Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 401: Chương 401: Bùi đại thiếu gia trừng phạt




Sau đó, hai gã vệ sĩ lôi Diệp Chức Nhân đi...

Ngay lập tức cô ta cảm thấy có vấn đề nghiêm trọng, người run cầm cập, van xin:"Tạp Tư, chưa bao giờ em làm điều gì có lỗi với anh, nếu như anh muốn vứt bỏ em thì anh cứ vứt bỏ, anh đừng đối xử với em như thế này!"

"Cô chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với tôi sao? Cô là một người đàn bà ngu ngốc, cho nên cũng nghĩ tôi ngu ngốc như cô sao? Cô có dám nói ngày đó cô không hề cố ý hãm hại tôi không? Cô đã cố ý nói ra chuyện tôi đưa sợi dây chuyền cho cô..." Suy nghĩ của người đàn bà này không hề bình thường, mà rất thâm hiểm. Đồ chết tiệt! Mới đầu anh bị sự thông minh, linh lợi của cô ta thu hút, cảm thấy như bị người đàn bà này khiêu khích, muốn cùng đấu trí. Kết quả bây giờ, hiển nhiên anh chịu tội danh thông dâm! "Mua từ hai năm trước, hừ, cô nghĩ bà xã của tôi là người ngu dại chắc! Cô nghĩ là bà xã tôi không biết sợi dây chuyền này được đưa ra thị trường lúc nào hả?" Đây chính là âm mưu của cô ta, chỉ một câu trọng yếu kia là người nghe sẽ biết ngay: “Nói dối” .

Cũng chính người đàn bà này đã hại vợ anh bị thương, con anh chết non!

"Em... Tổng giám đốc Bùi, em biết là em sai rồi... anh tha thứ cho em được không? Dù sao chúng ta cũng đã có một khoảng thời gian tốt đẹp..." Diệp Chức Nhân thật sự rất sợ hãi, bởi vì cô ta biết, anh muốn hành hạ cô ta, nhưng không nghĩ tới anh chuẩn bị hành hạ mình!

Bùi Tạp Tư lạnh lẽo nhếch cặp môi mỏng."Cô thừa nhận muốn hãm hại tôi là tốt rồi... Đem ném cô ta vào đi, để cho đám đàn ông đói khát kia phục vụ cô ta chu đáo!"

"Không ...” Diệp Chức Nhân còn chút tỉnh táo, chỉ nghĩ đến chuột, nên la hét như một kẻ điên!

Chính xác đây là một căn phòng ở dưới đất, cho dù có gọi thế nào, cũng sẽ không có người đến cứu cô ta...

Bịch...

Diệp Chức Nhân bị ném vào trên sàn nhà một lần nữa, sau đó có bốn gã đàn ông Châu Phi da đen nhánh đi vào trong phòng.

"Không ... Các ngươi đừng tới đây, đừng tới đây mà!" Diệp Chức Nhân túm chặt váy áo của mình, hai tay hai chân như nhũn ra, cô ta muốn bò dậy, chạy trốn!

Nhưng bốn gã đàn ông cùng nhau vây lại, tóm được cô ta rất dễ dàng. Mấy bàn tay đen kịt bắt đầu sờ mó, vuốt ve trên người của cô ta! Đồng thời mấy người bọn họ nói với nhau bằng ngôn ngữ của mình, cô ta nghe cũng không hiểu bọn chúng đang nói cái gì với nhau!

Diệp Chức Nhân nhìn những cái miệng tối tăm với hàm răng trắng ởn của bọn họ rất sợ hãi, cô ta muốn chạy trốn nhưng không xong, bị mấy người đàn ông gạt ngã trên mặt đất. Hai người đàn ông cùng bận rộn với nửa người trên của cô ta. Còn hai người đàn ông khác cũng đang mò đến phía dưới cơ thể, bắt đầu xé rách quần của cô ta!

Sau đó bọn chúng lần lượt cởi hết quần áo, để lộ ra những cái gốc rễ vừa thô vừa dài như súc vật...

"Không ..." Cô ta hoảng sợ lắc đầu, không... kiểu chơi hội đồng như thế này chắc mạng của cô ta cũng xong luôn…” Cút ngay, lũ quỷ đen… chúng mày… chúng mày không được phép đụng vào tao, cút ngay…”

Nhưng bốn gã Châu Phi nào có nghe hay hiểu được lời của cô ta, bọn họ đến nơi này để làm việc, đã lâu lắm rồi chưa hề được chạm vào đàn bà, một báu vật thượng đẳng như vậy, làm sao bọn họ có thể bỏ qua đây?

Kế tiếp, bốn gã Tây đen bố trí vị trí xong xuôi, bắt đầu “phục vụ” đàn bà trên sàn nhà!

Bùi Tạp Tư trốn tránh ở trong một căn phòng của quán rượu. Một bình rượu tiếp một bình rượu, cứ như thế được rót vào trong miệng anh. Chất lỏng màu hồng nhạt dọc theo khóe miệng của anh không ngừng chảy xuống dưới, thấm ướt chiếc áo sơ mi màu trắng của anh…

Anh thật sự muốn uống đến chết hoặc là mất trí nhớ, còn hơn là phải chịu sự dày vò cực kỳ đau khổ này.

“Anh Tạp Tư, anh Cả đến đấy…” Người trợ lý ở bên cạnh Bùi Tạp Tư nhiều năm, vừa là tay chân, vừa là vệ sĩ, vừa là anh em, hấp tấp vọt vào. Một người đàn ông mặc tây trang màu đen, toàn thân toát ra sự lạnh lẽo tiến vào.

Hơi lạnh phát ra từ thân thể người đàn ông này cực kỳ mạnh, đến mức làm cho nhiệt độ trong căn phòng chỉ nháy mắt đã giảm xuống vài độ.

Bùi Tạp Tư nhìn thấy anh cả, không dám vô lễ, vội buông hai chân trên đang gác trên mặt bàn xuống đất, đồng thời cũng đặt chai rượu xuống, đang từ ghế ngồi vội đứng bật dậy, nghiêm chỉnh: “Anh Cả…”

Người đàn ông được Bùi Tạp Tư gọi là anh Cả, chính là con trưởng của thế hệ hiện tại của gia tộc dòng họ Bùi, cũng là Tổng giám đốc của cả tập đoàn Bùi thị. Anh không đáp lại lời chào của Bùi Tạp Tư, chỉ nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Tạp Tư…

Cái nhìn lạnh lẽo của anh với Bùi Tạp Tư cũng khá lâu, lâu đến mức, ánh mắt lạnh băng ấy đủ để cho thân thể Bùi Tạp Tư có cảm giác lạnh thấu xương!

“Anh Cả, anh đang trong kỳ nghỉ phép mà, vì sao đã trở về vậy?” Bùi Tạp Tư thử bắt chuyện, đối với người anh này, anh vừa tôn trọng lại vừa sợ!

Đại thiếu gia nhà họ Bùi nhặt mấy quyển tạp chí trên mặt bàn hung hăng đập vào đầu của Bùi Tạp Tư. Trên chiếc bàn có quyển tạp chí nào anh cũng cầm lên, tất cả đều mang đập vào người của Bùi Tạp Tư, không hề lãng phí!

“Mày thật là một thằng ngu ngốc chết tiệt, nghỉ phép cái gì? Mày đã gây ra cái chuyện ngu xuẩn như vậy, mà còn dám bảo anh mày đi nghỉ phép sao?” Anh tức giận hung hăng quát, ánh mắt giận dữ chỉ muốn đập chết thằng em trai này cho xong.

“Anh Cả, em…”

“Em cái gì mà em? Cái thằng đần độn đáng chết này, mày không biết là mày cưới con gái của ai sao? Không phải là mày đã quên mất rồi chứ? Hả?”

Bùi Tạp Tư che đầu, mới vừa rồi bị sách đập đến sái quai hàm, anh dám nói, bên trong nhất định hàm răng lại chảy máu! “Em biết em là người có lỗi trong chuyện này… em không nên ngoại tình…!”

“Tao mặc kệ việc mày chơi bời với mấy con đàn bà ở bên ngoài. Mày muốn chơi thế nào thì chơi, nhưng chỉ kính nhờ đầu óc mày có suy nghĩ một chút… mày có bản lĩnh chơi, cũng phải có bản lĩnh khống chế…” Đại thiếu gia nhà họ Bùi dùng sức đập mạnh xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ nhà họ Lạc đang ầm ĩ, lợi dụng mối quan hệ để trừng trị họ Bùi chúng ta, ngay cả công trình xây dựng lại thành phố cũng bị đình đốn… rốt cuộc trong đầu của mày đã nghĩ những gì hả?”

Bùi Tạp Tư không còn lời nào để nói. Đúng vậy, sáng sớm hôm nay anh đã nghe phòng thông tin báo, chính phủ đã hủy bỏ hợp tác! Anh Cả, những tổn thất này, nhất định sau này em sẽ bổ sung trở lại!”

“Bổ sung? Ha… ha… Mày lấy cái gì bổ sung trở lại đây? Mày cho rằng, bây giờ sự thân thiết là chuyện quan trọng nhất cần phải giữ lấy sao? Việc này còn liên quan đến danh dự gia tộc họ Bùi của chúng ta… Bây giờ cuộc trao đổi này nếu như để cho một công ty nào đó thua kém công ty của chúng ta nghe được, tất cả bọn họ sẽ nhìn nhà của chúng ta mà chế nhạo, mày có biết không, hả?” Đại thiếu gia nhà họ Bùi đau đầu, chống tay vào huyệt thái dương… sau đó ưu nhã buông cánh tay xuống, hạ một quyết định: “Bắt đầu từ ngày mai, mày không cần tới Bùi thị để làm việc nữa… mày đã bị sa thải khỏi công ty… số cổ phần mày sở hữu trong công ty, còn tiền bạc nữa… tất cả đều bị phong tỏa.”

Bùi Tạp Tư lắc đầu không tin: “Sao cơ?”

“Mày còn nói gì nữa? Mày làm cho Bùi thị phải xấu hổ… lại còn khiến cho Bùi thị mất đi lợi nhuận… chẳng lẽ mày còn muốn trơ mặt ra ở trong công ty nữa sao? Cái loại đần đồn giống heo như mày, chỉ thích hợp ở nhà vui đùa với đàn bà mà thôi… Chẳng phải mày thích vui đùa sao? Sau này mày hoàn toàn thoải mái…” Sau khi nói xong, Đại thiếu gia nhà họ Bùi đi ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.