Lạc Ngạo Thực khẽ nhíu mày, đúng là hôm nay anh cùng Lâm Dương dùng cơm, nhưng cũng không đến nỗi như cô chỉ trích!
Chẳng lẽ ——
Do đám nhà báo nhúng tay vào?
Mỗi một câu, cô lại chêm thêm hai chữ ‘ghê tởm’!
Mặc dù chưa đọc qua mấy tin lá cải của báo chí, nhưng với thái độ cùng vẻ giận dữ của cô, không khỏi khiến anh khoái chí.
Mắt cô ửng đỏ, ngân ngấn nước!
Nói đi nói lại, cô vẫn chưa hề tin anh. Anh cười mỉa, lòng như nguội lạnh. Những chuyện trước đây bọn họ từng trải, đến bây giờ cô vẫn không có lòng tin!
Thật ra trong lòng cô biết rất rõ, nhưng là bản thân không kiềm chế được, nói!
Lạc Ngạo Thực tức giận ném đi cây bút trong tay xuống xấp văn kiện, khóe miệng cười cợt.
‘Cạch’ một tiếng, cô cúp điện thoại ——
Ném điện thoại xuống đất, cô vùi mình vào gối, uất đến nỗi nước mắt tự động trào ra, nhanh chóng ươn ướt gối. Cô uất ức khóc lớn, bao nhiêu thô lỗ đều biến mất, thay vào đó là những giọt nước mắt tràn đầy trên mặt.
Nỗi uất ức này không chỉ ở trên mình Vũ Nghê, người nào đó đang ở miền nam Trung Quốc tâm trạng cũng rối bời không kém. Anh dựa người vào ghế ngồi, bất luận là dùng phương thức thế nào, cũng không thể xua đi bực dọc trong lòng!
Điện thoại nằm trên mặt bàn bỗng vang lên, anh dù đang bận suy nghĩ cách mấy vẫn phải ung dung ngồi dậy, tiếp chuyện điện thoại.
Là Lâm Hiên gọi điện thoại tới!
Lạc Ngạo Thực khẽ cau mày lại, đã trễ thế này, cậu ta còn gọi điện tới?
Nói xong, Lâm Hiên trực tiếp cúp điện thoại!
Mười phút sau, cửa phòng làm việc của Lạc Ngạo Thực bị đẩy ra!
Lâm Hiên mặc một chiếc áo cùng với tông màu quần jean, giơ một bọc thuốc đi về phía Lạc Ngạo Thực.
Lạc Ngạo Thực gật đầu một cái, gương mặt vẫn chưa xua đi vẻ lạnh lùng. Mặc dù mạng sống của anh được Lâm Hiên cứu về, nhưng anh vẫn không thể coi Lâm Hiên như bạn bè.
Chuyện cũ, anh không cách nào quên được!
Lâm Hiên đối với Lạc Ngạo Thực tựa hồ không có cảm giác khó chịu, thành tâm xem Lạc Ngạo Thực là một người anh.
Lạc Ngạo Thực tiếp tục nhìn vào xấp văn kiện trong tay, hi vọng Lâm Hiên sẽ tự giác rời đi.
Lâm Hiên lo lắng nói!
Thấy Lâm Hiên vẫn chưa có ý định rời đi, Lạc Ngạo Thực dứt khoát đuổi khách!
Đúng lúc cái mông của Lâm Hiên vừa định đặt xuống ghế, hắn ngượng ngùng nói.
Điện thoại của Lạc Ngạo Thực lần nữa vang lên, thành công cắt đứt tình trạng lúng túng lúc này!
Là một dãy số lạ hoắc?
Một giọng nói mềm mại, nũng nịu chưa từng có vang lên.
Lạc Ngạo Thực cất giọng nghi vấn.
Âm thanh ngọt ngào văng vẳng bên tai của Lạc Ngạo Thực, à ~~ so với mật ong còn ngọt ngào hơn.
Lạc Ngạo Thực khẽ im lặng, muốn biết thật ra cô ta định làm trò gì.
Sau khi nói xong, cô còn rên rỉ một tiếng!
Lạc Ngạo Thực liếc mắt nhìn người đàn ông đang ngồi ở phía đối diện! Bị đám ';chó săn'; phát hiện chụp hình? Hoặc là dự tính này do chính cô ta sắp xếp? Lâm Dương thuộc típ người phụ nữ mạnh mẽ và địa vị, lẽ nào cô ta không nhờ được người tới đón? Chuyện này thật giống trò đùa!
Cùng lúc này, nụ cười trên mặt của Lâm Hiên cũng biến mất.
Lâm Dương bối rối nhẹ giọng.
Nói trước một bước, cố ý chận miệng của cô!
Lâm Dương ngụ ý mời mọc.
Lạc Ngạo Thực khó xử nhìn Lâm Hiên.
Lâm Dương dày mặt khuyên. Mặc dù trên miệng lúc nào cũng nói, mình là một người phụ nữ ‘nghiêm chỉnh, chỉ thích nói chuyện phiếm thôi’, nhưng có trời mới biết, mục cuối cùng của cô ta là gì!
Lại hàn huyên mấy câu, Lâm Dương mới chịu buông điện thoại xuống.
Lâm Hiên nhíu mày, sống mũi và ánh mắt hơi cau chặt.
Lạc Ngạo Thực nhìn về phía Lâm Hiên, không chút khách sáo, thẳng thắn nói.
Lâm Hiên dò hỏi, trên trán nặng nề nhíu lại.
Thân thể Lâm Hiên hơi nghiêng về phía trước, nhìn thẳng Lạc Ngạo Thực hỏi.
Anh nhìn hắn thật lâu, âm thầm hít thở sâu mấy lần, không quan trọng khẽ cười.
Lâm Hiên thở dài một cái, lắc đầu nói.
Lâm Hiên bất lực chỉ biết lắc đầu.
Lạc Ngạo Thực nhướng đầu mày, đạo lý này anh hiểu được.
Anh đốt một điếu thuốc, từ từ hút vào, khói trắng bay bay phiêu tán khắp nơi.
Nói xong, hắn lập tức ý thức được kích động của mình, sau đó lại chậm giọng.
Nói xong, hắn từ trên ghế đứng lên.
Nhìn bóng dáng Lâm Hiên rời đi, như có điều suy nghĩ, Lạc Ngạo Thực khẽ nheo tròng mắt ——