Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 260: Chương 260: Bảo vệ vợ yêu 




 

Chiếc xe Bentley màu đen nhanh chóng lái vào dòng xe cộ ——

Người phụ nữ tóc dài mặc chiếc áo đầm đỏ , chân mang đôi guốc màu trắng , nheo mắt tràn đầy hận thù nhìn theo chiếc xe của Phó Vũ Nghê . Cô nhấc chân lên , chà đạp điếu thuốc vừa mới hút xong , tựa hồ trút giận vào nó ——

"Này , tàn thuốc phải vứt vào trong thùng rác chứ , tại sao có thể tùy tiện ném trên mặt đất ?!" Bảo vệ môi trường hướng về phía người phụ hét to .

Gương mặt cô cúi xuống , không nói không rằng nhìn người đối diện , ánh mắt sắc bén uy hiếp đối phương .

Dung mạo hung tợn của cô gái khiến ông có chút sợ sệt , cổ họng nuốt nước miếng , đành nói . "Thôi , thôi , không sao . Để tôi dọn dẹp !" Nói xong , vội vàng cúi người lụm tàn thuốc dưới đất lên

Cô gái liếc xéo ông ta , sau đó điều chỉnh cái mũ , chậm rãi đi tới chiếc BMW .

*******************************

Chuyện gặp nạn ở chợ cô cũng không kể với ai , đến tối ngày hôm sau tivi đăng tải tin này , Hoan Hoan và Lạc Dật mới biết . Lúc đó có một đám người đứng xunh quanh cô , dùng chiếc điện thoại quay lại toàn cảnh , hình ảnh đó trực tiếp xuất hiện trên màn hình tivi .

Những đồng nghiệp ở MBS sau đó mới biết thông tin , người đầu tiên gọi điện hỏi thăm Vũ Nghê lại chính là Tưởng Vũ Hàng . Ngoài ra cô còn không quên khoe khoang tình hình sức khỏe của mình rất tốt , có thể trở về làm việc cho MBS ngay !

Tưởng Vũ Hàng còn định nói tiếp nhưng Vũ Nghê không cho hắn cơ hội , trực tiếp cúp điện thoại.

Không lâu sau , đồng nghiệp Quan Tĩnh cũng gọi điện hỏi thăm . "Cậu sao rồi , không mơ thấy ác mộng chứ ?!"

"Không sao , không sao , tớ bình tâm rồi !" Vũ Nghê nằm ở trên giường , liến thoắt thuật lại  

"Bị tạt a-xít vào người , ai mà không sợ hãi đây ?! Jerry đâu rồi , khi nào thì anh ta mới quay trở về ?! Có anh ta ở đây , buổi tối ôm cậu một cái , thế nào cũng an toàn hơn ." Quan Tĩnh trêu ghẹo nói , ngay sau đó còn phát ra tiếng cười ghê tởm .

Sắc mặt Vũ Nghê nóng bừng lên , há hốc mồm cứng lưỡi . "Cậu —— cậu —— tớ thật sự phục người họ Lạc , nói chuyện lúc nào cũng không hề nghiêm túc !" Anh ba ngày nữa mới về , chuyện này khiến cô sợ hã , cô rất muốn vùi đầu vào ngực anh

"Ha ha —— nếu nói đến chuyện xấu , tớ đúng là người của nhà họ Lạc . À , đúng rồi , ngày hôm qua Tưởng Vũ Hàng có gọi điện thoại cho cậu không ?!"

"E hèm , bại lộ mục đích của cậu rồi nhé . Không có gì , hắn ta chỉ gọi điện hỏi thăm vài câu , ngoài ra không có ý gì !"

Quan Tĩnh thở dài một cái , trên miệng nói rất rõ ràng . "Chẳng qua là cậu không cho hắn cơ hội !"

". . . Giữa bọn tớ không có điểm chung , cũng chẳng còn sự tin tưởng , không nên cho nhau cơ hội . Haiz , nói tới đây tớ lại hâm mộ Tư Vũ , lặng lẽ mà lại khiến Bùi Tạp Tư yêu thương chìu chuộng !" Ai da , vì thế cô mới nói , người nhà họ Lạc thật sự lợi hại !

"Cậu còn nói người ta , cậu không phải như vậy ?! Khiến Jerry từ một người vô tình biến thành một gã si tình . Dù sao thì hai người các cậu quá lợi hại , còn tớ vô dụng không giữ được người nào ——"

"Rồi cũng có lúc Quan Tĩnh của chúng ta sẽ tìm được tình yêu chân chính . . . . . ." Vũ Nghê thành tâm chúc phúc

"Chỉ mong là như vậy , bằng không nhìn hai người hạnh phúc , còn mình lẻ loi đơn chiếc thì thật đáng thương . Hức , tớ đố kị đến điên mất , có lẽ sắp bệnh tâm thần , cầm chai a-xít tạt người khắp nơi !" Quan Tĩnh nửa thật nửa đùa nói.

"Ai da , vậy đợi đến lúc đó tớ phải lén lút đổi chai a-xít thành chai nước khoáng mới được ——"

Quan Tĩnh liến thoắt liên tục , sau đó cũng cúp điện thoại.

Cô để điện thoại xuống , vừa lúc hai đứa bé đi tới.

"Oa , mẹ , mẹ thật mạnh mẽ , biểu tình trông rất vui vẻ !" Lạc Dật sùng bái nhìn mẹ , tựa như thấy nữ anh hùng

Thân là con gái , Hoan Hoan cũng biết lo lắng an nguy của mẹ . "Mẹ , về sau mẹ đừng đi ra ngoài mua thức ăn một mình nữa , có rất nhiều cô gái ghen tị với sắc đẹp của mẹ , ngộ nhỡ lại gặp phải người tâm thần , mẹ phải làm thế nào đây ?! Haiz , chỉ cần nghĩ tới thôi mà con đã phát sợ !"

"Không , không , chuyện đâu nghiêm trọng đến thế . Các nhân viên quản lý ở chợ nhất định chú ý việc này . Nếu chỉ vì chuyện này mà mẹ không được đi chợ nữa , khác nào mẹ bị cầm tù hay sao , như thế còn sinh bệnh thêm ?!"

"Mẹ , hay là như vậy đi , ngày mai con cùng đi chợ với mẹ , con nhất định sẽ bảo vệ mẹ !" Lạc Dật vỗ vỗ lồng ngực , chân chính như một dũng sĩ

". . . . . . Cậu trai trẻ , cậu không có cửa để trợ giúp vợ của tôi đâu . . . . . ." Một âm thanh trầm thấp vang lên , vọng vào từ phía ngoài cửa .

Trên giường lớn , ba người đồng thời nhìn ra ——

Vũ Nghê giật mình há miệng , cô nghẹn ngào rơi nước mắt

Hai đứa bé bỏ qua kinh ngạc , vui mừng chạy về phía ba , hy vọng có thể kiếm chác

Lạc Dật hưng phấn , cầm lấy cái túi nhỏ của người nào đó . "Ba , ba mua quà gì cho con thế ?!"

"Ừ , ba vội quá , không có mua quà !" Hai đứa bé đau lòng sau khi nghe xong câu nói

Hoan Hoan thoáng nhíu lỗ mũi lại , biểu tình kia hình như muốn nói ‘chú à , chú thật là thiếu sót nha’ . "Chú à , mấy ngày này ở ngoại quốc không phải đang lễ Giáng Sinh hay sao ?! Mua quà để tặng trẻ nhỏ có lẽ là điều đương nhiên !"

Lạc Ngạo Thực mỉm cười lắc đầu , nhìn Vũ Nghê một cái . Chậc ~~ mấy đứa nhóc này bị anh dạy dỗ hư rồi

"Được rồi , được rồi , sợ các con thật đấy . Các con tự mở túi xách , xem ở trong đó có thứ gì mình thích hay không !" Lạc Ngạo Thực híp mắt , khẽ mỉm cười

Hai đứa bé lập tức hiểu chuyện , chậm rãi mở chiếc túi , nhanh chóng lấy quà ra , hài lòng chạy khỏi phòng ngủ chính !

Vũ Nghê từ trên giường nhảy xuống , trực tiếp nhào vào lòng Lạc Ngạo Thực . "Không phải anh nói ngày kia mới trở về sao ?! Thế nào hôm nay đã về rồi ?!"

Anh triền miên hôn cô trìu mến , dọc theo khóe miệng day day cánh môi , sau đó mới từ từ buông lỏng cô ra , hô hấp dồn dập nói . "Ừ , lo lắng cho em , không biết tình trạng em rốt cuộc thế nào , sợ em có chuyện mà không dám nói . Công việc của anh mọi chuyện đều ổn , mấy vấn đề nhỏ sẽ nhờ trợ lý phụ trách !"

"Tại sao không báo cảnh sát , chẳng lẽ em không muốn truy cứu ?! Ở nơi công cộng tùy tiện công kích người khác , chẳng phải là quá nguy hiểm . Hơn nữa phải dùng biện pháp mạnh tố cáo nhân viên quản lý , bọn họ không hề có chút trách nhiệm !" Lạc Ngạo Thực giận dữ nói ~~ "Không được , chuyện này không thể không giải quyết , nhất định phải dồn bọn họ đến đường cùng !"

"Nhưng em không muốn xuất đầu lộ diện , như vậy còn phiền toái hơn . Vả lại công việc của em rất bận bịu , làm gì có thời gian hầu tòa ?! Thôi mà , được rồi , coi như bỏ qua chuyện này đi anh !" Trong lòng luôn suy nghĩ cẩn thận , bản thân không muốn làm lớn chuyện !

"Ít nhất phải khiến quản lý khu chợ áy náy , chẳng lẽ em muốn âm thầm bỏ qua như chưa có chuyện xảy ra ?!" Lạc Ngạo Thực kìm nén cơn tức giận , trên trán nổi gân xanh

"Em bây giờ không sao rồi , có thể mạnh khỏe đứng trước mặt anh , những chuyện khác  không cần quan tâm nữa !" Vũ Nghê vòng chắc cổ Lạc Ngạo Thực , hôn anh một cái trấn an . "Em đi làm cơm cho anh ——"

Anh nhanh tay kéo cô lại , giữ chặt trong ngực . "Anh ăn trên máy bay rồi , không thấy đói nữa , tuy nhiên còn một chỗ chưa được ăn no !" Nói chuyện đồng thời phả ra hơi thở nóng bỏng vào chiếc cổ cô .

Làn da mềm mại tựa hồ ửng hồng lên . "Đừng mà anh . . . . . ."

"Ha ha , em biết chỗ nào của anh đói bụng sao ?!" Áp gần vành tai cô , dùng sức cắn một cái , sau đó mới chịu buông ra . "Thôi , anh phải đi tắm , em giúp anh nhé ?!"

Khuôn mặt tươi cười mang theo xấu hổ , sau đó nhíu nhíu cái mũi , gật đầu . "Vậy anh nghỉ ngơi chút đi , em đi pha nước ấm !"

Dứt lời , Vũ Nghê bước nhanh vào trong phòng tắm ——

Dưới ánh đèn mờ nhạt , tiếng nước chảy ‘ào ào’ , cô lấy chai tinh dầu lavender nhỏ vài giọt vào trong bồn tắm , xoay người chuẩn bị đi ra !

Mới vừa bước đi , lập tức bị người nào đó ôm chầm vào lòng . Mỗi một động tác cắn mút của anh đều giống như dòng điện tê dại lướt qua da thịt cô , mặc kệ anh cởi bỏ quần áo của mình . "Vợ à , anh thật sự mong đợi , lần trước em cam kết sau này sẽ bồi thường cho anh , hôm nay thật đúng lúc !"

Vũ Nghê không hề cự tuyệt , đã vậy còn phối hợp cùng Lạc Ngạo Thực , trên người của cô lúc này không còn mảnh vải che thân , lộ liễu xuất hiện trước tầm mắt anh . Cánh tay cô chậm rãi đưa tới cổ áo anh , nhanh chóng mở ra từng nút , đồng thời liến thoắt đi xuống phần eo , khẽ cởi thắt lưng xuống ——

Khi hai tay cô đặt ở lưng quần anh , dùng sức kéo xuống phía dưới , anh nặng nề thở gấp , run rẩy kêu gào . "Phó Vũ Nghê , em thật lẳng lơ ——"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.