Đã một tuần kể từ khi gặp Sở Bạc Nghiên, cuộc sống của Hạ Khinh lại trở về quỹ đạo như trước. Buổi sáng đi học, chiều làm thêm ở một cửa hàng tiện lợi gần nhà. Bởi vậy, mọi chuyện trôi qua êm đềm đều khiến Hạ Khinh nhất nhất tin rằng, cô sẽ không còn chạm mặt hắn nữa.
Đang loay hoay lấy đồ cho khách, Hạ Khinh bị chị Phương thúc giục liền cắm đầu cắm cổ vào làm, bận đến nỗi chẳng còn thời gian mà suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn.
- Hạ Khinh, em mau để ramen lên kệ.
- A, dạ được.
Hằng ngày, công việc của cô đều là như vậy. Chính vì cửa hàng này đặt gần khu dân cư nên khách thường xuyên ghé quán, một là vì giá cả hợp lí, hai là nhanh gọn lẹ. Hơn nữa, giờ làm việc của Hạ Khinh lại đúng vào thời gian cao điểm, lượng khách so với bình thường sẽ hơn rất nhiều. Một mình cô cùng anh Duy, chị Phương thật làm không kịp.
Chật vật đặt đồ lên kệ, Hạ Khinh không tự chủ được lẩm nhẩm một bài hát vui nhộn. Nếu để ý kĩ, cũng rất lọt tai, vô cùng lảnh lót.
- Cô... hát thật tệ.
Vốn cho rằng xung quanh không có ai, lại đột ngột cảm thấy hơi nóng phả vào tai có chút ngứa ngáy, Hạ Khinh giật mình đánh rơi hộp mì trên tay.
- Sợ tôi đến vậy sao?
Sở Bạc Nghiên ghé sát tai cô, giọng nói lạnh ngắt khác xa so với hơi nóng ấm áp hắn đem lại cho Hạ Khinh hiện tại. Đợi một lúc, vẫn không thấy Hạ Khinh trả lời, Sở Bạc Nghiên hung hăng ép Hạ Khinh xoay người lại. Tay qua eo thon, ánh mắt vô cùng tà mị.
Hạ Khinh bị thân mật nhất thời, lại là lần đầu gần gũi đàn ông, mặt nhỏ nhắn từ lâu đã biến thành quả cà chua chín. Có lẽ, chỉ cần nhích chút nữa, môi cô sẽ chạm môi hắn mất.
- Mau... mau thả tôi ra.
Hạ Khinh có chút cà lăm nói, đầu cô liền ngoảnh ra chỗ khác, nếu còn nhìn hắn thêm một giây nào nữa, có lẽ cô xỉu a.
Sở Bạc Nghiên thấy bộ dạng tránh né của Hạ Khinh, trong lòng có chút tức giận. Hắn liền tận dụng bàn tay đang rảnh rang kia nắm cằm Hạ Khinh, bắt cô phải nhìn hắn.
- Nghe đây, tôi muốn cô... Rất biết cách dụ dỗ.
Sở Bạc Nghiên lướt từ trên xuống dưới, rồi dừng lại ở khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo kia, giọng nói rất biến thái.
Dụ dỗ...cái gì mà dụ dỗ. Hạ Khinh nhất thời hiểu được câu nói chứa đầy hàm ý kia, mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn. Nhớ lại cảnh ân ân ái ái khi đó, cô thật muốn đi nôn một phát.
- Thả, mau thả tôi ra.
Hạ Khinh bỗng cảm thấy con người Sở Bạc Nghiên quá là biến thái. Cô vùng vẫy muốn trốn thoát, đấm, đẩy, đánh,...Tất cả đều không hề ăn thua, ngược lại, Sở Bạc Nghiên càng siết chặt eo thon hơn, hại cô đập mặt vào bộ ngực rắn chắc của hắn.
- Tôi mua cô vô cùng đắt, lại có bản hợp đồng kia, xem cô chạy đi đâu.Sở Bạc Nghiên cười gian tà, bàn tay trở nên nghịch ngợm mà sờ mó lung tung.
- Lí nào lại vậy. Hạ Khinh phản bác, cả người co rúm lại đề phòng vô cùng tội nghiệp.
- Tôi chính là lí.
- Tôi sẽ báo cảnh sát.
- Tùy cô
- Tôi xé tờ hợp đồng rồi.
-...
Không biết Hạ Khinh có phải sợ quá mà lộn xộn hay không. Những lời cô nói, đối với hắn thật ngớ ngẩn. Nếu đã làm, tuyệt đối chả mấy ảnh hưởng tới hắn. Nhưng mà hắn thật rất muốn nghe a, cãi tay đôi với cô rất thú vị.
Một lát, cãi nhau chán, sức chịu đựng lại có giới hạn, hắn liền hung hăng bế xốc cô lên. Cái này a, rất giống sói đói khát ăn thịt cừu non.
Hạ Khinh đang luyên thuyên nói, đột ngột nằm trong người Sở Bạc Nghiên khiến cho cả người cứng ngắc. Đầu óc hoảng loạn chỉ muốn thoát khỏi. Lộn xộn một lúc, gan nhỏ đành liều mạng ngoạm ngon lành cánh tay của Sở Bạc Nghiên. Nhân lúc hắn sơ ý mà nhảy xuống dưới kêu cứu om sòm.
Nghe thấy ồn ào, người qua đường, cụ già, trẻ nhỏ, từ trong ra ngoài đều giống như có cái gì đó thu hút mà ồ ạt kéo ra ngoài xem, chỉ trỏ Sở Bạc Nghiên.
- Hạ Khinh, không sao chứ? Chị Phương cùng anh Duy cũng chạy ra xem, phủi bụi bẩn trên người Hạ Khinh, giúp cô đứng dậy.
Sở Bạc Nghiên đột nhiên trở thành tâm điểm chỉ trích, hơn nữa, bộ dạng chống đối của Hạ Khinh làm hắn sinh bực, mắt trợn lên đỏ ngầu, mọi người xung quanh cũng vì thế mà im bặt sợ đắc tội với hắn.
- Hạ Khinh , cô mau lại đây, ngay.
Sở Bạc Nghiên cất giọng nói trầm khàn, cả người đều tỏa ra âm khí lạnh lẽo khiến Hạ Khinh run bần bật, cô ôm chặt chị Phương không rời. Thấy vậy, chị Phương cũng vuốt ve an ủi.
- Không biết vị này là ai, nhưng anh đang cản trở chúng tôi kinh doanh. Chỉ riêng việc này, tôi có thể báo cảnh sát tới. Đi được mấy bước, Sở Bạc Nghiên liền bị anh Duy cản lại.
Vốn hắn không hề quan tâm tới mấy lời này, thậm chí là có thể hung hăng đánh người. Nhưng ngẫm lại, chuyện nhỏ nhặt này không đáng để làm lớn, sau này lại có mấy báo lá cải vớ vẩn lan tràn, thật làm mất uy tín.
Nén toàn bộ tức giận xuống dưới, cả người dần thả lỏng, đôi mắt hẹp dài của hắn liếc nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở Hạ Khinh, thật giống như muốn xông vào ăn tươi nuốt sống cô.
'' rầm''
Lạnh lùng đóng cửa xe, Sở Bạc Nghiên phóng hết tốc độ lao vun vút trên đường cao tốc. Trên xe, cơn tức giận của hắn lại bắt đầu bộc phát. Bàn tay rắn rỏi của hắn nắm thành quyền mà nổi gân xanh, đấm bốp vào cửa sổ bằng kính. Nói không ngoa, cái này nếu không phải kính cao cấp có lẽ đã vỡ thành vụn.
- Hạ Khinh, cô chết với tôi.
oOoOo
Hạ Khinh đứng trầm ngâm trong nhà vệ sinh. Cả người giống như vừa gặp ác mộng. Gương mặt phản chiếu qua gương trông vô cùng thê thảm, mặt trắng bệch, tóc tai bơ phờ. Đã vậy đột nhiên hắt xì một cái.
- Chắc bị cảm rồi.
Áp mặt vào dòng nước mát lạnh, Hạ Khinh liền giống như vừa được ban thuốc tiên, đầu óc tỉnh táo lạ thường. Cô tự nhủ không biết cuộc sống về sau sẽ như thế nào đây, cái gan nhỏ này thật quá mạo hiểm. Cả gan đi chọc giận một nhân vật lớn, lại hành sự vô cùng độc ác, thật sợ hãi quá đi.
Lúc này, Hạ Khinh chỉ ước gì mình chết quách đi cho xong, đặc tội với hắn thì không được, mà chọc giận hắn thì không xong. Ông trời a... đang muốn trêu ghẹo con ư !!!