Tổng Giám Đốc, Anh Là Ác Bá Nam Nhân

Chương 42: Chương 42: Ngoại truyện 3




Tề Vũ Mạn lên 7,là hòn ngọc quý trong gia đình , hai thiếu gia Phong Nhĩ Kiệt và Phong Nhĩ Quân không biết có phải di truyền từ Phong Thần hay không mà cuồng luyến em gái đến vô pháp vô thiên

-" Mạn nhi , ngoan , mau xuống đi a , nếu em bị ngã anh hai sẽ rất đau lòng "

-" Đúng vậy , em cũng không nên tổn thương trái tim bé nhỏ của anh ba nha "

Dưới cây táo cao , hai cậu nhóc không ngừng dỗ dành tiểu bảo bối đang vắt vẻo trên cây

-" Các anh quay mặt đi chỗ khác , em mới xuống "

cô bé chu miệng đáng yêu, hai người dưới đất liền gật đầu như giã tỏi

-" Được , được , bọn anh quay đi ngay , em nhớ cẩn thận nha "

Tề Vũ Mạn cắn nốt quả táo rồi túm vào một cành cây gần đó để trượt xuống , đột nhiên cành cây kêu" rắc" rồi gãy , mất thăng bằng , cả người cô cứ thế rơi xuống " aaaa.."

Phong Nhĩ Kiệt và Phong Nhĩ Quân chỉ vừa quay lại thấy cảnh đó còn chưa kịp phản ứng đã có một bóng người nhanh nhẹn đỡ lấy thân thể nhỏ bé kia

Tề Vũ Mạn nhắm chặt mắt chờ đơi cơn đau nhưng sau đó lại không thấy gì , chỉ cảm giác như được ai ôm lấy

-" Cô bé , em không sao chứ ?"

giọng nói dễ nghe , trầm thấp truyền đến , Tề Vũ Mạn mở đôi mắt to tròn nhìn chủ nhân của giọng nói

Tóc....tóc trắng , đôi mắt của anh ấy còn là huyết đồng nữa

-" tiểu ca ca , tóc của anh đẹp quá"

Thấy cô bé kia nhìn hắn ngây ngốc , Lôi Ngạo đã nghĩ cô cũng sẽ kinh sợ hắn như những người khác , nhưng câu nói kia lại khiến hắn vô cùng kinh ngạc , đôi mắt long lanh đang nhìn hắn giống như có ma lực , giam hãm linh hồn hắn vào đó , Lôi Ngạo bỗng cảm thấy nhịp tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực , đây là....vừa gặp đã yêu sao ?

-" Mạn nhi, con có sao không ?"

Lúc này , Tình Tuyết và Tề Hạo đã đi đến , nhìn Tề Vũ Mạn thật kĩ xem có bị thương hay không. Lan Như Ý và Lôi Triết cũng theo ngay sau đó

Lan Như Ý muốn hỏi Lôi Ngạo đã xảy ra chuyện gì nhưng lại bắt gặp Lôi Ngạo đang nhìn Tề Vũ Mạn cười vô cùng dịu dàng

Ngạo nhi đang cười sao ?

Lôi Ngạo cảm giác được mẹ đang nhìn hắn , liền thu lại ánh mắt

-" Con đang đi dạo thì thấy em ấy sắp rơi nên đã đỡ lấy em ấy , không có gì nghiêm trọng cả , cô chú đừng lo lắng "

-" Cảm ơn con đã cứu Mạn nhi , nếu không có con , con bé này không biết sẽ ra sao nữa "

Tình Tuyết mặc dù cảm thấy mái tóc và ánh mắt của Lôi Ngạo có chút dọa người nhưng cô biết thực chất cậu bé không phải người xấu

-" Tiểu Tuyết , cô đừng nói lời khách khí như vậy , chúng ta là hàng xóm mà "

Như Ý cười nắm tay Tình Tuyết , cô và Lôi Triết đã quyết định xây biệt thự ngay cạnh Tề gia , sau này bọn họ chắc chắn sẽ là nhưng hàng xóm thân thiết . Lôi Triết cùng Lan Như Ý và Lôi Ngạo trở về , nhưng khi họ trở thành hàng xóm , tiểu Vũ Mạn lại nhất quyết đòi xây phòng của Lôi Ngạo cạnh ban công phòng cô , cô rất thích Ngạo ca ca nha , sau này sẽ có cơ hội trèo ban công sang phòng anh ấy rồi .

Đó là ấn tượng về lần đầu Tề Vũ Mạn gặp gỡ Lôi Ngạo , giờ đây cô đã 22 tuổi , nghĩ lại nhưng chuyện đó tự nhiên lại thấy mình đã quá trẻ con , từ nhỏ , mỗi lần cô buồn Ngạo ca ca sẽ trèo ban công sang an ủi cô , cô không hiểu bài tập anh sẽ giảng giúp cô , từ lâu cô đã thầm yêu thương anh nhưng anh luôn lúc gần lúc xa khiến cô không thể nắm bắt trái tim anh . Chuông điện thoại vang lên phá vỡ dòng hồi tưởng của Tề Vũ Mạn

-" alo , Mạn Mạn , tớ vừa thất tình , tối nay cậu đi bar với tớ nha "

Giọng Tư Đồ Mị oang oang trong điện thoại

-" Tiểu Mị à , cậu cung biết là nếu tớ đi sẽ bị Ngạo ca ca mắng mà "

-" Giời ạ , cậu còn để ý tên trứng thối ấy làm gì , phải đi để hắn ta biết cậu là gì trong lòng hắn chứ "

Câu nói của Tư Đồ Mị thành công khiến Tề Vũ Mạn thay đổi chủ ý , đúng vậy có lẽ cô nên tìm hiểu vị trí của cô

-" Được rồi , vậy tối nay cậu đến đón mình "

-" Tôi biết rồi thưa cô nương "

Cúp máy xong , Tư Đồ Mị quay sang ôm cổ chàng trai bên cạnh

" Tử Lãng , chúng ta làm như thế liệu có ổn không , tên ác ma Lôi Ngạo mà biết nhất định sẽ xử đẹp anh và em đó "

-" Chúng ta đây là đang giúp Mạn nhi thôi , anh lại nghĩ Lôi Ngạo sẽ cảm ơn chúng ta là đằng khác "

Ngô Tử Lãng hôn nhẹ lên môi cô gái nhỏ trong lòng

-" Lỡ hắn không yêu Mạn Mạn thì sao ?"

-" Yên tâm , hắn rất yêu Mạn nhi là đằng khác "

-" Làm sao anh biết ?"

Ngô Tử Lãng mỉm cười thần bí chỉ vào tim

-" Anh dựa vào trực giác của đàn ông "

-" Hứ ...em mặc kệ ba cái trực giác đàn ông gì đó của anh, nếu lần này để Mạn Mạn phải thương tâm , em liền phạt anh một tháng không được động vào em "

-" Ồ , nếu vậy chẳng phải để đề phòng , anh nên ăn bù sao "

Mỗ nam âm hiểm nói xong liền ôm mỗ nữ thẳng tiến lên phòng ngủ ăn uống no say

Buổi tối , một chiếc xe thể thao lao vút trên đường , Lôi Ngạo thực sự vô cùng tức giận , Tư Đồ Mị chết tiệt , dám lôi kéo Mạn nhi đến bar , cô quá to gan rồi .

-" Tiểu Mị à , tớ ...tớ muốn về , ở đây chẳng vui tẹo nào "

Tề Vũ Mạn đáng thương nhìn cô gái bên cạnh , vừa bước vào đây cô liền cảm thấy hối hận , vừa ồn ào , vừa có cả một đám ruồi bọ bám lấy cô

-" Cậu vội gì a , tớ đang đau khổ muốn chết cậu lại nhẫn tâm bỏ tớ ở lại "

-" Cậu và anh Tử Lãng tình cảm không phải rất tốt sao , tự dưng thế nào lại cãi nhau "

-" Cậu đừng nhắc đến hắn nữa ...chuyện của tớ khó nói lắm "

Tư Đồ Mị vừa nói vừa có chút giật mình , đùa à , tên trứng thối kia chưa đến , cậu mà về không phải công sức của tớ đổ sông đổ biển xong , Lôi Ngạo a Lôi Ngạo , anh mau đến đi a .

Dường như ông trời nghe thấy lời cậu nguyện của bạn tiểu Mị nên ngay sau đó , nam chính đã có mặt tại hiện trường ...ý lộn tại quán bar.

Lôi Ngạo vừa bước vào đã thấy tiểu Mạn của anh ngồi giữa một đám đàn ông , cơn giận bốc lên ngùn ngụt , không nói không rằng , anh bước đến kéo Tề Vũ Mạn đi

-" Ngạo ca ca , anh...sao lại..?"

-" Em mau im lặng cho anh "

Lôi Ngạo kéo cô về nhà mình , anh đóng chặt cửa , ép cô vào tường , điên cuồng hôn , từ lâu anh đã muốn có cô. Chỉ là Lôi Ngạo lo sợ cô không yêu anh , sẽ sợ hãi , rời xa anh nhưng rồi gần đây cô thường tránh né anh , ánh mắt không dám nhìn anh như trước đây. Chẳng lẽ Mạn nhi đã yêu kẻ khác? Không , anh không cho phép , không bao giờ!

-" Ưm...anh...buông em ra ...ưm"

Tề Vũ Mạn đấm thùm thụp vào người anh , cô muốn Ngạo ca ca yêu cô , chứ không phải chiếm đoạt như hiện tại , trong mắt anh , cô là gì chứ?

Lôi Ngạo đang đắm chìm trong nhuyễn ngọc ôn hương chợt cảm thấy vị mặn đắng , anh sững sờ , anh đang làm gì , nhìn những giọt nước mắt của Tề Vũ Mạn trái tim như bị bóp nghẹn

-" Chết tiệt "

Lôi Ngạo chửi thề một tiếng , lập tức buông Tề Vũ Mạn ra , tay anh đấm mạnh vào tường , máu tươi không ngừng chảy xuống , Tề Vũ Mạn thấy tay anh bị thương , hốt hoảng lấy hộp cứu thương băng bó cho anh

-" Anh...bị điên sao...sao lại tự làm mình bị thương như vậy.."

-" Mạn nhi ...xin lỗi...là anh không tốt ..đã tổn thương em "

Tề Vũ Mạn ôm lấy cổ anh

-" Em yêu anh , từ lâu đã yêu anh thật nhiều , em không muốn anh bảo hộ em như một người anh trai , em chỉ cần tình yêu của anh , chỉ như vậy thôi không được sao , Ngạo ca ca "

Cô run rẩy hôn lên môi anh , tay tự cởi đi áo sơ mi trên người lộ ra nội y ren ôm lấy bộ ngực no tròn .

Nhìn hành động lớn mật kia , Lôi Ngạo không chỉ tồn tại dục vọng mà còn có tình yêu khắc cốt với cô gái trước mặt , anh lau đi những giọt nước mắt của cô , thật sâu hôn cô

-" Anh cũng yêu em, cô gái ngốc "

Hai người thoát đi hết trở ngại trên người , cùng nhau chìm trong bể tình.

Tề Vũ Mạn thấy mình đang đứng trên vách đá , ngay gần đó cô thấy một nam tử tóc trắng trong trang phục tân lang đang ngồi ôm một cô gái mặc hỉ phục bên cạnh là một thanh kiếm dính đầy máu

Nhẹ nhàng tiến lại gần , Tề Vũ Mạn kinh ngạc khi phát hiện cô gái kia dung mạo giống hệt cô , còn nam tử kia không phải ai khác mà là Ngạo ca ca , rồi nam tử ôm chặt cô gái nhảy xuống vách núi sâu không thấy đáy

-" Không..."

Cô giật mình hét lên , tấm chăn mỏng rơi xuống , ngay lập tức một đôi tay rắn chắc ôm gọn lấy thân thể trần trụi của Tề Vũ Mạn

-" Em sao vậy, đừng sợ , có anh ở đây "

-" Em không sao , chỉ là ác mộng thôi "

Tề Vũ Mạn thoáng đỏ mặt dúc vào ngực anh , từ hôm nay cô đã chính thức thuộc về anh , Ngạo ca ca cũng yêu cô , thật là tốt

-" Em ngủ tiếp đi , anh sẽ đi làm bữa sáng "

Lôi Ngạo để cô ngồi lên đùi , hôn lên môi cô . Đúng lúc đó một ôn thần liền xuất hiện

-" Lôi Ngạo , hôm qua Mạn nhi không về nhà , cậu..."

Tề Hạo vừa xông vào liền bắt gặp cảnh con gái ông quấn một tấm chăn mỏng , ôm hôn Lôi Ngạo

-" Ba"

-" Chú Tề "

Tề Vũ Mạn giật mình quấn chặt chăn nấp sau lưng Lôi Ngạo , Lôi Ngạo tuy có chút ngạc nhiên nhưng sau đó lại cảm thấy để các bậc trưởng bối biết chuyện của bọn họ sớm một chút cũng không tệ

-" Con...con..hai đứa.."

-" Ông xã, có tìm được Mạn...."

Tình Tuyết vào sau nhìn thấy cảnh này cũng trợn mắt ngạc nhiên , đây ...đây là chuyên gì?

Sau khi Tề Vũ Mạn và Lôi Ngạo ăn mặc chỉnh trang trở lại , liền phải đối mặt với hai vị trưởng bối , Tề Hạo trừng mắt nhìn Lôi Ngạo

-" Cậu muốn giải thích thế nào về chuyện này ?"

-" Cháu không có gì để thanh minh , chỉ là nếu cô chú đồng ý , cháu muốn kết hôn cùng Mạn nhi "

-" Cậu tưởng con gái tôi muốn gả là gả sao , tên tiểu tử thúi , nói cho cậu biết tôi không bao giờ đồng ý "

Tề Hạo tức giận đập bàn , con gái bảo bối của ông đâu thể dễ dàng gả đi được , không ngờ đuổi đi được biết bao kẻ theo đuổi ông lại đề phòng Lôi Ngạo , tên tiểu tử này lại dám ngang nhiên cướp con gái bảo bối của ông

-" Ông xã , ông nói gì thế , nếu hai đứa thật lòng yêu nhau thì tính đến chuyện hôn nhân cũng là rất bình thường. Tiểu Ngạo , cô sẽ bàn bạc cùng ba mẹ con chọn ngày cưới , Mạn nhi sau này nhờ con chăm sóc "

Phong Tình Tuyết đẩy nhẹ chồng , tuy Lôi Ngạo là con nuôi của Như Ý nhưng lại tài năng hơn người , ngoại hình xuất sắc , con gái bà quả là biết chọn người , chỉ là chồng bà yêu con gái hơn trời , lại gây khó dễ cho bọn nhỏ

-" Tôi đã nói là không đồng ý mà....không có cưới xin gì hết "

-" Cái ông này , nếu ông còn nói nữa , đừng trách tôi cho ông ra thư phòng ngủ "

-" Tôi..."

-" Cứ quyết định vậy đi , Mạn nhi , con cùng tiểu Ngạo cứ nói chuyện , ông già này các con không cần phải lo , có mẹ chống đỡ cho các con "

-" Mẹ..."

Tề Vũ Mạn che miệng cười , người ngoài nhìn vào cứ nghĩ ba cô là người nắm quỳên trong nhà còn mẹ cô là người phụ nữ dịu dàng , tôn thờ chồng con nhưng kì thực một khi mẹ cô đã quyết đinh điều gì ba cô cũng phải nhún nhường

-" Cô chú , xin hãy tin tưởng giao Mạn nhi cho con , nhất định con sẽ yêu thương cô ấy đến hơi thở cuối cùng "

-" Hừ nếu cậu không làm được tôi nhất định sẽ không tha cho cậu"

Tề Hạo hừ lạnh , Phong Tình Tuyết lắc đầu nhìn chồng , cái người này thật là , già cả rồi còn cố chấp như vậy .

-" Tử Lãng , cậu và Tư Đồ Mị dám lập bẫy lừa tôi , cậu nói xem tôi nên cho cậu đến Châu Phi hay rừng Amazon rèn luyện đây ?"

Lôi Ngạo thoải mái nhìn người đàn ông trước mắt , Ngô Tử Lãng không hề sợ hãi , nhếch môi

-" Tôi giúp cậu và Mạn nhi như vậy , không phải cậu nên cảm ơn tôi sao ?"

-" Nếu không phải tôi và Mạn nhi sắp kết hôn , tôi nhất định sẽ băm cậu ra "

-" Ây da , huynh đệ à , cậu không nên tuyệt tình như vậy chứ , nếu không phải câu quá kém cỏi , tôi có cần dùng biện pháp này không "

-" Cậu im miệng , chẳng lẽ tôi phải mặt dày , vô sỉ như cậu "

Ngô Tử Lãng bật cười , nhớ tới lần đó anh phát hiện bạn trai của Mị nhi bắt cá hai tay đã đến buổi hẹn hò của Mị nhi và anh ta

-" Bà xã , hôm nay anh phải đi công tác , em có thể hẹn bạn hôm khác nói chuyện được không , con rất cần em nha "

-" Ngô Tử Lãng , anh nói gì vậy hả ?"

-" Tiểu Mị , thế này là thế nào ..?"

-" Anh nghe còn không hiểu sao , cô ấy là vợ tôi a "

Sau đó tên kia đùng đùng bỏ đi , Mị nhi giận anh rất lâu nhưng sau này khi biết toàn bộ sự thật , cô đã chấp nhận tình cảm của anh .Nhưng cái tên Lôi Ngạo này thì khác , rõ ràng yêu Mạn nhi như vậy lại không dám thổ lộ , thật là tên ngốc .

-" Kiếp này là ta phụ chàng....nếu....nếu có kiếp sau...nguyện làm phu thê"

-" Không....Mạn nhi"

Nam tử tóc đen dần dần đã bạc trắng cả đầu , thảm sát toàn bộ hoàng cung , trong cảnh khắp nơi dính máu , nam tử vẫn ôm chặt nữ tử trong tay

-" Đừng mà ..."

Tề Vũ Mạn lại mơ thấy giấc mơ ấy , cả người cô đầy mồ hôi , ngày mai cô sẽ kết hôn cùng Ngạo ca ca , tại sao giấc mơ này cứ xuất hiện chứ . Đột nhiên một bóng người nhảy qua ban công tiến vào phòng cô

-" Ngạo ca ca...?"

-" Mạn nhi , em chưa ngủ sao ?"

-" Anh sang phòng em làm gì vậy ?"

Lôi Ngạo ôm lấy thân thể cô , vui đầu vào vai cô

-" Anh nhớ em "

Tề Vũ Mạn thoáng đỏ mặt dúc vào ngực anh , từ hôm nay cô đã chính thức thuộc về anh , Ngạo ca ca cũng yêu cô , thật là tốt

-" Em ngủ tiếp đi , anh sẽ đi làm bữa sáng "

Lôi Ngạo để cô ngồi lên đùi , hôn lên môi cô . Đúng lúc đó một ôn thần liền xuất hiện

-" Lôi Ngạo , hôm qua Mạn nhi không về nhà , cậu..."

Tề Hạo vừa xông vào liền bắt gặp cảnh con gái ông quấn một tấm chăn mỏng , ôm hôn Lôi Ngạo

-" Ba"

-" Chú Tề "

Tề Vũ Mạn giật mình quấn chặt chăn nấp sau lưng Lôi Ngạo , Lôi Ngạo tuy có chút ngạc nhiên nhưng sau đó lại cảm thấy để các bậc trưởng bối biết chuyện của bọn họ sớm một chút cũng không tệ

-" Con...con..hai đứa.."

-" Ông xã, có tìm được Mạn...."

Tình Tuyết vào sau nhìn thấy cảnh này cũng trợn mắt ngạc nhiên , đây ...đây là chuyên gì?

Sau khi Tề Vũ Mạn và Lôi Ngạo ăn mặc chỉnh trang trở lại , liền phải đối mặt với hai vị trưởng bối , Tề Hạo trừng mắt nhìn Lôi Ngạo

-" Cậu muốn giải thích thế nào về chuyện này ?"

-" Cháu không có gì để thanh minh , chỉ là nếu cô chú đồng ý , cháu muốn kết hôn cùng Mạn nhi "

-" Cậu tưởng con gái tôi muốn gả là gả sao , tên tiểu tử thúi , nói cho cậu biết tôi không bao giờ đồng ý "

Tề Hạo tức giận đập bàn , con gái bảo bối của ông đâu thể dễ dàng gả đi được , không ngờ đuổi đi được biết bao kẻ theo đuổi ông lại đề phòng Lôi Ngạo , tên tiểu tử này lại dám ngang nhiên cướp con gái bảo bối của ông

-" Ông xã , ông nói gì thế , nếu hai đứa thật lòng yêu nhau thì tính đến chuyện hôn nhân cũng là rất bình thường. Tiểu Ngạo , cô sẽ bàn bạc cùng ba mẹ con chọn ngày cưới , Mạn nhi sau này nhờ con chăm sóc "

Phong Tình Tuyết đẩy nhẹ chồng , tuy Lôi Ngạo là con nuôi của Như Ý nhưng lại tài năng hơn người , ngoại hình xuất sắc , con gái bà quả là biết chọn người , chỉ là chồng bà yêu con gái hơn trời , lại gây khó dễ cho bọn nhỏ

-" Tôi đã nói là không đồng ý mà....không có cưới xin gì hết "

-" Cái ông này , nếu ông còn nói nữa , đừng trách tôi cho ông ra thư phòng ngủ "

-" Tôi..."

-" Cứ quyết định vậy đi , Mạn nhi , con cùng tiểu Ngạo cứ nói chuyện , ông già này các con không cần phải lo , có mẹ chống đỡ cho các con "

-" Mẹ..."

Tề Vũ Mạn che miệng cười , người ngoài nhìn vào cứ nghĩ ba cô là người nắm quỳên trong nhà còn mẹ cô là người phụ nữ dịu dàng , tôn thờ chồng con nhưng kì thực một khi mẹ cô đã quyết đinh điều gì ba cô cũng phải nhún nhường

-" Cô chú , xin hãy tin tưởng giao Mạn nhi cho con , nhất định con sẽ yêu thương cô ấy đến hơi thở cuối cùng "

-" Hừ nếu cậu không làm được tôi nhất định sẽ không tha cho cậu"

Tề Hạo hừ lạnh , Phong Tình Tuyết lắc đầu nhìn chồng , cái người này thật là , già cả rồi còn cố chấp như vậy .

-" Tử Lãng , cậu và Tư Đồ Mị dám lập bẫy lừa tôi , cậu nói xem tôi nên cho cậu đến Châu Phi hay rừng Amazon rèn luyện đây ?"

Lôi Ngạo thoải mái nhìn người đàn ông trước mắt , Ngô Tử Lãng không hề sợ hãi , nhếch môi

-" Tôi giúp cậu và Mạn nhi như vậy , không phải cậu nên cảm ơn tôi sao ?"

-" Nếu không phải tôi và Mạn nhi sắp kết hôn , tôi nhất định sẽ băm cậu ra "

-" Ây da , huynh đệ à , cậu không nên tuyệt tình như vậy chứ , nếu không phải câu quá kém cỏi , tôi có cần dùng biện pháp này không "

-" Cậu im miệng , chẳng lẽ tôi phải mặt dày , vô sỉ như cậu "

Ngô Tử Lãng bật cười , nhớ tới lần đó anh phát hiện bạn trai của Mị nhi bắt cá hai tay đã đến buổi hẹn hò của Mị nhi và anh ta

-" Bà xã , hôm nay anh phải đi công tác , em có thể hẹn bạn hôm khác nói chuyện được không , con rất cần em nha "

-" Ngô Tử Lãng , anh nói gì vậy hả ?"

-" Tiểu Mị , thế này là thế nào ..?"

-" Anh nghe còn không hiểu sao , cô ấy là vợ tôi a "

Sau đó tên kia đùng đùng bỏ đi , Mị nhi giận anh rất lâu nhưng sau này khi biết toàn bộ sự thật , cô đã chấp nhận tình cảm của anh .Nhưng cái tên Lôi Ngạo này thì khác , rõ ràng yêu Mạn nhi như vậy lại không dám thổ lộ , thật là tên ngốc .

-" Kiếp này là ta phụ chàng....nếu....nếu có kiếp sau...nguyện làm phu thê"

-" Không....Mạn nhi"

Nam tử tóc đen dần dần đã bạc trắng cả đầu , thảm sát toàn bộ hoàng cung , trong cảnh khắp nơi dính máu , nam tử vẫn ôm chặt nữ tử trong tay

-" Đừng mà ..."

Tề Vũ Mạn lại mơ thấy giấc mơ ấy , cả người cô đầy mồ hôi , ngày mai cô sẽ kết hôn cùng Ngạo ca ca , tại sao giấc mơ này cứ xuất hiện chứ . Đột nhiên một bóng người nhảy qua ban công tiến vào phòng cô

-" Ngạo ca ca...?"

-" Mạn nhi , em chưa ngủ sao ?"

-" Anh sang phòng em làm gì vậy ?"

Lôi Ngạo ôm lấy thân thể cô , vui đầu vào vai cô

-" Anh nhớ em "

Chỉ một câu nói nhưng lại khiến lòng cô vô cùng hạnh phúc

-" Ngạo ca ca , gần đây em thường mơ một giấc mơ rất kì lạ .."

-" Em mơ thấy gì vậy ?"

-" Em mơ thấy *#}!-.."

-" Em ...cũng mơ thấy nó sao , giấc mơ đó từ lần đầu anh gặp em , anh đã gặp rồi "

-" Nếu vậy , chẳng lẽ chúng ta là có duyên từ kiếp trước "

-" Cô gái ngốc , mặc kệ kiếp trước như thế nào , kiếp này người ở trong trái tim anh vĩnh viễn là em "

Lôi Ngạo ôm thật chặt cô vào lòng . Từ lần đầu tiên gặp mặt , trái tim anh đã lấp đầy hình ảnh của cô , cho dù là kiếp sau hay kiếp sau nữa , điều đó vẫn không thay đổi .

Sáng hôm sau trong nhà thờ thanh phố , Lôi Ngạo và Tề Vũ Mạn chính thức trở thanh vợ chồng trong lời chúc phúc của mọi người , cho dù vẫn có một số luồng sát khí phóng đến là Phong Nhĩ Kiết và Phong Nhĩ Quân nhưng cuộc sống sau này của cô và anh nhất định sẽ hạnh phúc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.