã phát triển rất nhanh, sức khỏe của bé cũng ngày càng yếu dần, một ngày có thể ngất đến năm lần, lúc đầu Hàn Dĩ Xuyến như muốn phát điên nhưng hiện giờ tiểu Hiên đã được dùng thuốc ức chế ung thư nên cô cũng đỡ lo lắng hơn, cô chỉ sợ bé con ngất ở những chỗ cao thì....
Tiểu Hiên cũng ôm lấy mẹ rồi nói
- Con chỉ ngất mười phút thôi ạ, cũng may là có một chú tốt bụng đã giúp con đấy mẹ!
Hàn Dĩ Xuyến kinh ngạc hỏi con
- Chú? Là chú nào?
Tiểu Hiên đưa ngón trỏ đặt vào miệng sau đó nói nhỏ
- Bí mật!
Hàn Dĩ Xuyến phì cười, không hỏi gì thêm mà bắt đầu đưa bé con đi tắm.
----------------------------
Sau khi xử lý xong vấn đề mới phát sinh của BAMs, Từ Lâm một mình lái xe về Đài Song Khê, bây giờ đã là nửa đêm rồi nên người làm và quản gia đã đi nghỉ.
Từ Lâm vừa bước vào phòng khách đã vội nhìn lên sofa, sáu năm trước có một cô gái nhỏ vẫn luôn ngồi đó đợi hắn trở về, dù đợi đến đêm muộn, đợi đến lạnh cả người nhưng cô vẫn ngồi đó đợi hắn. Sau khi cô đi, một năm sau đó mỗi khi hắn trở về thì đều nhìn lên sofa như vậy, cũng đã nhiều năm hắn không giữ thói quen đó nữa, nhưng không hiểu tại sao hôm nay, hắn đột nhiên trở lại những ngày tháng đó....
Thu cái nhìn đó lại, hắn sải bước đi lên phòng ngủ, hắn mệt mỏi ngồi xuống giường rồi lấy điện thoại gọi cho Triết Liệt
- Điều tra hồ sơ bệnh án của tiểu Hiên giúp tôi!