Lăng Phong Hạo bị hắn đánh một cú quá mạnh, nhất thời vẫn chưa ngồi dậy nỗi, khớp hàm như muốn rã ra.
Sau khi thống khổ ngồi dậy, cơn đau chưa tiêu giảm đã thấy một màn thân mật của Ngụy Châu và Hoàng Cảnh Du, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, đứng lên đi tới kéo hắn ra, dự định trả lại cho hắn cú đấm ban nãy. Nào ngờ vừa bắt lấy cánh tay hắn, chưa kịp tung đòn đã ăn trọn thêm một cú ở bụng, ngay lập tức quỵ xuống đất.
“Lăng tổng, nếu anh biết tự trọng tôi sẽ không ra tay với anh?!”, Hoàng Cảnh Du lạnh lùng nhìn con người vô sỉ trước mặt.
Cậu đứng bên cạnh cũng không ngăn cản, vì chính cậu cũng rất muốn đánh Lăng Phong Hạo, không ngờ hắn lại vô sỉ đến như vậy, dám lợi dụng cả lúc cậu say để làm xằng.
“ ha... tôi vô sỉ? Tôi vô sĩ nhưng tôi dám theo đuổi Ngụy Châu một lần nữa, còn anh?”, Lăng Phong Hạo chống tay cố gắng đứng dậy “can đảm thừa nhận mình thích em ấy cũng không có! Còn dám lên giọng với tôi? Nực cười!”
Lăng Phong Hạo nói đúng ngay yếu điểm của hắn.
Phải... Là hắn nhu nhược, luôn chọn cách né tránh mới hại cậu như hôm nay, lấy tư cách gì mắng người ta?
Nhân lúc hắn suy nghĩ không cảnh giác, Lăng Phong giáng cho hắn một cú vào má. Phải biết sức lực nam nhân mạnh như thế nào, huống chi dù là hắn có võ, nhưng Lăng Phong Hạo cũng không phải công tử đàng hoàng gì.
Hắn mất thế ngã nhào ra đất. Khóe môi còn chảy ra ít máu.
Ngụy Châu thấy vậy liền lo lắng, chạy đến đỡ hắn, cơn say cũng tự nhiên bay theo gió.
“Cảnh Du anh không sao chứ?”
Hắn lắc đầu, vỗ vỗ tay cậu trấn an rằng mình không sao, sau đó đứng dậy đi đến đối diện với Lăng Phong Hạo.
“anh nói đúng, là tôi không có can đảm mới làm Châu Châu chịu nhiều tổn thương, nhưng hiện tại tôi ở đây xin phép...cảnh cáo anh!”, sắc mặt hắn lạnh hơn bao giờ hết, từng bước từng bước ép Lăng Phong Hạo vào góc tường “bây giờ Châu Châu là của tôi! Nếu anh còn dám quấy rối cậu ấy, tôi mặc kệ anh là Lăng đại thiếu gia hay tổng thống, tôi đều sẽ dạy dỗ anh!”
Ngụy Châu bất giác nở nụ cười. Khúc gỗ của cậu giờ đã tiến hóa rồi aaa~~~
“có được bản lĩnh đó rồi hẳn nói!”, Lăng Phong Hạo vung tay lên cao, trực tiếp nhắm thẳng vào mặt Hoàng Cảnh Du.
Sở dĩ trước đó Lăng Phong Hạo đánh được Hoàng Cảnh Du ngã xuống đất chỉ vì hắn đang bị phân tâm, còn bây giờ, tay của gã bị hắn chặn ngang, nhút nhít một chút cũng không được.
Lăng Phong Hạo tức giận, sử dụng cả tay còn lại, nhưng vẫn không thể tấn công, hai tay đều bị hắn chặn trên không.
Hoàng Cảnh Du hất mạnh tay gã ra, từ trên cao thuận thế hạ nắm đấm lên xương hàm của Lăng Phong Hạo. Lăng Phong Hạo lúc này chỉ đành bất lực nhắm mắt cam chịu.
Nhưng sao lâu như vậy vẫn không cảm thấy đau? Rốt cuộc mở mắt ra liền thấy một nắm tay phóng đại ngay trước mặt.
“đừng ép tôi phải ra tay!”
Hắn bỏ lại cho Lăng Phong Hạo một lời cảnh báo, sau đó thu tay lại, quay về phía Ngụy Châu đang đứng, cầm tay cậu.
“đi thôi!”
Đây là cái nắm tay chính thức đầu tiên của hai người.
“này! Đau lắm đúng không?”, cậu nhẹ nhàng chạm vào khóe môi rướm máu của hắn, đau lòng biết chừng nào.
“không đau, đừng lo!”, hắn ôn nhu mỉm cười nhìn cậu
“không đau? Máu cũng chảy rồi còn bảo không đau?”
“không đau thật mà! Theo như em điều tra thì anh là ai? Quả thật không đau mà!”
Hắn nắm tay cậu, càng nắm càng chặt, một lúc lâu sau mới đến chỗ hắn đỗ xe.
“đợi anh một chút!”
“ừm!”, cậu mỉm cười.
Hắn đi lấy xe, chưa tới một phút sau liền lái tới trước mặt cậu.
“mời tổng giám đốc lên xe!”, hắn nhìn cậu cười cười, mở sẵn cửa xe.
“anh mời ai?”, tuy là say nhưng cậu vẫn luôn ghi nhớ cái cách hắn gọi mình, vừa mới gọi được hai chữ Châu Châu, bây giờ lại gọi tổng giám đốc.
Thật đáng tức giận mà!!!
“à...”, hắn gãy đầu cười trừ, “mời...bảo...bảo bối lên xe!”
Với cái danh xưng này hắn có chút ngượng miệng, không thể lưu loát nói ra được.
“hảo aa~~~em thích cách gọi này!”, cậu cười rất tươi, thậm chí còn hưng phấn đến mức ôm hắn hôn hôn mấy cái.
Hắn chưa từng nghĩ đến cậu lại có lúc đáng yêu thế này, không yêu là một tổn thất quá to lớn với hắn.
Hai người vào xe, hắn chở cậu về nhà.
“anh quả thật quá nhân từ với tình địch của mình rồi!”, cậu vừa hóng gió vừa liếc hắn.
“không phải anh đã đánh hắn rồi sao? Em muốn thế nào mới gọi là tàn nhẫn?”, hắn vừa lái xe vừa nói.
“anh đã nương tay với hắn còn gì? Lúc đó em nghĩ anh nhất định sẽ đánh cho hắn bò dưới đất!”
“em nghĩ anh bạo lực như vậy?”, hắn dở khóc dở cười.
“không có! Nhưng mà anh quá hiền đi...”, cậu chun mũi.
Hắn nghe xong lập tức đạp thắng xe, nếu không có dây an toàn hẳn là cậu sẽ bay thẳng về phía trước mất.
“anh định giết người sao?”, cậu lầm bầm.
Hắn mở dây an toàn của mình ra, xoay người áp sát vào cậu, hai tay chống lên ghế dựa của cậu, ma mị thì thầm vào tai.
“thế nào mới gọi là dữ?”
“anh nghĩ sao?”, cậu đã có men rượu, chả biết sợ là gì, còn nhếch môi, tiến lại gần hắn hơn.
“a..? Xem ra anh thực sự không thể hung dữ được?!?!”, hắn cười cười cho qua.
“anh không dữ được không có nghĩa là bây giờ anh được trở về ghế ngồi aa~”
Ngụy Châu choàng tay qua cổ hắn, giữ không cho hắn di chuyển.
Hoàng Cảnh Du tất nhiên thừa sức để thoát ra vòng tay kia, nhưng hắn làm sao dám? Cậu mà bỏ về thì hắn làm sao?
Vì thế hôm nay bạo gan một chút, dù sao thì cả hai đều có men say, sợ gì nữa chứ.
Hắn nhẹ nhàng cuối xuống hôn lên đôi môi căng mộng ấy, nhấp nhấp vài cái trêu ghẹo rồi trực tiếp ngậm luôn.