Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 67: Chương 67: Đau lòng




 

"Cô chủ , người cũng không cần quá thương tâm , mau ăn cháo cho lại sức !" Bà Vương múc một muỗng cháo nhỏ đưa đến khóe miệng Vũ Nghê

Ngồi đến tê đít trên giường bệnh , Vũ Nghê dường như không còn chút phản ứng , nhìn chằm chằm phía trước . Bộ dạng này của cô giống như người vô hồn , bất động y chang một pho tượng

Bà Vương đau lòng , không nhịn được nước mắt :"Cô chủ , người nào đối tốt với mình , thì mình hãy đau lòng . Với những người đối xử không có nghĩa , mình có khóc vì họ , họ cũng chẳng quan tâm , cô thấy tôi nói có đúng hay không ?!"

Vũ Nghê vẫn như cũ , gần như không nhúc nhích , cứ ngồi suy nghĩ đăm chiêu ở phương trời nào

"Cô chủ , cô nên tự chăm sóc bản thân mình tốt một chút , để mình được sống hạnh phúc hơn . Chỉ như vậy thì mới là sự trả thù lớn nhất đối với bọn họ ! Nếu cô cứ đau lòng thế này , khác nào sẽ làm cho một số người càng vui vẻ hơn ~!" Không phải là bà muốn nói xấu chủ nhân của mình , nhưng mà cách làm này của bà Lạc quả thật quá đáng.

Thấy Vũ Nghê vẫn còn chưa ăn gì , bà Vương bưng chén ngồi ở mép giường "Cơ thể sản phụ lúc này là suy yếu nhất , cho nên cô phải ăn nhiều vào , nếu không về sau sẽ mắc nhiều bệnh tật ——"

"Bà Vương , bà không cần phải nói . Những đạo lý này tôi đều hiểu cả . Cái gì tôi cũng có thể hiểu" Vũ Nghê y như người máy , miệng lại mấp máy "Từ nhỏ cho đến giờ , dù có làm chuyện gì , tôi đều sẽ không bạc đãi mình . Tôi đủ tỉnh táo để phân biệt . Biết cái nào tốt , cái nào xấu , bà không cần phải lo lắng"

Mới vừa nói đến đây , thanh âm bình tĩnh liền trở nên nghẹn ngào "Đứa bé không còn nữa , như thế lại càng tốt . Có như thế thì nó sẽ hạnh phúc hơn . Hạnh phúc vì không bị người khác bạc đãi . Đến với cái thế giới này , không phải lại càng chịu khổ hơn sao ?! Nó rất thông minh , vì đã chọn lựa cách đó . Tôi nên hài lòng và tự hào mới đúng , bà thấy tôi nói có phải hay không ?!"

Trả lời như thế nào đây , phải hay là không ?! Nếu như lúc này bà lên tiếng thì thật tội nghiệp cho cô chủ . Cho nên bà chỉ chọn cách lắng nghe.

"Chỉ tiếc là tôi còn chưa được nhìn thấy hình dạng của đứa bé . Là con trai hay con gái đây ?! Không biết bọn họ có cho đứa bé  mặc quần áo không nữa . Hay là ~~ hay là lại để đứa bé dưới bộ dạng trần truồng , sau đó lại đang tâm ném vào trong thùng rác ——"

Vốn tưởng rằng cô đã khóc gần như không còn rơi lệ được nữa . Thế nhưng tự dưng hai hàng nước mắt lạnh như băng dọc theo gò má gầy gò lại tiếp tục chảy xuống

"Cô chủ , đừng khóc . Cứ khóc như vậy , mắt cô sẽ bị hủy hoại mất !" Trước kia cô xinh đẹp bao nhiêu , thì nhìn cô bây giờ như đang bị hành hạ đến đau lòng

Vũ Nghê dùng sức nhắm lại cặp mắt , kiềm chế cảm xúc để không phải rơi lệ nữa . Cô cũng không muốn làm tổn thương đến đôi mắt , để dẫn đến mù lòa . Chừng vài giây sau , cô dần dần bình tĩnh lại , quả nhiên nước mắt ngừng rơi

"Bà Vương , bà có thể giúp tôi tìm một luật sư không . Tiện thể chuẩn bị cho tôi vài bộ quần áo và giầy dép . Nếu nhớ không nhầm thì trong túi xách của tôi còn tấm thẻ chi phiếu , bà rút dùm tôi một chút tiền mặt . Mật mã thẻ ...!"

"Được , tôi biết rồi !"

"Bà Vương , bây giờ bà hãy đi đi . Tôi không có chuyện gì đâu , lát sau tôi sẽ tự ăn mà !" Vũ Nghê nhìn ngoài cửa sổ , nhẹ giọng nhờ bà Vương

"Dạ cô chủ !" Bà Vương cầm túi đi khỏi phòng bệnh

"Ai đó ?!" Vũ Nghê chợt hướng phía cửa hô to . Không biết vì sao cô lại cảm giác được bên ngoài có người , ăn trộm ư ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.