Tổng Giám Đốc, Anh Là Ác Bá Nam Nhân

Chương 19: Chương 19




Trong căn phòng tối đen như mực , một người đàn ông chậm rãi nhả khói thuốc vào không khí , Lâm Ngọc Mai , lá gan cô thật không nhỏ , dám có ý định thương tổn đến người phụ nữ của tôi. Cửa phòng khẽ mở một người đàn ông bước vào , ánh mắt thú vị nhìn Tề Hạo :

– " Hạo , lâu rồi không gặp , cậu chẳng thay đổi tí nào , vẫn là cái tảng băng di động , nói đi, tìm tôi có việc gì ?"

– " Ít nói nhảm đi , tôi tìm cậu tất nhiên là có việc quan trọng , người của cậu dám động đến người phụ nữ của tôi , cậu định giải thích như thế nào ?"

Ánh mắt rét lạnh của Tề Hạo chiếu thẳng vào người Lôi Triết khiến khuôn mặt cợt nhả cứng lại :

– " Ai lại dám to gan như vậy , cậu yên tâm , tôi nhất định sẽ cho cậu một cái công đạo , nhưng mà cậu có phụ nữ khi nào vậy , chắc hẳn là một cô gái đặc biệt yêu được tện khó ưu như cậu "

– " Không cần cậu quản chỉ cần trưa mai giao những tên kia cho tôi xử lí là được , quản cho tốt người của cậu đi "

– " Làm gì mà mặt cậu đáng sợ vậy , tôi sẽ giúp cậu nhưng lần sau nhớ đem theo vợ cậu giới thiệu cho tôi nhé "

– " Hừ , còn tùy tâm trạng "

Nói chuyện với tên nhiều lời này khiến Tề Hạo không còn chút kiên nhẫn nào , Lôi Triết nhìn bộ mặt lạnh kia không khỏi lạnh sống lưng , rõ ràng anh mới là trùm xã hội đen nhưng lại bị tên kia hù dọa , thật là thất bại. Hazi!Mất mặt quá! Mà mấy tên đàn em ngu xuẩn kia ai không đụng lại đụng trúng tên này nhất định phải giáo huấn lại mới được.

Lôi Triết đi khỏi , Tề Hạo lại một mình ngồi trong bóng tối , anh phải tìm cách để cô gái nhỏ tha thứ cho anh , nhưng bộ dạng cô tức giận như vậy có lẽ con đường cưới vợ của anh còn rất gian nan .

Trong lúc đó Tình Tuyết đang lăn đi lăn lại trên giường , cô rất muốn chơi cùng tiểu Hắc nhưng lại không thể hỏi Tề Hạo được nếu không , anh ta chắc chắn sẽ càng nghi ngờ cô hơn:

– " Chị dâu à , em chồng đáng yêu đến chơi với chị đây "

Còn đang suy nghĩ , giọng nói lanh lảnh của Tề Thiên Linh đã truyền đến , cái con nhóc này , chưa thấy người đã thấy tiếng :

– " Linh Linh , nếu còn gọi chị là chị dâu nữa , sau này chị sẽ không nấu đồ ăn ngon cho em ăn nữa "

– " Ây da , em không gọi nữa là được chứ gì , em bị mấy món ăn của chị hạ độc mất rồi , thế mà anh em lại cứ thích độc chiếm một mình "

– " Xem kìa , cái miệng thật là dẻo a "

Tình Tuyết cười híp mắt , chợt nghĩ ra điều gì đó , cô quay sang Thiên Linh thì thầm . Một lúc sau

– " Anh hai…i..i"

Nghe thấy tiếng gọi nũng nịu của Thiên Linh ,Tề Hạo nhíu mày :

– " Có chuyện gì , nói nhanh để anh còn làm việc "

– " Em biết anh có một con chó trắng rất dễ thương , anh cho em nha "

– " Tề Thiên Linh từ khi nào em bán đứng anh trai làm nội gián cho chị dâu em vậy hả? Em to gan thật "

– " Đâu có , em …em đâu có nghe chị dâu nói gì ..thật đó "

Thiên Linh cắn môi run rẩy nhìn bộ dạng ác ma của anh trai , không lẽ cô đóng kịch dở như vậy , chưa gì đã bị phát hiện :

– " Về nói với tiểu Tuyết , nếu muốn nuôi tiểu Hắc phải tự đến gặp anh , nếu không biết đâu ngày mai cô ấy lại tìm thấy thi thể nó trước cửa hàng thịt chó cũng nên "

– " Anh hai …anh đúng là quá ác rồi đến một chú chó cũng không tha "

– " Vậy em từng thấy anh nhân từ sao? Với lại em không muốn anh rước chị dâu về chơi với em à? "

Mỗ nữ lắc đầu lia lịa

– " Vậy thì đừng có ý kiến , mau lăn ra ngoài cho anh xử lí công việc "

Thế là mỗ nữ nhân nào đó ngoan ngoãn lăn ra khỏi phòng anh trai để lại tên ác ma đang cười tà ác trong phòng , con chó này chỉ có hình dáng giống tiểu Hắc , nếu tiểu Hắc còn sống cũng phải gần 20 tuổi , có ngu cũng biết không có con chó nào sống lâu như vậy , tiểu Nguyệt , em quá ngây thơ rồi .

Lâm Ngọc Mai sợ hãi nhìn đám người mặc đồ đen trước mặt , cô đang trên đường đến công ti thì đột nhiên đám người này bắt cô ta đến nơi vắng vẻ này khiến gương mặt xinh đẹp trắng bệch vì sợ hãi :

– " Các người là ai , tại sao lại bắt tôi đến đây , tôi…tôi sẽ báo cảnh sát "

– " Chỉ sợ cô không còn mạng mà đi báo cảnh sát thôi "

Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến , Lâm Ngọc Mai nhìn lên thấy Tề Hạo lạnh lùng đứng đó :

– " Tổng..tổng giám đốc , thế này là thế nào , tôi đã làm sai điều gì?"

– " Không biết sao , vậy để tôi cho cô rõ , mang chúng vào đây"

– " Dạ "

Anh quay sang người bên cạnh ra lệnh , ngay sau đó , một đám người được đưa vào , Lâm Ngọc Mai trợn mắt nhìn đám người kia, đây chính là những kẻ cô ta đã thuê để giải quyết tiện nhân kia, rõ ràng đã phong tỏa tin tức , làm sao có thể :

– " Thế nào , nhận ra những người này chứ , cô tưởng rằng dựa vào chút thủ đoạn thì tôi sẽ không tìm ra sao "

– " Tôi…tôi không biết những người này , tổng giám đốc , tôi thật sự không biết gì hết , có phải Phong Tình Tuyết đã nói dối , xin ngài đừng tin lời tiện nhân đó "

Lâm Ngọc Mai bày ra bộ dang đáng thương khiến ai cũng động lòng , tiếc rằng trong mắt Tề Hạo chỉ toàn sự chán ghét :

– " Còn muốn đóng kịch sao , rất tiếc tôi không có thời gian đùa giỡn với cô , mấy tên kia chặt đứt từng ngón tay rồi móc hết mắt chúng ra , để cho chúng biết kết cục của việc chạm đến người phụ nữ của tôi là như thế nào "

Sau đó những người áo đen bắt đầu thực hiện , tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp căn nhà hoang , mùi máu tươi tỏa ra nồng đậm , nhìn những hình ảnh không khác gì địa ngục khiến khuôn mặt Lâm Ngọc Mai cắt không còn giọt máu , hai chân run rẩy , đứng không còn vững , cô thật sự rất sai lầm khi tơ tưởng đến người đàn ông trước mặt , anh vốn chính là ma quỷ , thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn :

– " Lâm tiểu thư không cần kích động , tôi cũng đã giúp cô tìm rất nhiều đàn ông rồi , mau gọi họ vào đây "

Lời vừa dứt , mười người đàn ông cao to gương mặt xấu xí tiến vào

– " Hầu hạ Lâm tiểu thư cho tốt , nếu chết thì càng tốt "

– " Không , xin anh , tôi sai rồi , xin anh tha cho tôi "

Lúc này Lâm Ngọc Mai đã sợ hãi đến cự độ ôm lấy chân Tề Hạo van xin nhưng bị mấy người kia kéo lại , bát đầu xé rách áo , sờ soạng khắp cơ thể .

Tề Hạo rời khỏi căn nhà hoang , bước lên xe , nói anh tàn nhẫn cũng được , chỉ cần chạm đến giới hạn của anh thì kẻ đó sẽ không có kết cục tốt đẹp , trước kia chính vì mềm lòng, yếu đuối mà anh không thể bảo vệ tiểu Nguyệt , nhưng giờ anh đã có trong tay mọi thứ thì không ai có thể thương tổn cô dù chỉ một sợ tóc. Những vệ sĩ đi bên cạnh Tề Hạo không hề có chút sợ hãi nào , bởi họ biết bản chất con người ông chủ chính là một ác ma không chút tình cảm , nhưng chỉ có như vậy mới khiến cho một con người gây dựng được một công ti lớn mạnh từ hai bàn tay trắng , đây cũng là lí do bọn họ làm việc cho người đàn ông này .

Tình Tuyết sau khi nghe Thiên Linh kể lại liền tức đến nghiến răng nghiến lợi , anh ta thế nhưng lại dám uy hiếp cô , trong ấn tượng của Tình Tuyết , Tề Hạo là một người dịu dàng , nho nhã , lúc nào cũng ở bên làm chỗ dựa cho cô , thật không ngờ , sau nhiều năm lại trở thành một kẻ vừa tà ác , lại vừa âm hiểm , ngoại trừ không lăng nhăng thì chẳng còn ưu điểm nào khác , cô không muốn gặp anh ta nhưng nếu không tiểu Hắc đáng thương chắc chắn sẽ bị cho vào nồi . Suy đi tính lại , cuối cùng vì tiểu Hắc thân yêu , bạn tiểu Tuyết đã quyết định hi sinh thân mình bước vào hang cọp.

– " cộc…cộc "

Tiếng gõ cửa vang lên , Tình Tuyết đội mãi nhưng bên trong không có đông tĩnh gì , cô bạo gan mở cửa bước vào nhưng trong phòng không có ai , định rời đi nhưng một cánh cửa màu xanh nhạt hấp dẫn mắt cô , tên kia khômg phải cuồng màu đen sao , cánh cửa này sao lại màu xanh nhạt , định mở xem đằng sau cánh cửa ấy là gì thì cửa phòng bỗng mở.

Tình Tuyết giật mình quay lại , vừa lúc bắt gặp Tề Hạo bước vào , anh nhìn cô gái nhỏ mấy hôm nay trốn tránh gặp mặt anh , trong lòng đầy mùi giấm , chỉ cần thấy anh cô liền chạy không thấy bóng dáng , nay lại chỉ vì một con chó mà chịu đến gặp anh , quả nhiên tạo nghiệt không thể sống .

– " Em đang làm gì trong phòng anh ?"

– " Tôi chỉ là có việc muốn nói , ai ngờ anh không có trong phòng , xin lỗi vì đã tự ý vào phòng anh "

Tình Tuyết cố gắng né tránh ánh mắt chăm chú của Tề Hạo , vì tiểu Hắc cô không thể lùi bước :

– " Vậy có chuyện gì em nói đi "

– " Ưm ..cái đó , anh có thể đưa tiểu Hắc cho tôi chăm sóc không , tôi chỉ là rất thích nó "

– " Được thôi… "

– " Thật sao ?"

– " Nhưng với điều kiện "

Tình Tuyết vốn đang vui mừng lại bị câu nói tiếp theo của Tề Hạo hoàn toàn dập tắt

– " Chỉ cần từ nay về sau em ngoan ngoãn nghe lời , dù tôi nói gì cũng nghe theo thì tôi sẽ giao nó cho em , thế nào ?"

Tình Tuyết trợn mắt , thế này không phải muốn cô làm người hầu vô điều kiện sao , nào có người lưu manh như vậy :

– " Cái này có vẻ không ổn lắm ..có lựa chọn khác hay không ?"

– " Tất nhiên là có , tôi sẽ cho em chọn món nấu từ tiểu Hắc , em muốn ăn thịt xiên hay nhựa mận , chắc sẽ rất ngon đó "

– " Được rồi tôi sẽ đáp ứng anh , anh nhất định không được đựng đến tiểu Hắc "

Tình Tuyết cắn môi , trừng mắt nhìn tên đàn ông vô sỉ trước mặt , xem như anh lợi hại :

– " Tôi nói tất nhiên sẽ giữ lời ngày mài em sẽ được thấy nó không thiếu một cọng lông nào , cũng đừng quên giao ước ngày hôm này , tôi đã chuẩn bị giấy cam kết , em kí vào tôi mới yên tâm được "

Tề Hạo bừa nói vừa lôi ra một tờ giấy đưa cho cô :

– " Cái gì nếu vi phạm sẽ phải kết hôn với anh, điều khoản này quá vô lí "

Đối mặt với khuôn mặt tức giận của Tình Tuyết , anh chĩ khẽ cười :

– " Nếu em không vi phạm thì thêm những điều này đâu có gì khác biệt , hay là em muốn đổi ý ?"

Ánh mắt khiêu khích bắn về phía Tình Tuyết

– " Hừ kí thì kí , ai sợ anh "

Nói rồi cô kí vào tờ giấy , sau đó bực tức quay về phòng thế là vì một con chó vô cùng đáng yêu mỗ nữ nhân chính thức bán mình cho mỗ nam nhân âm hiểm , xảo trá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.