Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 263: Chương 263: Âm mưu đen tối II




 

Việc này chẳng khác gì Lạc Bình đang lấy trứng chọi đá. Muốn chống đối với anh, nếu có khả năng thì hãy thử xem !

"Vì sao tôi phải rút đi cổ phần ?! Tôi là người của Lạc gia, tập đoàn này tôi cũng có phần. Lạc Ngạo Thực, anh đừng nghĩ có thể nhìn thấu tâm can người khác. Bất đồng ý kiến thì tôi nói ra, anh không có hứng thú thì cũng đừng nên bác bỏ !" Lạc Bình một mạch đưa ra quyền lực của mình, nói gì chăng nữa bà cũng là vai vế bác anh.

Chuyện cai quản của tập đoàn Lạc thị đáng ra phải do bà quyết định. Hai người anh lớn không người nào am hiểu về việc kinh doanh. Một người thì thích nghệ thuật, người kia lại hứng thú với chính trị. Năm bà hai mươi hai tuổi đã từng tốt nghiệp ngành kinh tế đối ngoại của trường đại học Cambridge, sau đó bắt đầu tiếp quản Lạc thị, thậm chí bà còn thay mặt tổng giám đốc quyết định. Bà vẫn luôn cho rằng cha mình sẽ đích thân giao phó công ty cho mình cai quản, cuối cùng thì sao, ông ấy chỉ cho bà một phần cổ đông bên ngoài !

Không phải là bà không có thực lực, chẳng qua cha bà phân biệt đối xử, cho rằng bà là phụ nữ, cho nên công ty không thể giao hết cho bà, không phục, kết quả này luôn khiến bà nuốt không trôi !

Theo quy định pháp luật của việc thừa kế mà nói, dù là ở mức độ nào đi nữa, bà cũng là kẻ trên cơ với Lạc Ngạo Thực !

"Bác đã không muốn rút đi cổ phần , vậy thì phiền bác nghe theo quyết định của Hội Đồng Quản Trị. Nếu như bác có bất kỳ ý kiến nào hợp lý, dĩ nhiên tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ. Có điều, muốn thay đổi quyết định của mọi người ~~ e là bác có dùng mọi phương thức, tôi cũng rất lấy làm tiếc !" Anh ung dung chặn miệng bác mình, có thể nói, bà ta ngày càng phiền phức.

Thà anh ở nhà lo cho vợ con, còn hơn phải quan tâm đến việc thừa ?! Chuyện này căn bản lãng phí thời gian của anh.

Khi nghe Lạc Ngạo Thực đáp trả, trên miệng Lạc Bình không còn nói được câu nào, lòng bàn tay bà nắm chặt lại: "Vậy anh có dám bảo đảm, lần đầu tư này sẽ đạt nhiều lợi ích hay không ?! Hơn bảy mươi triệu không phải là số tiền nhỏ, nếu như trong vòng nửa năm công ty không kiếm được lời, thậm chí là thất thoát, anh tính giải thích với tôi thế nào ?!"

Lạc Ngạo Thực châm một điếu thuốc, nhìn về phía Lạc Bình, cũng là kẻ địch lớn nhất trong tầm mắt mình: "Với tư cách là cổ đông thứ hai của tập đoàn Lạc thị, nếu như trong vòng nửa năm mà tôi không khiến công ty tăng lời, thì bác định làm gì tôi ?!"

"Tôi đang nói đến các cổ đông khác !" Nhìn thấy cháu trai thẳng thắn, khiến Lạc Bình có chút ngượng ngùng.

Xem ra bác của anh đã có dã tâm chống đối xa hơn những gì mà anh tưởng tượng. Mâu thuẫn của bọn họ đã tiến sâu hơn, ước chứng đến hồi gay cấn, thế mà bà ta vẫn muốn che giấu !

Anh gõ nhẹ lên mặt bàn, trên miệng bảo đảm nói: "Chỉ cần tôi có thể thành công thu mua COS­MOS, nếu như trong vòng nửa năm tôi không thu về lợi nhuận gấp năm lần, tôi sẽ tự động rời khỏi vị trí chủ tịch. Ngoài ra, nếu như đầu tư thua lỗ, hoặc là không kiếm được lời, tự tay tôi sẽ rút ra 10% cổ phần bồi thường cho các vị cổ đông !"

Lạc Bình giống như bị sốc khi nghe câu đó, đến vài giây sau bà mới định thần: "Lời anh nói hoàn toàn là thật ?!"

"Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!" (*) Trong câu nói còn mang theo khí thế đàn áp, khiến người nghe không khỏi tin tưởng một nửa.

(*) Một lời đã nói ra thì bốn ngựa khó theo , ý bảo chắc chắc 100%

****************************

"Tên oắt con Lạc Ngạo Thực dám nói vậy sao ?!" Từ Mại Thành, chồng của Lạc Bình từ trên ghế làm việc đứng lên, động tác này tỏ vẻ hứng thú.

"Đúng vậy, nó dám cam đoan rằng việc đầu tư này sẽ nắm chắc phần lời !" Lạc Bình gật gật đầu , tay ôm trước ngực, ánh nhìn hướng về cửa sổ sát đất.

"Ha ha, con của chúng ta cũng nói COS­MOS có tiềm lực lớn, hơn nữa nó còn nghiên cứu về thị trường của công ty này, mục đích là lên kế hoạch mua bán vận chuyển bằng phương thức mạng. Tốt, nếu chúng ta có thể nắm bắt dự án này trước, thì Lạc Ngạo Thực cũng chỉ là cổ đông trung gian ——"

Lạc Bình khẽ liếc mắt sang chồng, sau đó cười nói: "Vậy chúng ta nhất định phải vượt lên trước, con của chúng ta cũng lớn rồi, đủ một mình đảm đương mọi việc. Nhất định phải giúp nó thắng Lạc Ngạo Thực, đem hết nguồn lợi nhuận về phía chúng ta !"

"Nhưng còn tiền bạc ?! Công ty của chúng ta hiện tại còn nhiều tiền ư ?!"

Lạc Bình thả lỏng tay, chậm rãi ngồi vào ghế da: "Chuyện tiền bạc thì dễ thôi, chúng ta có thể đi vay trước, hơn nữa chỉ cần tôi chịu mở miệng, Lâm Hiên cũng sẽ giúp !"

Từ Mại Thành chợt lắc lắc đầu: "Lâm Hiên có thể cho chúng ta mượn tiền sao ?! Đứa bé đó luôn sống khép kín, tuyệt đối không thể giúp chúng ta đối phó Lạc Ngạo Thực !"

"Ông thật ngốc quá, dĩ nhiên chúng ta nói vay tiền để làm chuyện khác, ai lại đi nói đối phó với Lạc Ngạo Thực !"

"Đúng vậy, bà thật thông minh !" Từ Mại Thành liên tiếp gật đầu, đồng ý với lời của vợ. "Vậy, bà còn kế hoạch gì khác sao ?!"

"Kế hoạch ?!" Lạc Bình khẽ nâng khóe môi, tròng mắt bà hiện lên âm mưu tính toán. Loại biểu hiện này, thật không khác gì của Lạc Ngạo Thực. Thương nhân vốn là nghĩ ‘lợi’ cho mình, chỉ vì lợi ích bản thân thì bất luận đối phó với loại người nào, hoặc là dùng thủ đoạn gì, đều cũng tàn ác như nhau !

Ha ha, nếu quả thật có một ngày bà đứng ngang hàng với Lạc Ngạo Thực, bà sẽ hãnh diện biết bao, có điều hiện tại không như ý bà mong đợi !

*****************************

Bóng đêm yên tĩnh bao phủ cả một vùng trời, lấp lánh đầy ắp vì sao.

Trái ngược vẻ ngoài trống trải bên ô cửa sổ, cảnh tượng trong phòng hoàn toàn mù mịt. Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, bộ dạng lõa lồ của Vũ Nghê đang quỳ sấp tại giường, cả người cô bị anh đụng chạm không ngừng run rẩy. Bởi vì mệt mỏi nên cô liên tục khống chế đau đớn, cả bộ ngực áp vào mặt giường. Từ chiếc gương đối diện, anh hoàn toàn thấy rõ cảnh đẹp kia, lại càng khiến anh gia tăng sức lực.

"A ——" Cô không chịu nổi khẽ rên lên, hai mắt khổ sở khép chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn gắng gượng nhíu lại. Đôi chân trắng noãn trì trệ chống đỡ trên mặt đất, mỗi khi đến đoạn cao trào lại càng tạo thêm áp lực khiến chúng trở nên mềm nhũn, khẽ cong người lên: "Đừng, Ngạo Thực, đừng hành hạ em, anh mau dừng lại đi !" Cô thật sự rất mệt.

Anh dùng sức nhấc cao mông cô, cố gắng xâm nhập sâu hơn: "Vũ Nghê, tin anh, em có thể chịu đựng được  ——" Không hề dừng lại động tác mãnh liệt kia, anh khẽ nâng sống lưng mảnh khảnh lên, hôn vào cổ cô, dần dần cho đến gương mặt ——

Bị anh khống chế thâm nhập vào sâu bên trong, cô chỉ biết cúi đầu phối hợp ——

Bọn họ nhiệt liệt dây dưa, bóng dáng hai người vô tình chiếu vào rèm cửa sổ trên, toàn bộ cảnh tượng thân mật lọt vào tầm mắt của một người nào đó đứng ở sân vườn ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.