“Hoàng Cảnh Du?”, Mộ Vỹ Tần nhìn dãy số hiện trên màn hình điện thọai có chút bất ngờ.
“tôi nghe!”
“Mộ thiếu gia, tôi có một việc muốn nhờ anh....”
....
Ngụy Châu làm theo lời hắn nói, tan ca liền trở về nhà riêng. Suốt đoạn đường quả nhiên đều có người theo dõi. Cậu không phải người dễ hoảng sợ, huống chi còn có thêm người mà hắn đã bố trí, nên cậu chỉ việc nhấn ga, từ từ về nhà, không hề vội vã.
Nhưng vừa về đến đoạn đường vắng sắp rẽ vào nhà liền bị chặn đầu xe. Hai gã đàn ông cao to nhanh chóng bước đến khống chế cậu.
“các người là ai?”, cậu nhíu mày, chân lùi về phía sau vài bước.
Hai gã đàn ông không trả lời, trực tiếp nhào lên trấn áp cậu.
Từ phía xa bỗng có một chiếc xe khác, cả đám người nhanh chóng nhảy đến khống chế hai gã đàn ông kia.
“nhanh lên!”, một tên trong đám người đó kéo tay cậu đi.
Cậu có chút nghi ngờ, nên vẫn đứng yên, thậm chí có phần kháng cự.
“Hoàng thiếu gia ra lệnh cho tôi!”, tên đó rốt cuộc nói ra câu trọng điểm.
Lúc này cậu mới an tâm theo hắn.
Cả đám người sau khi xử lí xong hai tên kia thì rút về xe, nhanh chóng thoát.
“Cảnh Du không có việc gì chứ?”, cậu rất lo lắng cho hắn, dù hắn đã gọi về nhưng cậu vẫn không an tâm chút nào.
Cứ ngỡ câu trả lời sẽ giải đáp mối lo lắng bất an của cậu, nào ngờ lại càng khiến cậu tức giận thêm.
“quan tâm hắn như vậy? Xem ra em quên anh thật rồi!”, giọng nói vô cùng trầm, nhưng lại rất quen tai.
“Lăng Phong Hạo tên bỉ ổi!”, cậu quát to.
“ngô... Sao lại mắng anh như vậy? Người tình của anh sao thay đổi nhiều thế này?”, Lăng Phong Hạo mở khẩu trang và nón ra, ở bên cậu mơn trớn khuôn mặt ấy.
“vô sĩ!”, cậu tránh né bàn tay của Lăng Phong Hạo, đồng thời học theo Hào Hào, há miệng cắn lên tay gã một cái thật mạnh.
“bốp”, Lăng Phong Hạo vì đau liền đánh cậu một bạt tai, sau đó lấy khăn giấy lau đi vết máu trên miếng vết thương vừa bị cậu cắn.
Cậu không những không tức giận vì hắn đánh mình, ngược lại còn cười.
Cười vì cậu học theo cách mà Hào Hào trừng trị kẻ mà nó ghét, cũng thú vị đó chứ!
Nhưng cũng cười vì....vì cậu không hiểu nổi trước đây vì lí do gì mình lại yêu hắn ta! Một kẻ vô liêm sỉ nham hiểm!
Lăng Phong Hạo nhìn thấy nụ cười đó cũng có chút không hiểu. Nhưng mặc kệ, bắt được người mới quan trọng.
Nếu Hứa Ngụy Châu nằm trong tay Lăng Phong Hạo, gã sẽ có cách khiến cậu tay không mà dâng YTY cho mình. Chỉ cần bắt được cậu...
Hiện tại xem như kế hoạch nuốt chửng YTY đã hoàn thành chín mươi phần trăm. Việc còn lại, dễ như trở bàn tay.
Chỉ cần biết điểm yếu của cậu, sắp xếp diễn kịch một chút... Liền đạt được kết quả!
Lăng Phong Hạo nhếch môi, rất hài lòng với kết quả này. Còn tự thưởng cho mình ly rượu, nhâm nhi tận hưởng.
Một vở kịch quá hoàn hảo!
Về phần đám người mà hắn bố trí theo bảo vệ cậu sớm đã bị Lăng Phong Hạo chặn đường, không thể theo tới.
Bọn họ gọi điện cho hắn, báo lại tình hình không khả thi, nhưng hắn không trả lời câu nào...
....
...Sáng hôm sau...
“dậy nào bảo bối!”, Lăng Phong Hạo vỗ vỗ má cậu.
Gã đã trói tay và chân cậu lại, để cậu nằm trên giường. Và chính xác là Lăng Phong Hạo đêm qua đã hạ thuốc mê cậu nên mới dễ dàng thực hiện như vậy.
Cậu mơ màng mở mắt, nhìn thấy người trước mặt không phải hắn liền có chút thất vọng.
“sao vậy? Hy vọng họ Hoàng bất tài kia sẽ đến cứu em sao?”, Lăng Phông Hạo cười nhạt “làm sao một con chó còn chưa đủ trưởng thành như hắn có thể đấu lại anh đây?”
“câm miệng!”, cậu trừng mắt nhìn gã.
“ố? Đau lòng sao? Đau lòng vì một con chó tàn phế đó có phải quá vô nghĩa không?”
“chó tàn phế? Anh đang tự nói chính mình sao?”, cậu nhếch môi.
“bốp”, lại một cái tát nữa giáng vào mặt cậu.
Gò má sưng đỏ hằng năm dấu tay rất rõ ràng.
“em tốt nhất ngoan ngoãn một chút, đợi anh lấy được YTY, sáp nhập bào tập đoàn Lăng thị, anh sẽ cho em làm Lăng phu nhân! Chịu không?”, Lăng Phong Hạo kề sát môi vào tai cậu.
“Lăng phu nhân?”, cậu hỏi lại.
“phải! Bao nhiêu người mơ ước đến vị trí Lăng phu nhân này, nhưng anh đã giữ sẵn chỗ cho em, đến lúc đó em chỉ cần hưởng vinh hoa phú quý là được! Anh đối với em như vậy....em đã hiểu tấm lòng này của anh?”
“tấm lòng đầy mưu mô thủ đoạn của anh tôi không dám nhận! Đến một con giun đất cũng không có hứng thú nhận đâu!”, cậu cười khinh bỉ.
“bốp”, tiếp tục là một cái tát nữa.
Cậu vẫn cười.
“em đang thử lòng kiên nhẫn của tôi sao? Nói cho em biết, đây là việc sai lầm nhất của em ngày hôm nay!”, gã đanh mặt, giọng điệu toát lên một chút gì đó...rất đáng sợ.
“sai lầm nhất của tôi? Sai lầm nhất của tôi....là quen biết anh!”, cậu vẫn giữ nụ cười khinh bỉ kia.
“vậy sao? Vậy anh sẽ cho em biết được...hậu quả của câu nói này!”
Vừa dứt lời Lăng Phong Hạo liền giữ chặt khuôn mặt cậu, duyện hôn mãnh liệt. Từng mảng đỏ xuất hiện trên mặt cậu, trải dài xuống hỏm cổ và xương quai xanh.
Cậu chỉ có thể giãy giụa cố gắng tránh né, nhưng tay chân bị trói chặt thì có thể làm được gì đây?