Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 562: Chương 562: Kết thúc (tiếp theo 2)




Anh cũng không thèm quan tâm, bắt đầu trằn trọc hôn cô! Trời ạ, môi của cô thật mềm, hôn lên thật thoải mái! Hơn nữa, vốn dĩ anh lại trung thành với sinh mạng của mình, nên cảm thấy dường như bọn họ đã ở chung một chỗ từ mấy trăm năm trước vậy!

Cô... Cô chưa từng bị người khác hôn thế này đâu đấy! Đầu lưỡi của anh còn chui vào trong miệng của cô nữa chứ... Có phải... đây chính là hôn lưỡi như người ta vẫn thường nói đó không? Hừm...thật sự rất kích thích!

Cô vẫn cho rằng cách hôn như vậy rất mất vệ sinh... chẳng phải vi khuẩn trong miệng người khác sẽ chạy sang miệng của mình hay sao! Hơn nữa ... nếu xui xẻo thì còn có thể ngửi thấy mùi hôi miệng của đối phương nữa... Lúc đó không phải là còn bết bát hơn, ghê tởm hơn sao?

Rốt cuộc cho tới lúc này cô đã hiểu rất rõ, những băn khoăn kia của cô là hoàn toàn dư thừa. Bởi vì miệng anh không bị hôi, ngược lại mùi vị lại còn rất nhẹ nhàng khoan khoái, nước miếng cũng rất ngon! Ừ phải rồi, cô cũng thử học theo anh xem thế nào nhỉ... Cái lưỡi của cô cũng thăm dò vào trong miệng, quét qua hàm răng của anh.

Ô ô, hàm răng của anh cực kỳ đều đặn, đương nhiên là vì không có chiếc răng nào bị sâu hết!

Cực kỳ yên tâm, cô bằng lòng để cho anh hôn, cũng nguyện ý hôn anh!

Thật lâu, đến khi Lý Sấm cảm thấy bụng dưới của mình có cảm giác rất chật vật thì anh không thể không dừng lại nụ hôn này! Hơi thở vẫn chưa ổn định lại, anh chằm chằm nhìn cô, khẽ vuốt ve đôi má có lúm đồng tiền của cô: "Hiện giờ em còn cho rằng anh thích Quan Tĩnh nữa không?"

Hàn Băng giãy giụa trượt từ trên đùi xuống, sắc mặt đỏ bừng tránh né cái nhìn của anh: "Anh thật đáng ghét ..."

"Ha ha ..." Anh phát ra tiếng cười khoái trá, cánh tay dài đưa ra kéo cô về phía trong ngực của mình. Lần này, cô ngồi dựa lưng vào ngực của anh...

Đôi môi mỏng của Lý Sấm, hôn dọc theo vành tai của cô: "Sau cái hôn vừa rồi, em đã là bạn gái của anh rồi đấy nhé!"

"Thật quá nhanh chóng, kiểu như thế này hình như không tốt lắm thì phải!" Cô không an lòng lắm! Bọn họ... bọn họ mới biết nhau có mấy giờ thôi mà!

"Không sao, so với những người vừa thấy mặt đã lên giường, chúng ta đã chậm hơn họ nhiều lắm rồi đấy!"

"Đồ quỷ hiếu sắc ...” cô xoay người ra sức đánh anh một cái, sau đó bỏ chạy. Bữa cơm này dường như cô đã bị bồi thường lớn, ngay cả người cũng phải mang ra để đền cho người ta nữa!

******************

Quan Tĩnh nhíu mày nhìn Lý Giai chằm chằm, kiểu nói thao thao bất tuyệt này của bạn tốt, thật sự khiến cô phiền chán tới cực điểm!

"Nếu như cậu tới là để muốn nói với tớ chuyện này thôi, vậy thì hiện giờ cậu có thể đi được rồi đấy!" Quan Tĩnh chỉ về phía cửa ra vào như muốn mời Lý Giai ra về. Đúng thật là, trải qua một đêm vật vã cuối cùng cô mới ổn định lại được tâm tình một chút, sáng sớm nay Lý Giai lại đến để nói chuyện với cô về người đàn ông kia!

Vì nghĩ đến khoản quảng cáo trên TV được miễn phí hàng năm, Lý Giai không để ý tới sự tức giận của Quan Tĩnh, tiếp tục không ngừng uốn ba tấc lưỡi: "Tĩnh Tĩnh, chuyện ngày hôm qua chỉ là sự hiểu lầm, cô gái kia là em họ của Tưởng Vũ Hàng đấy!"

Quan Tĩnh nuốt vội ngụm sữa to: “Ực” một cái, sau đó đặt cái ly xuống mặt bàn: "Vậy sao! Em gái bên ngoài chẳng phải là cách gọi khác của bạn gái hay sao?"* Thật muốn làm cô tức chết đây mà! Cô gái kia còn gọi cô là “chị” nữa chứ! Điều này chẳng phải là nhắc nhở đến chuyện cô đã khá nhiều tuổi rồi đó sao?

(*) Ở đây tác giả để Quan Tĩnh chơi chữ: Trong tiếng Trung “biểu muội” dịch sang tiếng Việt là “em họ”. Nhưng “biểu” còn có nghĩa khác là “bên ngoài, bề ngoài” (biểu muội = em gái bên ngoài, một cách gọi khác dùng để chỉ bạn gái).

“Muội” dịch nghĩa tiếng Việt: em gái, em gái họ. Trong nguyên văn Quan Tĩnh dùng “biểu muội” và “tình muội muội”: cả hai cách gọi này đều có thể hiểu theo nghĩa là “bạn gái”

Thật sự đã làm cô tức giận đến nghiến răng, hận không thể giết được người luôn!

"Không phải vậy... "

"Được rồi, cậu không cần phải nói thêm nữa đâu! Đi ra ngoài một chút đi. Tớ đang muốn ra ngoài mua quần áo cho đứa nhỏ đây!" Vất vả lắm cô mới được nghỉ vào ngày chủ nhật, đang định kéo Lý Giai đi dạo trung tâm thương mại một chút, kết quả bạn tốt của cô lại ở chỗ này mà dông dông dài dài, thật là phiền phức !

"OK, tớ không nói nữa!" Lý Giai giơ tay đầu hàng, nghĩ cách hoãn binh. Sáng sớm nay cô đã nhận được điện thoại của Tưởng Vũ Hàng, anh bảo cô nghĩ cách để Quan Tĩnh nhận lời mời của anh để hai bọn họ nói chuyện thật kỹ càng một chút! Nhưng xem tình hình này đừng nói đến chuyện Quan Tĩnh gặp Tưởng Vũ Hàng, chỉ cần nghe thấy tên của anh thôi đã khiến Quan Tĩnh như phát điên lên rồi !

Quan Tĩnh nở nụ cười: "Thế này thì còn được, đi thôi, chúng ta đi dạo trung tâm thương mại một chút đi!" Tuy hiện giờ cô là phụ nữ có thai, nhưng thể lực lại khoẻ kinh người, máu me đến mức, có thể đi từ lúc mười giờ sáng thẳng đến hai giờ chiều luôn, chỉ cần giữa chừng cô có thể tìm một chỗ nào đó ngồi một lát, uống mấy ngụm nước khoáng, là đã có thể khôi phục lại thể lực rồi!

Tưởng Vũ Hàng thất vọng buông điện thoại xuống. Vừa rồi Lý Giai đã nói, bây giờ cô thật sự không có cách nào cả, hiện giờ Quan Tĩnh không thể chấp nhận việc hai người gặp nhau!

Không được, không được, anh tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện như vậy được, nếu không khi nhóc con đã sinh ra rồi mà anh vẫn còn chưa mang được mẹ nó về nhà mất!

Không chịu nổi sự phiền chán, Tưởng Vũ Hàng ngồi mở máy tính ra. Khi xem đến trang web được lưu lại trên máy vi tính, đột nhiên anh loáng cái anh liền nghĩ ra một ý hay ...

***************************

Quan Tĩnh đặt mua một đống đồ dùng trẻ con, từ giường chiếu, bộ chăn ga gối trẻ con, còn thêm ba bộ quần áo trẻ sơ sinh. Xong xuôi, cô uống hết một ngụm nước khoáng thật lớn rồi thở: "Phùù phùù ... "

Lý Giai ngồi ở vị trí tài xế, khởi động xe, đồng thời mở radio: "Đến thẳng nhà hàng của tớ nhé, ăn cơm chiều xong, tớ lại đưa cậu về nhà!"

"Không cần đâu, thím Vương đã nấu cơm cho tớ rồi, tớ muốn đi thẳng về nhà thôi, có chút mệt mỏi!"

Chiếc xe màu đỏ chậm rãi khởi động, tiến vào trong dòng xe: "Làm cho cậu mệt mỏi, thật sự cũng không dễ dàng gì!"

"Đúng vậy!" Quan Tĩnh đẩy đẩy chiếc kính mát trên mũi, sửa sang lại mái tóc của mình, cho dù là phụ nữ có thai, cô cũng muốn làm một thai phụ xinh đẹp nhất!

"... Mời các bạn lái xe chú ý, hiện nay có một tình huống khẩn cấp đột nhiên xảy ra. Vừa rồi có người thông báo có hai trái bom được chôn ở dưới chân cầu số 101. Hiện giờ cầu 101 đã bị phong tỏa, cảnh sát và các chuyên gia rà phá bom mìn đã có mặt, hiện đang tiến hành phá bom. Mời các phương tiện giao thông đi về hướng qua cầu 101 hãy thay đổi đường đi khác để tránh làm ảnh hưởng đến việc đi lại của mình, cũng như đề phòng xảy ra nguy hiểm!"

"Cái gì có người chôn bom sao? Để làm cái gì vậy? May quá bây giờ chúng ta còn chưa đi đến đoạn đường phải qua cầu 101, nếu không mọi việc sẽ hỏng bét hết!" Lập tức cô quay đầu xe, nghĩ muốn đổi chạy sang đường khác!

Đúng lúc này, điện thoại Quan Tĩnh vang lên!

Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra."Alo... chủ nhiệm..."

Đầu điện thoại đằng kia chủ nhiệm vội vàng giao nhiệm vụ: "Quan Tĩnh, cô lập tức trở lại Đài truyền hình để biên tập tin tức. Vừa rồi chúng ta mới nhận được tin, có người chôn hai trái bom ở dưới chân cầu 101, mấy phóng viên đều đã đi ra đó để phỏng vấn... "

"Hả... "

"Sự kiện lần này cũng quá đột ngột và khẩn cấp, không chỉ có hầu hết người của tổ chúng ta đều đi ra đó, ngay cả tổng giám đốc của chúng ta cũng đích thân tới hiện trường luôn!" Chủ nhiệm bổ sung một câu ở phía sau!

Tim Quan Tĩnh bỗng chốc nhảy vọt lên cổ họng, theo bản năng cô nắm chặt điện thoại: "Chủ nhiệm, anh nói cái gì? Tổng giám đốc... tổng giám đốc đi ra cầu 101 rồi hả ?"

"Đúng vậy, tổng giám đốc Tưởng của chúng ta đích thân tới đoạn nguy hiểm nhất để tiến hành phỏng vấn... "

"Chủ nhiệm, tôi sẽ không về đài đâu, anh gọi người khác trở lại đài để biên tập tin tức đi, tôi phải đến hiện trường..." Quan Tĩnh lớn tiếng nói lại vào di động...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.