"Em xem em và Tạp Tư mỗi ngày đều được ở bên cạnh nhau thật là hạnh phúc. Chị và anh trai em, một người ở Nam một người ở Bắc, cách nhau cả nghìn dặm, muốn nói chuyện với nhau cũng phải dựa vào tín hiệu vệ tinh, khi muốn hỏi anh ấy 'đã ngủ dậy chưa? Ăn cơm chưa? Công việc có mệt mỏi không? Đã uống thuốc bổ chưa?' đều phải dựa vào điện thoại, tính ra thì anh chị thật đáng thương! Hiện giờ chị chỉ muốn được gặp mặt nói với anh ấy một câu, ngắm nhìn gương mặt anh ấy một chút" Trong lời nói trêu ghẹo của Vũ Nghê tràn đầy nỗi nhớ nhung.
Tư Vũ thầm phản bác trong lòng, cho dù hai người phải cách xa nhau nghìn dặm nhưng nếu trái tim hai người ở bên nhau, cho dù khoảng cách có xa hơn nữa thì cũng có sao? Còn Tạp Từ thì... trong lòng anh ta vốn dĩ không có hình bóng em, cho dù chúng em có ở gần bên nhau cũng như xa tận chân trời!
Gần tới mùa xuân, trong bầu không khí tràn đầy hương vị năm mới, bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vang lên những tiếng "Đoàng", trên bầu trời bao la sáng lên những bông pháo hoa sáng ngời lấp lánh.
Nhìn những hình ảnh khác nhau không ngừng nhấp nhoáng trên bầu trời tối đen, màu sắc của những bông pháo hoa vô cùng rực rỡ, Vũ Nghê không kìm được cảm thán, thật đẹp!
Một làn khói mùi thuốc súng nhảy vào mũi cô, "Khụ khụ..., tại sao trong phòng có nhiều khói như vậy?" Cô vừa bịt mũi vừa phẩy tay đánh tan màn khói trắng trước mặt.
"Khụ, khụ..." Tư Vũ cũng ho khan, nước mắt trào ra.
"Chết rồi, nhất định là do hai đứa bé" Vũ Nghê không ngừng ho khan, rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân, cơn giận lập tức bùng lên lao ra khỏi phòng....
Ra tới ngoài sân, Vũ Nghê thật sự bị cảnh tượng trước mặt khiến tức muốn xỉu, dưới mặt đất đều là khói lửa và vỏ giấy cứng hỗn loạn. Một, hai, ba... Vũ Nghê đếm qua, trời ạ, tất cả số pháo hoa cô mua về đều bị hai đứa trẻ đốt sạch rồi!
Ha ha, vừa rồi cô còn như con ngốc, đứng trên lầu ngắm pháo hoa, thì ra tất cả chuyện tốt này đều do hai đứa trẻ bảo bối nhà cô làm ra.
"Mẹ, mẹ ra muộn quá, con và Hoan Hoan vừa đốt pháo hoa xong, mẹ có nhìn thấy không?" Cầm trên tay một cây pháo hương chưa cháy hết, Lạc Dật nói bằng giọng tiếc nuối.
Hoan Hoan còn vỗ tay, ánh mắt sáng ngời tràn lên niềm hưng phấn: "Hì hì, mẹ, pháo hoa thực sự rất đẹp! Trước đây khi con còn ở cô nhi viện, chỉ có thể đứng từ xa nhìn vào sân nhà người ta hoặc đợi khi cơ quan chính quyền đốt phát hoa thì mới nhìn thấy. Nhưng vì quá xa, lại có rất nhiều tòa nhà ngăn cản, nên hầu hết là không nhìn được"
Vũ Nghê không lên tiếng, đôi mắt nheo lại tản ra sự nghiêm nghị...
Dần dần, hai đứa trẻ cũng cảm nhận được cơn tức giận của mẹ...., nụ cười trên mặt giống như đê vỡ, nhanh chóng sụp đổ.
"Mẹ, mẹ không vui sao? Chúng con làm chuyện gì sai à?" Thật ra cậu biết mình sai ở đâu, chính là chưa tới lễ mừng năm mới đã đốt hết số pháo hoa mẹ mới mua. Nhưng cậu thật không ngờ, chỉ chưa tới nửa tiếng đồng hồ, tất cả số pháo hoa đó đều cháy hết.
Hì hì, chuyện này có gì lớn đâu? Có thể mua lại được mà, nếu như cậu ngoan ngoãn nghe lời không đốt, vậy không phải số pháo hoa được sản xuất ra sẽ ít đi sao? Hơn nữa hiện giờ cậu nỗ lực tiêu dùng pháo cũng chính là thúc đẩy nền kinh tế của xã hội. Ít nhất công ty sản xuất pháo hoa sẽ khen ngợi những đứa trẻ dũng cảm như cậu.
Đôi mày thanh tú của Vũ Nghê khẽ giật giật. Được lắm, tên nhóc con thối tha này, còn giả bộ vô tội với mẹ sao? Con cảm thấy mình rất thông minh à? Vậy mẹ sẽ cho con biết, cái gì gọi là đạo cao một thước ma cao một trượng! À, không, không, không, cô làm sao có thể là ma chứ?
Vũ Nghê nở nụ cười vô cùng dịu dàng thay cho vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc khi nãy, khom lưng khẽ vuốt gương mặt nhỏ bé anh tuấn của con trai, "Các con không sai, làm rất tốt"
"Hì hì, con cũng cảm thấy như vậy" Lạc Dật bật cười hì hì, có thể nụ cười này không phát ra từ trong nội tâm, mà là phát ra do bị dọa sợ.
"Hì hì, đúng vậy, con trai ngoan, có phải pháo hoa này rất đẹp đúng không?" Vũ Nghê ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi tiếp.
"Vâng ạ" Lạc Dật nhìn chằm chằm vào mẹ mình, thận trọng trả lời
Hoan Hoan không thể nhìn ra cơn sóng ngầm mãnh liệt giữa hai mẹ con Vũ Nghê, cô bé cười chân thành phụ họa: "Đúng vậy, mẹ, những cây pháo hoa này thật là đẹp"
"Hoan Hoan thật biết nghe lời" Vũ Nghê nhéo mũi con gái, quay đầu tiếp tục nhìn con trai mình nói: "Các con thấy đẹp là được rồi, hì hì, chỉ là bây giờ các con cũng đã đốt pháo hoa xong rồi, vậy đêm 30 đừng có đòi đốt pháo hoa nữa nhé!" Dứt lời, gương mặt tươi cười của Vũ Nghê biến thành giận dữ, hung dữ nói.
Lạc Dật và Hoan Hoan đờ người, nhất thời không kịp phản ứng.
"Mẹ..." Lạc Dật phản ứng nhanh hơn, vội vàng nắm tay mẹ làm nũng, "Đừng mà? Mẹ, bây giờ chỉ là món khai vị, xem đốt cái loại nào đẹp hơn, sau đó chúng ta sẽ mua loại đó nhiều một chút"
"Không có món khai vị"
"Nhưng hàng năm đều có món khai vị? Bố luôn mua và kiểm nghiệm trước, sau đó sẽ mua nhiều hơn! Đêm 30, bố sẽ dẫn con đi đốt pháo hoa cả đêm" Cậu nửa thật nửa giả nói, bố mua rất nhiều pháo hoa là thật, nhưng đốt cả đêm là giả.
"Trước đây mẹ không có ở đây, bố con muốn làm gì thì làm, nhưng năm nay là do mẹ quyết định, năm nay cứ như vậy đi, đốt hết rồi thì thôi" Dứt lời, Vũ Nghê xoay người đi về phòng, hai đứa trẻ này thật quá đáng, có biết khói lửa nguy hiểm thế nào không, tại sao chúng nó có thể không nói cho cô biết trước?
Nhất định sẽ không mua cho hai đứa nữa, nhất định.
***
Càng đến tối, tiếng bắn pháo hoa càng vang lên nhiều.
Trong lòng Lạc Ngạo Thực khó chịu gõ gõ bàn làm việc, từ trước tới giờ anh luôn là người chín chắn bình tĩnh, lần đầu tiên có cảm giác đứng ngồi không yên, một lòng muốn trở về bên cạnh vợ và con trai! Đây là năm mới đầu tiên anh và cả gia đình ở cạnh nhau, bất luận thế nào anh đều muốn trở về.
Còn chuyện loại trừ nguy hiểm, anh đã giao cho một người bạn là cảnh sát, anh tin chuyện này người bạn kia sẽ làm tốt, ít nhất sẽ giám sát không cho "người kia" trở về! Nhưng trước khi đi, anh còn một chuyện vô cùng quan trọng cần làm.
Nghĩ vậy, Lạc Ngạo Thực cầm điện thoại di động, nhấn một dãy số.
Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, từ trong điện thoại truyền đến một giọng nói vui vẻ: "Anh, hôm nay anh có thời gian rảnh rỗi gọi điện thoại cho em sao?"
"Ừ, tối nay có bận gì không? Đi uống với tôi hai chén" Lạc Ngạo Thực trầm giọng nói, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
"Vâng, em vừa tan làm cũng chưa biết làm gì. Vậy anh muốn tới chỗ nào?"
Khóe môi Lạc Ngạo Thực từ từ cong lên, nói ra tên một quán bar.