Trong tấm ảnh, Tư Vũ thắt hai bím tóc gọn gàng, tóc mái che rủ trán làm
nổi bật đôi mắt to tròn sáng ngời của cô, miệng cô hơi vểnh như đang
biểu hiện tâm trạng tức giận nhưng cũng thật đáng yêu. Mặc bộ váy hồng
giản dị đứng bên cạnh cậu bé Tạp Tư, trông cậu bé có vẻ giống như không
thích chụp ảnh, cho dù cô bé có lôi kéo thế nào cũng vô dụng.
“Thật là hâm mộ hai người nha, từ nhỏ đã ở chung với nhau rồi” Vũ Nghê
tỏ ra vẻ không quan tâm hỏi, từ từ dẫn câu chuyện vào trọng tâm “Tư Vũ,
có phải trước đây em rất thích đi chơi với Tạp Tư phải không?
“Ùhm!” Tuy nhiên, câu trả lời của Tư Vũ cực kỳ tùy tiện, tựa như cô đang rơi vào những hồi ức trước đây, tâm cô rối loạn vô cùng, Bùi Tạp Tư vẫn còn có thể dễ dàng nhiễu loạn lòng cô.
“Em xem em cùng Tạp Tư chụp chung khá nhiều nha….,mà khi chụp chung cả
ba người thì em đều đứng sát bên Tạp Tư nha.” Vũ Nghê thăm dò Tư Vũ, nói từng chút từng chút một.
Cúi đầu trầm tư một lúc, Tư Vũ ngẩng lên đối mặt với Vũ Nghê và mỉm cười “Chị, nếu chị muốn biết gì thì cứ trực tiếp hỏi em đi”
Vũ Nghê nhướng nhẹ đôi mày thanh tú. “Tốt lắm, vậy chị không vòng vo nữa nha. Từ nhỏ em đã thích Tạp Tư, em đối với cậu ấy căn bản không phải là tình cảm anh em đơn thuần, đúng không?”
Không khí trong phòng dường như ngưng lại, rất yên lặng, có thể dễ dàng
nghe được tiếng hít thở của Tư Vũ càng ngày càng run rẩy…
“…Chị, em nghĩ chị muốn biết chuyện gì, chị muốn hỏi thân thế của Hoan
Hoan đúng không? Đúng vậy, Hoan Hoan là con gái của Tạp Tư…” Tư Vũ trông thật bình tĩnh khi tiết lộ ra bí mật đã bị cô chôn dấu tự đáy lòng đã
lâu.
Nghi vấn trong lòng đã được Tư Vũ xác định, do đó Vũ Nghê thật sự cao
hứng, cao hứng không phải vì mình đã đoán đúng mà cao hứng vì thân thế
của Hoan Hoan không đến nỗi “đả kích” Vũ Nghê. “Tư Vũ, chị nghĩ Hoan
Hoan nếu biết được sự thật này thì con bé sẽ rất hạnh phúc, thật sự hạnh phúc.”
“Chị, nhưng em xin chị, đừng cho Bùi Tạp Tư biết chuyện này…” Tư Vũ quay đầu nhìn về Vũ Nghê, kiên định nói ra ý nghĩ của mình. “Em cùng Tạp Tư
cho dù đã chấm hết, hiện tại em cùng Ryan đang rất vui vẻ, em cực kỳ quý trọng tình cảm hiện giờ, tình yêu hiện nay được xem như đoạn tình cảm
thứ ba của em, em không muốn chuyện này sẽ làm cho cục diện hiện nay hỗn loạn, em không phải là một người có khả năng giải quyết êm thấm mọi
chuyện, nhưng lại luôn luôn vướng vào những rắc rối, do đó em mong muốn
lần này mọi chuyện diễn ra đơn giản một chút.”
Lời nói của Tư Vũ cực kỳ kiên quyết khiến cho Vũ Nghê không biết dùng
lời nào để khuyên giải. “Chỉ cần chính em cảm thấy hạnh phúc, chị sẽ ủng hộ em.”
“Tốt, ha ha, chị…chị không tò mò hay nghi ngờ em bị người ta cường bạo
hay không sao?” Quá khứ đã ngủ yên tựa hồ như chưa từng tỉnh dậy, hiện
giờ tựa như một cái nút bị người ta ấn xuống để kích hoạt lên, Tư Vũ
cũng có chút nhịn không được đem chuyện nói ra. “Chị không hiếu kỳ Hoan
Hoan ra đời như thế nào sao?”
Để bí mật này ở trong lòng tựa hồ làm lòng cô trĩu nặng.
“Chị cũng muốn biết, nhưng mà chị nghĩ rằng chị muốn chính em tự nói ra
hơn….vả lại chị sợ rằng một khi chuyện này lộ ra ngoài thì phóng viên sẽ gây phiền đến cuộc sống của em.” Vũ Nghê đưa ra một giả thuyết thú vị.
Tư Vũ cười cười, cô đang hồi tưởng lại nhiều năm trước. “Ngày đó, ngày
mà chị cùng anh Kiệt kết hôn, em cũng cực kỳ kích động, Tạp Tư và anh
Hai là bạn bè tốt của nhau, hôn lễ của anh Hai thì Tạp Tư nhất định sẽ
đến dự. Vì thế vào ngày đó em cố tình ăn mặc khiêu gợi một phen, em muốn để cho Tạp Tư xem em xinh đẹp, quyến rũ như thế nào. Vậy mà từ lễ đường đến khách sạn, em vẫn không nhìn thấy anh ấy, vậy là anh ấy không có từ nước ngoài trở về….”
“Bởi vì lúc đó anh trai em căn bản không coi chị là vợ, cho nên trong
hôn lễ của bọn chị, anh ấy nói với Tạp Tư có thể không cần trở về!” khi
nghĩ lại chuyện này, Vũ Nghê có chút nghiến răng nghiến lợi, nhưng hiện
giờ cô rất trân trọng hạnh phúc hiện tại.
“Nhưng sau đó Tạp Tư có trở về….em nghĩ em muốn thấy anh ấy…ha ha, thật
là kỳ quá, em có linh cảm, tựa như chuyện gì em cũng đều biết. Em biết
anh ấy đang ở trong một căn nhà gần công ty, em thử mật mã cửa nhà ảnh,
không ngờ là đúng, sau khi cửa mở, em đi vào nhà anh ấy….”
“Căn nhà của Tạp Tư kiểu gì vậy? Sao an ninh không chặt chẽ chút nào thế? Vũ Nghê kinh ngạc lắc đầu.
“Khi đắm chìm trong thế thới của con người, trên thực tế, tại một khía
cạnh cụ thể nào đó rất mạnh. Có vẻ là người bình thường sẽ không làm
được nhưng một người như vậy lại hoàn thành được. Cũng như có nhiều
người trí tuệ chậm phát triển nhưng lại có thể chơi piano rất giỏi, có
thể trở thành một nhạc trưởng….” Tư Vũ tự giễu. “chuyện sau đó thì chị
cũng đoán ra được, và sau nữa là Hoan Hoan ra đời….”
“chuyện này xảy ra lúc em biến mất phải không? Vậy trong mấy tháng sau
đó, một mình em chạy đi đâu hả?” một người mắc bệnh tự kỷ thì có thể đi
đâu sống được cơ chứ. “Chuyện này Bùi Tạp Tư cũng không biết sao?”
“anh ấy không biết…. Chị, chuyện này em chỉ nói cho một mình chị nghe,
chị ngàn lần cũng không được nói cho bất kỳ ai biết. Đợi sau này khi
Hoan Hoan lớn hơn một chút, em sẽ nói cho con bé biết sự thật, nhưng
hiện tại em không muốn sự thật làm làm cuộc sống của em bị xáo trộn.” Tư Vũ dặn dò Vũ Nghê.
“…Được, nhưng em cũng nên suy nghĩ tất cả mọi chuyện cho rõ ràng, ngàn
vạn lần cũng không được chọn tới chọn lui, để rồi sự chọn lựa cuối cùng
của em lại không dẫn đến hạnh phúc mà chỉ có đau khổ.” Vũ Nghê dặn dò tự đáy lòng. Tư Vũ yêu Tạp Tư sâu sắc, Vũ Nghê không tin rằng Tư Vũ tiếp
nhận được Ryan.
Tương tự như tình cảnh của cô trước đây, cho dù Lạc Ngạo Kiệt làm lòng
cô bị tổn thương sâu sắc nhưng cô cũng không có cách nào yêu người đàn
ông khác.
Tư Vũ vịn ghế đứng lên, giống như đã rũ bỏ xuống toàn bộ, tựa như không
có gì xảy ra. “rầm rầm rộ rộ tựa như không còn thích hợp với em nữa rồi, bên cạnh em có một người đàn ông rất yêu em thì em vì lý do gì không
lựa chọn? Được rồi chị à, Tạp Tư mời em ăn tối, Hoan Hoan tạm thời ở
đây, em đi đến chỗ hẹn đây.”
Vũ Nghê ngây ngốc giơ lên cánh tay chào tạm biệt Tư Vũ.
Chẳng lẽ Tư Vũ cùng Tạp Tư thật sự chấm dứt thật sao? Con gái nuôi của
cô còn có ba mẹ ruột, không lẽ một nhà ba người bọn họ thật sự không thể sống cùng nhau sao? Vũ Nghê rót cho mình một ly nước, sau khi uống xong một ngụm lớn. “Bùi Tạp Tư, cuối cùng thì tình cảm của cậu đối với Tư Vũ như thế nào vậy? Có phải cậu thật sự yêu cô ấy không đây?”
Nếu như chuyện này tình cảm chỉ xuất phát từ một phía thì cô nhất định
không nhúng tay vào. Rốt cuộc nguyên nhân là gì lại để cho một cô gái
phải chấp nhận người đàn ông khác?
Nhưng mà trong chuyện này dính đến con gái nuôi bảo bối của cô, con gái của cô nằm mơ cũng muốn có ba mẹ nha.
Vũ Nghê nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số….
Reng….Reng….Reng….
Chuông điện thoại kêu lên, nhưng người đàn ông đang ngồi trước máy tính
một hồi lâu mới nhận cuộc gọi. Vì đã đổi sang một chiếc điện thoại mới
do đó khi tiếng chuông vang lên vẫn chưa nghe quen thuộc lắm, đầu tiên
luôn luôn là không kịp phản ứng.
“Alo, chị….” Bùi Tạp Tư ngoài ý muốn bắt điện thoại, từ khi chuyện anh
ngoại tình xảy ra thì hầu như mọi người trong nhà không ai để ý đến anh
nữa.
“Tôi không dám nhận tiếng “chị” này từ cậu đâu!” Vũ Nghê trong giọng nói tràn ngập lời trách cứ Bùi Tạp Tư. “Cuối cùng thì giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng cậu có thật sự yêu Tư Vũ không đây, cậu thật
sự có thể nhìn cô ấy kết hôn với Ryan sao? Cậu đã bỏ ý định theo đuổi cô lấy lần nữa rồi à?”
Trải qua chuyện lần này, Bùi Tạp Tư tựa như đã trưởng thành rất nhiều,
tóc dài trước kia cũng được cắt ngắn gọn gàng. Ngồi trên chiếc ghế làm
việc êm ái, Bùi Tạp Tư nghe điện thoại mà cười chua xót, tiếng nói cũng
trở nên nhu nhược, buồn bả. “Yêu một người thì phải làm cho người đó
hạnh phúc không phải sao? Không phải em không muốn nghĩ đến chuyện níu
kéo hôn nhân, mà là khi cô ấy đối mặt với em chỉ có sự thống khổ, cô ấy
vẫn chưa đối mặt được với chuyện mất đi đứa bé. Nếu một người đàn ông
khác có thể khiến cho cô ấy vui vẻ hạnh phúc thì em nguyện ý thành toàn
cho cô ấy. Cho dù trong lòng em đau xót, không thể chịu đựng được….” Anh tạm dừng vài giây. “để cho em đau khổ, cũng là ông trời đối với em báo
ứng, bởi vì em làm tổn thương vợ mình, hại chết con ruột mình….”
“Vậy cậu quyết định chúc phúc cô ấy sao? Có lẽ Tư Vũ vẫn còn yêu cậu, cậu cố gắng lại xem….” Vũ Nghê sốt ruột….
“Không cần…cám ơn chị đã quan tâm, em còn chút việc phải làm.” Nói xong, Bùi Tạp Tư trực tiếp cúp điện thoại.
Phía bên kia, Vũ Nghê cầm di động có chút phát điên. “Trời ạ, hai người kia thật làm cho mình sốt ruột quá.”
Kết thúc cuộc điện thoại, Bùi Tạp Tư nhìn vào sấp ảnh chụp đang đặt trên bàn, từng tấm từng tấm đều là hình ảnh Tư Vũ. Tấm thì cô mỉm cười, cô ở trước cửa rạp chiếu phim, tại quán ăn, dùng cơm trong nhà hàng, cùng
Ryan khiêu vũ ở bữa tiệc, còn có tấm cô cùng Ryan ôm nhau trước cửa nhà.
Cô cười thật vui vẻ, trước đây khi còn chung sống với Bùi Tạp Tư dường như chưa từng có.
Điều này làm cho Bùi Tạp Tư cảm thấy thất bại.
Haha trước đây khi anh và cô kết hôn, anh đã từng hứa với nhà họ Lạc rằng, anh sẽ làm cho cô vui vẻ hạnh phúc.
Sau khi Tư Vũ thoát khỏi căn bệnh trầm cảm sau 10 năm cũng không phải vì anh. Từ đó trở đi, cô chưa bao giờ vì anh mà cười vui vẻ như vậy.
Đối với chuyện mang lại hạnh phúc cho Tư Vũ thì Bùi Tạp Tư đã không thể
nào hoàn thành được, ấy vậy mà Ryan đã dễ dàng làm rất tốt, xem ra cô ấy đã thật sự yêu Ryan.
Đúng là khi cô càng cười vui vẻ thì tâm Bùi Tạp Tư càng thống khổ tựa như dao cắt….
Ngay lúc cô cùng với Ryan vui vẻ có nhớ tới anh không? Có nhớ tới anh và cô cùng đi ăn đậu hủ thúi với nhau không, có nhớ tới việc anh thường
dẫn cô theo khi đi bàn chuyện hợp tác làm ăn không, có nhớ vào ban đêm
trời mùa đông bọn họ đã vụng trộm yêu đương nhau không, có nhớ tới
chuyện nữa đêm anh xâm nhập vào phòng cô mang cô từ nhà mẹ ruột cướp đi
không? Cô có nhớ hay không việc cô và anh đã có một ngày cùng nhau đi
đăng ký kết hôn, nhớ tới tuần trăng mật của họ….
Bùi Tạp Tư hít sâu một hơi, nhanh chóng thu lại xấp ảnh đang được đặt
trên mặt bàn không dám xem tiếp, thái độ tựa như trốn tránh hiện thực.
Buông tay cho cô ấy đi, câu nói kia không phải nói là tốt lắm sao? Yêu một người không có nghĩa là phải giữ chặt lấy người đó.
“Đại ca, chuyện lớn rồi, bên Đại Cương xảy ra chuyện rồi, chúng ta nên
đi xem đi.” Đại Lợi khẩn trương đẩy cửa phòng lao vào nói.
Bùi Tạp Tư mau chóng thu lại tâm trạng đau thương mà thay vào đó là
khuôn mặt của công việc. “Bên Đại Cương đã xảy ra chuyện gì?”
“Là bọn người bên Phủ Đầu bang muốn Đại Cương hỗ trợ vận chuyển một
lượng lớn hàng hóa, Đại Cương không đồng ý nên kết quả là bọn họ liền
gây hấn.” Đại Lợi thuật lại sự việc một cách đơn giản nhất.
Không cần hỏi cũng biết bên đó muốn vận chuyển loại hàng gì, đơn giản
chính là thuốc phiện. “Có thể xử lý tốt được không?” Bùi Tạp Tư quan tâm hỏi.
“Trước tiên nên xem xét kỹ có thể hòa giải chuyện này không ….nếu vẫn
không được thì đành để Đại Ca ra mặt rồi.” Phủ Đầu bang là một đám
người vô lại, không hề nói đạo nghĩa, nếu đụng vào bọn họ sẽ cực kỳ
phiền toái, tuy nhiên nếu Đại Ca ra mặt thì nhất định chuyện này có thể
giải quyết êm đẹp, nhưng kỳ thật Đại Lợi không muốn để cho Bùi Tạp Tư
dính vào.
Bùi Tạp Tư gật đầu.
Ngay lập tức Đại Lợi đi ra khỏi văn phòng.
Nhớ tới trước đây, khi Bùi Tạp Tư vẫn còn trong Hắc Bang, nắm trong tay
thế lực của Tam Đại Hắc Bang tại Bắc Mỹ. Do đó trong thế giới ngầm anh
rất có thế lực và uy tính cao. Tuy nhiên, anh đã sớm rút khỏi Hắc Bang
để đi theo con đường hoạt động kinh doanh của Bùi Thị, trở thành một
doanh nhân thành đạt. Nhưng trong thế giới ngầm anh vẫn có một vài
người bạn, dù anh đi đến đâu, mặc kệ bang phái nào cũng đều phải nể mặt
anh.
Tuy nhiên, Đại Cương và Đại Lợi không muốn Bùi Tạp Tư ra mặt giải quyết
cho nên vẫn duy trì ý nghĩ muốn tự thân vận động, trước tiên tìm cách xử lý tình huống, nếu mọi chuyện thật sự vượt quá khả năng của bọn họ thì
mới tìm tới Bùi Tạp Tư. Về phương diện này Bùi Tạp Tư cực kỳ minh bạch.
Một tiếng sau, Đại Lợi về tới công ty.
Bùi Tạp Tư nhìn Đại Lợi mỉm cười, trong Đại Lợi vẫn là áo mũ chỉnh tề,
trong lòng anh đã sớm biết người anh em của mình đã làm mọi chuyện ổn
thỏa rồi. “Thế nào, có làm bị thương anh em nào không?” Đại Cương cùng
Đại Lợi hiện giờ đang nắm trong tay một lượng lớn đàn em, chuyên về buôn bán hàng hóa trên biển, hiện tại Đại Lợi bất quá là đang giúp Bùi Tạp
Tư mà thôi.
“Mới vừa động thủ, cảnh sát xuất hiện, mọi người đều bị đưa đến cục Cảnh Sát. Người của Phủ Đầu bang đương nhiên không dám làm lớn chuyện, cho
nên đều nói là đùa giỡn, giao tiền. Sau đó, em tìm bang chủ của Phủ Đầu
bang nói chuyện….sau cùng bọn họ buông tha cho em và Đại Cương.” Đại Lợi thuật lại rất đơn giản, nhưng có trời mới biết anh ấy đã làm những gì.
“Vậy là tốt rồi, dù xảy ra bất kỳ chuyện gì thì cũng không được dính vào thuốc phiện. Dù lợi nhuận của nó cao thật nhưng chúng ta không cần.”
Bùi Tạp Tư lại căn dặn thêm một lần nữa.
“Đại ca, anh yên tâm, loại hàng này bọn em nhất định không nhúng tay
vào, nếu có làm thì anh cũng đừng coi em và Đại Cương là anh em nữa.”
Đại Lợi thề thốt.
“Sau này có thể người của Phủ Đầu bang sẽ tiếp tục gây phiền toái đến
chúng ta, cậu cùng Đại Cương cũng phải hết sức cẩn trọng, quan sát kỹ
một chút. Công ty cũng đã tiến vào quỹ đạo, cậu có thể lo cho công việc
kinh doanh của cậu được rồi đó.”
“Được, nếu Đại ca cần em giúp gì thì gọi điện cho em. Hahaha em bỗng
phát hiện ở chỗ này hóa thân thành thành phần tri thức cũng không tồi.”
Đại Lợi trêu ghẹo.
Vợ đã đi theo người đàn ông khác, thì sao có thể cười tươi được, Bùi Tạp Tư đành phải mỉm cười với Đại Lợi để đáp lại.
*************
Bốn năm người đàn ông trong y phục màu đen bỗng nhiên nghênh ngang bước vào văn phòng trên tầng cao nhất của cao ốc.
Ngồi tại bàn làm việc, Tư Vũ nhăn lại đôi chân mày, nhịn xuống nỗi sợ hãi đứng lên “Các anh tìm ai, ai cho các anh vào đây?”
Một tên đàn ông mang dáng dấp lưu manh tiếp sát Tư Vũ. “Ôi này bé cưng,
trông em thật xinh đẹp nha, Tổng Giám Đốc của cưng có phải vì bộ dáng
xinh đẹp của cưng nên mới nhận cưng vào đây…. Bé cưng à, chức vụ của
cưng là gì vậy?
“Tôi là thư ký, nếu anh có chuyện gì xin cứ nói, tôi sẽ truyền lại cho
Tổng Giám Đốc, hiện giờ mời các anh ra ngoài cho.” Tư Vũ chỉ vào cửa
lớn nói thẳng. Chết tiệt, bọn người này sao có thể đi lên đây được? Bảo
vệ đâu rồi?
“Ha ha, đúng là tác phong của thư ký rồi, nhưng không có chuyện gì đâu
thứ ký à.” Tên đàn ông chết tiệt ấy vẫn tiếp tục buông lời đùa cợt, ánh
mắt hắn ta tục tĩu nhìn chăm chăm vào cơ thể Tư Vũ.
Tư Vũ nổi giận, bọn người này là loại người nào đây trời. “Các anh đi ra ngoài….”
“Em thư ký bé nhỏ à, cưng đừng nóng giận, chúng tôi tới để cùng Tổng
Giám Đốc của cưng bàn chuyện làm ăn buôn bán lớn nha.” Tên đàn ông đó
vương tay vuốt má Tư Vũ, sau đó bọn họ đi thẳng vào văn phòng của Tổng
Giám Đốc….
Hết chương 434.