Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 145: Chương 145: Chất vấn trong phòng làm việc




“Chào thầy , thầy khỏe chứ . Xin hỏi hôm nay Lạc Dật không có đi học hay sao ?!” Sau khi tan học , Vũ Nghê dẫn Hoan Hoan đi vào lớp , lễ phép hỏi thăm giáo viên chủ nhiệm

Còn chưa tới giờ tan học , cô đã đứng chờ bên ngoài . Nhưng là sau giờ tan trường , cô chỉ thấy mình Hoan Hoan , còn nghe được việc Lạc Dật hôm nay không có tới lớp , về phần tại sao cô cũng không rõ

Giáo viên chủ nhiệm vừa nghe có phụ huynh đến tìm Lạc Dật , phản ứng đầu tiên chính là —— nhìn về phía Hoan Hoan , cúi người xuống hỏi thăm :“Hoan Hoan , có phải là do Lạc Dật bắt nạt con ?!” (Tội nghiệp , thằng bé Lạc Dật này , chắc là hay bị mắng vốn lắm đây :)))

“Dạ không . Thầy à , thầy đừng hiểu lầm , Lạc Dật không có bắt nạt con đâu !” Phó Hoan Hoan lập tức khoát tay nói.

Giáo viên đứng lên , có chút bối rối quay sang phụ huynh Hoan Hoan . Sau khi nhìn kỹ , mới phát hiện rằng , người phụ nữ này trông thật giống với Lạc Dật

Hơn nữa , còn rất quen mặt , hình như là đã gặp ở đâu . Càng nhìn càng nghi ngờ , miệng của giáo viên chủ nhiệm từ từ há to :“A , cô chính là phát thanh viên Phó Vũ Nghê ?!”

Vì khi quay hình phải trang điểm rất dày , thế nhưng vẻ đẹp tự nhiên bên ngoài so với tivi chẳng khác là bao . Vũ Nghê nhẹ nhàng gật đầu , tiếp tục hỏi thăm :“Vâng , chào thầy , có thể cho tôi hỏi chút , Lạc Dật hôm nay không có đi học sao ?!”

“Lạc Dật ?! Sáng sớm hôm nay , ba của thằng bé đã gọi điện tới , bảo rằng phải đưa thằng bé đến thành phố khác , cho nên đã nhờ người tới đây làm thủ tục chuyển trường !”

“Chuyển trường ?! Dọn đi nơi khác ?!” Vũ Nghê bối rối , nhất thời không tin , lắc đầu liên tục

“Đúng vậy , Lạc Dật chuyển đi tôi cũng rất buồn . Mặc dù thằng bé thường hay quậy phá , nhưng bù lại nó rất thông minh , được nhiều người trong trường yêu thích , đồng thời còn đáng yêu vô cùng . . . . . .”

Lời nói của giáo viên , Vũ Nghê đều không nghe được , cũng quên mất là mình đưa Hoan Hoan về nhà thế nào . Cô vô thức đi tới chi nhánh phía bắc tập đoàn Lạc thị

“Thật xin lỗi . Nếu như không có hẹn trước , cô không thể gặp tổng giám đốc chúng tôi !” Tiếp tân ngăn cản Vũ Nghê

Vũ Nghê đẩy cánh tay tiếp tân ra , ánh mắt lạnh lùng mà nói :“Tôi tới tìm tổng giám đốc của các người , việc gì phải hẹn trước !”

Cô gái tiếp tân bị người phụ nữ xinh đẹp đang khoác trên người chiếc váy thương hiệu Chanel làm cho khiếp sợ , ánh mắt run rẩy không biết nhìn đi nơi nào . Đối mặt với vẻ đẹp khí chất như vậy , thật làm người ta cảm thấy xấu hổ . Tổng giám đốc của bọn họ thảo nào không thể bỏ qua người phụ nữ này

Đang lúc tiếp tân còn đang chần chừ , Vũ Nghê đã lướt qua , chạy thẳng tới thang máy dành riêng cho ‘tổng giám đốc’ ——

Khi ra khỏi thang máy , vừa đúng thư ký không có ở đây , cô trực tiếp chạy tới ‘phòng làm việc tổng giám đốc’ . Không cần phải lịch sự gõ cửa , cô xông thẳng vào trong ——

“Lạc Ngạo Kiệt , anh thật hèn hạ . Trả Lạc Dật lại cho em !” Vũ Nghê vừa vào cửa đã hô to

Hai vị chủ quản ngồi đối diện phòng làm việc ngạc nhiên nhìn về phía người đi tới ——

Trời ạ , thậm chí còn có người dám gọi thẳng họ tên tổng giám đốc bọn họ , hơn nữa giọng nói tương đối hung hăng , khiến bọn họ cũng trở nên lúng túng ~~

Lạc Ngạo Kiệt mặt không biến sắc , quay sang hai vị quản lý cao cấp :“Được rồi , các người tiếp tục công việc đi !”

Hai vị quản lý vừa nghe ra lệnh , lập tức bước khỏi căn phòng . Bọn họ chẳng qua chỉ là nhân viên , nào dám nhìn đến người phụ nữ đang dám vô lễ với tổng giám đốc của mình

Nhìn người khác đã đi khỏi , Vũ Nghê mặt lạnh từng bước đi về phía anh . Tiếng ‘cạch ~~ cạch ~~ cạch ~~’ của giày cao gót vang lên trong phòng làm việc .

Lạc Ngạo Kiệt vẫn vô tình ngồi trên ghế da , nhẹ nhàng phủi phủi quần áo của mình , xem như không có xảy ra chuyện gì

“Thằng bé đâu rồi ?! Anh trả Lạc Dật lại cho em !” Cô đi tới bàn làm việc , chất vấn anh

Anh không có đáp trả , chỉ chậm rãi lấy ra một điếu xì gà , sau đó thản nhiên châm ngòi ——

Nhìn động tác thong thả của anh , khiến cô tức giận bước tới , nhanh chóng giựt điếu xì gà trong tay , sau đó ném vào thùng rác :“Lạc Ngạo Kiệt , dù anh cho rằng em luôn vụng về , cũng không nhất thiết phải giấu thằng bé như thế ?! Có thể ngồi ở đây nhàn hạ phe phẩy khói thuốc , anh đúng là con người nham hiểm !”

Lạc Ngạo Kiệt lắc lắc que diêm trong tay , sau đó liền dập tắt :“Về phần Lạc Dật , bây giờ anh không thể giao cho em !” Anh liếc nhìn khuôn mặt tức giận của cô , giọng nói tỏ ra bình thản

“Tại sao không thể , tại sao ?!” Ánh mắt cô trở nên ửng đỏ , không phải bởi vì giận anh . Cô làm sao có thể vô dụng như vậy , làm sao không thể chăm sóc Lạc Dật , chẳng lẽ anh ta không thể một lần tin tưởng mình sao ?! Đã lâu không gặp được con , cứ ngỡ hôm nay sẽ đón thằng bé trở về , rốt cuộc là tại vì sao ?! Lạc Dật biến mất , khiến cô vô cùng hụt hẫng !

Sáu năm trước , cô từ trên bàn mổ tỉnh dậy , chỉ muốn nhanh chóng thấy mặt đứa bé . Cuối cùng nhận được tin xấu , khác nào ông trời đang giày vò mình !

“Đừng hỏi anh tại sao , anh không muốn giải thích !” Giọng nói đầy lạnh lùng , vờ như không thấy cô đang đau khổ . “Nói ra nguyên nhân , em lại cảm thấy mất mặt !”

Vũ Nghê nghiêng đầu , hốc mắt chớm đỏ nhìn anh thật lâu , cuối cùng nở lên nụ cười mỉa mai :“Anh muốn ám chỉ việc em ở cùng Lâm Hiên ?! Vậy thì thế nào ?! Bất kể anh nói thế nào , em vẫn là mẹ thằng bé , là chính em sinh ra nó !”

“Không cần nhắc tới điểm này !” Lạc Ngạo Kiệt cầm bản văn kiện trên mặt bàn tiện tay ném xuống , những tờ giấy A4 theo đó mà rơi tung tóe . Anh từ trên ghế đứng dậy , dùng sức nhìn vào gương mặt Vũ Nghê . Ánh mắt trở nên đe dọa , như thể muốn cho cô biết , nếu cô cứ thuật lại câu chuyện năm xưa , anh sẽ tự mình xé nát cô ra .

“Anh cho rằng là em muốn sao ?! Không phải do anh đề cập trước ?!” Đôi tay cô nắm chặt , nhìn thẳng vào ánh mắt của anh :“Anh không có quyền nổi giận với em . Là em tới đây để đòi con trai mình về !”

Lạc Ngạo Kiệt nặng nề thở dài , quay mặt ngó ngoài cửa sổ :“Anh lặp lại lần nữa . Lạc Dật không thể giao cho em !”

“Lạc Ngạo Kiệt , nếu anh không giao thằng bé cho em , em sẽ đến tòa án nhờ xét xử . Em bây giờ địa vị xã hội có đủ , năng lực nuôi dưỡng thằng bé , tuyệt đối không thể thua anh . Đứa bé vẫn còn tồn tại , bản thân anh luôn giấu giếm em ~ Chỉ bằng một điều kiện này , thiết nghĩ quan toà cũng sẽ xử quyền nuôi con cho em !” Cô tỉnh táo nói xong , lại tiếp tục nhấn mạnh :“Chính vì sợ tổn thương thằng bé , cho nên em muốn chúng ta cùng nhau thỏa thuận . Nhưng nếu như anh kiên quyết , em nhất định sẽ khởi tố anh !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.