“mẹ!”, Hào Hào không biết từ đâu xông ra.
“Hào Hào sao thế!?”, Đơn Vân Hoa yêu chiều xoa đầu thằng bé.
“xem mắt là gì vậy?”, Hào Hào ngây thơ hỏi.
“à... Con còn nhỏ không cần phải biết đâu! Hào Hào ngoan đi chơi đi nhé!”, bà cảm thấy Hào Hào còn quá nhỏ để biết mấy cái định nghĩa này, biết sớm có khi lại...
“chú Lân... Xem mắt là gì?”, Hào Hào không quan tâm mẹ mình nữa, quay sang Hoàng Lân tròn xoe mắt.
“....”, ông cũng không biết phải trả lời thế nào, khó xử nhìn thằng bé “Hào Hào chú hôm qua có mua cho con chiếc xe điều khiển này, chú lấy cho con nhé!”
Hào Hào trực tiếp quay đi, chạy qua chỗ Ngụy Châu đang ngồi.
“Châu Châu ca ca?”
Cậu ngược lại không giấu diếm, cười tươi trả lời “xem mắt là đi gặp một người, có thể sau khi gặp người đó sẽ là bạn anh, hoặc không là gì... Hoặc sẽ trở thành....vợ anh!!”
Vì cậu biết ngay lúc này đây người có thể cứu mình chỉ có thằng em bá đạo này thôi!
Phải tận dụng cơ hội!!!
“không cho!”
Quả nhiên Hào Hào vừa nghe xong liền hét lên, mặt đằng đằng sát khí nhìn mẹ mình.
Ngụy Châu thảnh thơi rung đùi.
Hoàng Cảnh Du khẽ che miệng cười trộm.
Đơn Vân Hoa và Hoàng Lân bị thằng bé hét đến giật thót tim, đơ mắt nhìn nhau.
“Hào Hào không cho Châu Châu ca ca xem mắt!”
Khí thế hào hùng!
Đơn Vân Hoa nhẹ nhàng kéo Hào Hào lại, hỏi nhỏ “tại sao không cho?”
“Châu Châu ca ca là của con!”
Cậu ung dung gật đầu. Chân càng rung càng cao hứng.
“được được!”, Đơn Vân Hoa hòa hoãn, thằng bé này từ nhỏ đã được bà cưng chiều đến tận trời, lời của nó giống như thiên lệnh.
Cấm cãi!!!
“vậy Cảnh Du mai con đi với ba, Trình phu nhân đã sắp xếp sẵn rồi!”, Hoàng Lân nhìn hắn “con gái bà ấy là Trình Phi Phi, cũng vừa du học Canada về! Có lẽ hợp với con đấy!”
Hắn mở to hai mắt.
Ngụy Châu không vui nhìn hắn.
“không cho luôn!”
Hào Hào lại lạch bạch chạy qua chắn trước mặt Hoàng Lân.
Ông nhíu mày “Tại sao?”
“Du Du ca ca cũng là của con!”, Hào Hào trợn mắt.
Môi hắn tự động vẽ nên một đường cong.
Rung chân khóai chí!
“Hào Hào!”, Đơn Vân Hoa kéo Hào Hào lại “con không được như vậy! Cảnh Du ca ca làm sao của con được?”
“của con của con của con của con của con của con của con của con của con...”, ngừng lại thở, sau đó tiếp tục “của con của con của con của con của con của con của con của con của con của con hết!!!!”
Đôi trẻ ngồi vắt chéo chân mỉm cười thỏa mãn.
Đôi trung niên lại nhìn nhau khó xử.
Thằng bé này! Sao lại bá như vậy!? Giống ai đây!?
“được được được, của con của con!”, Đơn Vân Hoa bó tay “ông à, hay hoãn lại chuyện này mai đi! Một thời gian nữa lại tính!”
Hoàng Lân có chút bực mình, vốn trong nhà từ nhỏ đã có một Hoàng Cảnh Du cứng đầu khó chịu, nay lại gặp tiểu quỷ này, càng bá hơn hắn gấp mấy trăm ngàn lần.
Sau này làm sao sống đây?
“kìa ông!!”, Đơn Vân Hoa thấy ông không trả lời, lo lắng hạ giọng “một thời gian nữa được không, dù gì thì tụi nhỏ cũng còn trẻ mà!”
“haizzz!!”, Hoàng Lân thở ra “được rồi!”
Cuối cùng cũng thoát nạn.
Hào Hào lại nhấn mạnh “sau này cũng không cho aa~~”
....
Sau một buổi họp gia đình đầy thú vị kia, hắn và cậu cũng đưa Hào Hào đi công viên nước, xem như thưởng nhẹ cho thằng bé hôm nay đã xuất sắc như vậy!
“Châu Châu ca ca và Du Du ca ca không được xem mắt!!! Hào Hào không cho đâu!”, Hào Hào vừa ngoạm kem vừa căn dặn.
“tất nhiên! Theo ý Hào Hào hết chịu không?”, cậu vui vẻ xoa đầu thằng bé.
“được aa~~~ kem ngon!!”
Hắn nhìn hai người vui vẻ lòng cũng thoải mái. Lại chạy ra chỗ quầy hàng đối diện, xách về ba cái kẹp.
Một cái kẹp hình tai mèo...
Một cái kẹp hình tai gấu...
Một cái kẹp hình chú cá voi đang phun nước...
Ba người cài lên đầu trông buồn cười chết mất!
Ngụy Châu chính là mèo... Là mèo tinh hóa kiếp đến để thu phục hắn.
Hoàng Cảnh Du chính là cá voi... Là con cá voi to bự sẵn sàng nguyện ý đến mang mèo ta đi khắp chân trời.
Hào Hào là chú gấu nhỏ thông minh lanh lợi, chính là sức mạnh để mèo tinh kia kéo được con cá voi to bự về phía mình.
Cả ba người đi cạnh nhau như một gia đình nhỏ, ấm áp yêu thương.
“Du Du ca ca! Hào Hào muốn ăn nữa!”, Hào Hào kéo kéo tay hắn.
“ăn nữa sao? Không sợ bể bụng à?”, hắn cười cười.
“sao lại bể được? Sẽ không đâu!”, Hào Hào lắc đầu khẳng định.
“sao chắc chắn vậy?”, hắn nhìn tiểu ma lanh đang chống nạnh nhìn mình.
“Hào Hào mỗi bữa còn ăn nhiều hơn, không lo không lo!!!”, Hào Hào hất mặt tự hào.
“nhưng bây giờ tối rồi!! Ăn nhiều sẽ không tiêu, không tiêu là không ngủ được, không ngủ được Hào Hào sẽ không còn sóai nữa đâu!!”
Lí luận quá logic!!
“Hào Hào trời sinh đã sóai, không phải sợ đâu!”, Hào Hào ưỡn ngực tự tin, sau đó quay sang đe dọa “hai người muốn đi xem mắt sao?”
...
Cái thằng nhóc này!!
“trong tim Hào Hào anh hai không bằng một que thịt nướng nữa sao?”, cậu ngồi xổm trước mặt Hào Hào tỏ vẻ đau lòng.
“đúng vậy!”, Hào Hào vô tư gật đầu “thịt nhìn ngon ăn ngon, Châu Châu ca ca chỉ nhìn được không ăn được!”
...
Hào Hào như tạt cả container ba tấn nước đá vào mặt cậu.
Nhịn!!!
Phải nhịn!!!