“phải đó, Châu Châu đây là người mẹ đã nói với con đấy!”, Đơn Vân Hoa không biết mối quan hệ của con trai mình với con trai của chồng sắp cưới, nên rất tự nhiên ôm cánh tay Hoàng Lân, còn nói một cách rất vui vẻ và hạnh phúc “thật trùng hợp hai con lại thân nhau như vậy, tốt thật nha!”
Ngụy Châu và Cảnh Du nhìn nhau, trong lòng muôn vàn cơn sóng lần lượt kéo tới.
“Châu Châu, chào chú Lân đi con!”, Đơn Vân Hoa nhắc nhỡ cậu.
Ngụy Châu vẻ mặt cứng nhắc “à con chào chú!”
“chào con!”, Hoàng Lân nhìn cậu cười hiền lành, lại quay sang nhìn con trai mình, ý bảo hắn cũng mau chào dì.
Hắn cũng cúi đầu chào, nhưng động tác cũng không mấy thoải mái.
“chào dì!”
“chào con, Cảnh Du phải không, trông đẹp trai soái khí thế này, hẳn là có nhiều cô gái theo đuổi lắm nhỉ?”, Đơn Vân Hoa cười trêu chọc.
Cậu quay sang nhìn hắn.
“làm gì có chứ dì!”
Ngụy Châu thu hồi ánh mắt.
“Châu Châu con làm sao đấy?”, bà thấy cậu cứ nhìn Cảnh Du, sau đó lại nhăn nhó khó hiểu.
“dạ? Con có làm sao đâu ạ!”
Cậu lắc đầu.
“cũng sắp đến giờ rồi, con và Châu Châu phải đến công ty, chào ba, chào dì!”, hắn vỗ vỗ đùi cậu, nhanh tìm cớ rời đi.
“à hai con đi đi kẻo trễ!”, Đơn Vân Hoa và Hoàng Lân đứng dậy tiễn hai người ra cửa.
“chào mẹ, chào chú!”
“Châu Châu ca ca!”, Hào Hào lạch bạch chạy ra “cho Hào Hào theo với...”
“không phải sắp ăn sáng rồi sao? Hào Hào mau vào ăn đi, tối nay anh đến đưa Hào Hào đi ăn kem, được không?”, cậu xoa đầu thằng bé.
“vâng ạ! Ca ca hứa rồi đó...”, Hào Hào lại cười đến tít mắt.
Dạo này luôn được dẫn đi ăn kem, thích thật!!!
Xe lăn bánh ra khỏi cổng, hai người mới thở phào.
“thật không ngờ...”, cậu thở dài.
“anh cũng không ngờ... Sao lại trùng hợp như vậy!”, vẻ mặt hắn cũng không tốt lắm.
“chỉ vừa mới bắt đầu, thế nào sự tình lại như vậy??”, Ngụy Châu tựa đầu vào ghế.
“reng...reng...”
“chuyện gì?”, tên hiển thị trên màn hình là Vũ Thần, cậu ta sẽ không bao giờ gọi cho cậu vào buổi sáng sớm, vì thế vừa thấy tên cậu liền biết ngay là có chuyện.
“tổng giám đốc! Cậu mau đến công ty, có chuyện lớn rồi! Bản kế hoạch hôm trước tập đoàn Lăng thị yêu cầu thay đổi, bây giờ lại xuất hiện một lỗ hỏng... Nói chung là cậu mau đến đây đi!”, giọng Vũ Thần vô cùng gấp rút.
Cái quái gì vậy?
“Tăng tốc đi! Công ty có chuyện rồi!”, ánh mắt cậu không giấu nổi sự lo lắng.
Hắn lập tức nhấn ga, không quên hỏi thêm về sự việc này “chuyện gì? Nghiêm trọng lắm sao?”
“bản kế hoạch mà lần trước Lăng thị yêu cầu chúng ta thay đổi đột nhiên xuất hiện một lỗ hỏng, Vũ Thần chưa nói rõ, chúng ta đến đó mau một chút đi!”
“được...”
.....
“tổng giám đốc cậu đến rồi!”, Vũ Thần vô cùng căng thẳng “cậu đến đây xem!”
Ngụy Châu cùng Cảnh Du bước đến trước màn hình máy tính. Những cho số trên đó có thể khiến cho người ta hoa mắt trong vòng một giây ngắn ngủi.
“ai đã phụ trách bảng kế hoạch này?”, cậu trở nên nghiêm túc cực độ.
“Giang Khúc, trưởng phòng quy hoạch”, Vũ Thần đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu.
....
Hoàng Cảnh Du thay đổi sắc mặt, đi thẳng đến bàn làm việc của mình, đem tất cả những tài liệu mình thu thập được về Giang Khúc ra xem một lượt.
“sao vậy?”, Ngụy Châu thấy hắn như vậy cảm thấy lạ.
“em xem!”, hắn đưa tài liệu cho cậu xem “Giang Khúc, đây không phải tên thật của hắn, hắn vốn là Phó Trạch...em trai cùng mẹ khác của Lăng Phong Hạo!”
“sao?”, cậu có chút ngoài ý muốn “sao anh biết?”
“anh đã cho người điều tra!”, hắn lộ vẻ khó xử, nhưng rất nhanh liền lảng sang chuyện khác “hạng mục thứ 7 trong bảng kế hoạch này hiện tại có khoảng đầu tư cao gấp 10 lần so với dự tính ban đầu, điều này rõ ràng là có lợi cho phía Lăng Thị, hơn nữa tổn thất mà ta phải chịu là gấp 10 con số đó!”
“sao lại sơ xuất như vậy chứ, vậy ai duyệt bản kế hoạch này?”, cậu nhíu mày.
“là Lữ Khang!”
Hắn và cậu nhìn nhau.
Sớm đã biết hai người này có vấn đề, nhưng vẫn là không ngờ họ lại hành động nhanh như vậy.
Khốn kiếp!
“ba ngàn tỷ không phải con số nhỏ!”, Vũ Thần lo lắng.
“bây giờ chúng ta cần phải điều tra bằng chứng, chỉ còn cách này mố giảm thiểu được tổn thất cho công ty.”, hắn trầm mặt.
“chắc chắn camera không có tác dụng! Muốn thay đổi số liệu này không phải dễ, tài liệu đã nằm trong phòng bảo mật, huống chi Phó Trạch lại rất rõ từnh ngỏ ngách trong công ty này...”, cậu thở dài.
“tổng giám đốc, làm sao đây?”, Vũ Thần nóng lòng.
“có việc gì? Sao mọi người căng thẳng vậy?”, Mộ Vỹ Tần vừa lúc đi đến.
Liêu Vũ Thần đem toàn bộ chuyện xảy ra kể lại một lần. Vừa dứt câu liền nghe Mộ Vỹ Tần đập bàn “khốn kiếp! Lại là Lăng Phong Hạo”
Mọi người đều im lặng.
“vậy bây giờ cậu tính sao?”, Mộ Vỹ Tần cũng nóng ruột “nếu lần này không thể xử lý được, rất có thể YTY phải phá sản! Đây là tổng công ty đấy!”
....
Sắc mặt cậu cực kì kém.
“giao cho anh!”, đột nhiên Hoàng Cảnh Du nhìn cậu.
“anh?”, cậu có chút ngoài ý muốn.