Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 278: Chương 278: Ném xuống biển làm mồi cho cá mập




 

Edit: Socnau

Beta: ShaoranCỏ

"Hu.... nhiều người quá" Lạc Ngạo Thực hoảng sợ, há to miệng dùng sức kéo tóc Hoàng Minh Nguyệt tìm kiếm sự bảo vệ.

Hoàng Minh Nguyệt bị anh kéo tóc đau điếng, chực trào nước mắt: "Đừng kéo tóc tôi, ngoan!"

"Sợ lắm, chị mau đuổi đám người này ra ngoài đi!"

Cô ta càng kêu đau, Lạc Ngạo Thực càng kéo mạnh, lớp da trên đầu Hoàng Minh Nguyệt bị kéo đến nhô ra từng mảnh, giống như muốn nhổ tận gốc từng sợi tóc màu vàng của cô ta.

"Hoàng Minh Nguyệt, cô đã phá hoại hình tượng người hộ lý, cô hoàn toàn không có tư cách làm một hộ lý~! ... Cảnh tượng này thật sự khó coi!" Lâm Hiên vừa lên tiếng trách mắng vừa nhắm mắt lại, sau đó quay đầu nhìn chỗ khác.

Bùi Tạp Tư huýt sáo, cười hỏi bạn tốt của mình: "Lạc Ngạo Thực, cậu quả nhiên là một tên háo sắc từ trong trứng nước, đầu óc không tỉnh táo nhưng vẫn còn muốn phụ nữ! Chỉ có điều, cậu cũng nên tìm một người có dung mạo, vóc dáng, phong thái một chút? Chứ đừng tìm loại phụ nữ này, đừng nói đến việc đụng vào, chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy ghê tởm rồi! Đầu óc cậu đúng là bị hỏng rồi, mắt nhìn người thật sự kém hơn ngày trước."

Hoàng Minh Nguyệt tức giận mặt đỏ bừng bừng, hai mắt không ngừng phát ra lửa hận: "Tại sao anh có thể tùy tiện sỉ nhục người khác như vậy?"

"Cô câm miệng lại cho tôi, cô không có tư cách nói chuyện cùng Bùi tổng!" Trợ lý Lưu tiến lên, khinh thường quát Hoàng Minh Nguyệt, đồng thời kéo bàn tay Lạc Ngạo Thực trên người cô ta xuống.

"A, các người muốn sỉ nhục người khác sao? Tôi không để cho các người sỉ nhục cô ấy!" Lạc Ngạo Thực ôm lấy Hoàng Minh Nguyệt, nhìn chằm chằm những người trước mặt.

"Lạc Ngạo Thực, tớ thật sự muốn bổ đầu cậu ra, xem rốt cuộc sợi dây thần kinh nào của cậu bị hỏng? Nếu thật sự có chỗ nào bị hỏng, vậy sẽ lập tức thay ngay cái mới, nếu chỉ là trình tự lộn xộn, thì sẽ cài đặt lại hệ thống lần nữa, chỉ vài phút là ok! Đỡ cho cậu cả ngày giống một thằng ngốc, chuyên làm người khác tức giận!" Bùi Tạp Tư túm lấy cổ tay Lạc Ngạo Thực, ép anh buông tay, trợ lý Lưu nhanh chóng kéo người Hoàng Minh Nguyệt ra xa.

"Anh là người xấu, anh bắt nạt tôi!" Lạc Ngạo Thực tay trói gà không chặt, hoàn toàn không có khả năng chống lại Bùi Tạp Tư, chỉ có thể bị người ta túm chặt hai tay, mở to mắt nhìn chị xinh đẹp bị người ta dẫn đi. Không, phải nói là ngơ ngác nhìn người bị dẫn đi. Anh dùng bản lĩnh xuất chúng của mình, đó chính là một khóc, hai làm loạn, ba chơi xấu!

Anh giống một con nòng nọc, ra sức giãy giụa, làm chiếc giường lớn phát ra tiếng cót két, dường như có thể sẽ sập ngay lập tức: "Các người thả cô ấy ra, không được bắt nạt cô ấy..."

Hoàng Minh Nguyệt bị trợ lý Lưu kéo ra đến cửa, cô ta không cam lòng phản kháng nói: "Các người dựa vào đâu mà đuổi tôi đi, tôi là do bà Lạc thuê về với mức lương cao."

Lúc này, Vũ Nghê từ trong đi ra, kẹp tấm chi phiếu giữa ngón tay đưa cho cô ta, cảnh cáo nói: "Đây là tiền công tôi trả cô mấy ngày qua, tổng cộng là hai vạn tệ. Tôi nói cô biết, không nên có lòng tham không đáy, nếu bây giờ cô không ngoan ngoãn cầm tiền rời đi, về sau một đồng cô cũng không có"

Hai vạn tệ? Bố thí sao? Hoàng Minh Nguyệt không chấp nhận ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói: "Tiền này tôi không cần, tôi là do bà Lạc..."

"Bà Lạc...." Vũ Nghê đùa giỡn cười nói, trên mặt lộ ra vẻ ngạo mạn giễu cợt.

Trợ lý Lưu thở dài lắc đầu, sau đó mở miệng: "Haiz, mặc dù nhìn qua cô rất hoạt bát thông minh, nhưng tôi lại không thể không tiếc nuối thông báo cho cô biết, bát cơm cô đang bưng cho tới giờ, không phải là một bát vàng thực sự, mà chỉ là một bát mạ vàng thôi!"

"Mạ vàng là sao?" Hoàng Minh Nguyệt không hiểu hỏi, đang nói về Chu Hân Lan sao? không, bà ấy tất nhiên là có tiền rồi!

"Được rồi, cô không hiểu, vậy tôi sẽ nói cho cô biết. bà Lạc và chồng bà ấy là ông Lạc Phong đều không có cổ phần trong tập đoàn Lạc thị, hai người bọn họ càng không có chức vụ gì trong tập đoàn. Toàn bộ chi phí sinh hoạt của bọn họ đều do tổng giám đốc chi trả!" Nói tới đây, trợ lý Lưu đưa mắt nhìn vị tổng giám đốc đang nằm trên giường, sau đó lại nhìn Vũ Nghê. "Mà hiện tại tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị là cô Phó Vũ Nghê, cô ấy đã ngừng việc cấp tiền vào tài khoản ngân hàng cho ông Lạc Phong và bà Chu Hân Lan, cho nên tôi cảm thấy cái người cô gọi là ';bà Lạc'; kia, chắc hẳn không có khả năng chi trả tiền lương cho cô rồi!"

"Cái gì? Không thể nào có việc như vậy?" Hoàng Minh Nguyệt không tin lặp lại nhiều lần, tiền của bà Lạc đã bị cắt?

Phó Vũ Nghê lạnh lùng tiếp lời, mặc dù giọng nói của cô rất thấp nhưng lại cực kỳ có sức uy hiếp: "Tất nhiên, cô cũng có thể không tin, nhưng nếu bây giờ cô không cầm hai vạn này đi, vậy sau này một đồng cô cũng đừng nghĩ đến việc lấy được."

"Này..." Hoàng Minh Nguyệt rõ ràng đang do dự.

Thấy thế, trợ lý Lưu lập tức nhỏ giọng khuyên: "Tôi và cô đều là người làm thuê kiếm tiền, tôi sẽ không lừa cô, nếu cô đủ thông minh, bây giờ hãy cầm tiền đi"

Hai vạn tệ đang ở trước mặt, có kẻ ngu mới không cầm.

Hoàng Minh Nguyệt giật lấy tấm chi phiếu trong tay Vũ Nghê, chỉnh lại quần áo. "Được thôi, bây giờ tôi sẽ đi, nếu sau này các người cần tôi... thì hãy gọi điện cho tôi!" Nói xong, phủi mông một cái quay người đi thẳng.

"Không, chị xinh đẹp, chị không được đi..." Lạc Ngạo Thực kêu to, nếu như không có Bùi Tạp Tư dùng sức giữ chặt lại, chắc chắn anh sẽ đuổi theo.

Lâm Hiên tiến lên, giữ chặt cánh tay của Lạc Ngạo Thực đang vùng vẫy không ngừng. "Anh, anh đừng giãy giụa nữa, xương sườn của anh vẫn chưa lành, hơn nữa bây giờ anh cũng không thể thực hiện ';những động tác mạnh';."

"Người xấu, các người đều là người xấu!" Lạc Ngạo Thực hét lên, cuối cùng đưa mắt nhìn chằm chằm Vũ Nghê. "Nhất là cô..."

Vũ Nghê không để cho anh tiếp tục tổn thương mình, lạnh mặt nói: "Lạc Ngạo Thực, anh câm miệng lại cho em! Bây giờ anh vẫn đang sống dựa vào em, nếu như anh cứ tiếp tục làm loạn, em sẽ lập tức ném anh xuống biển làm mồi cho cá mập..."

Anh lập tức ngậm miệng, nhưng trong ánh mắt tràn đầy chán ghét.

Cô liếc anh một cái, sau đó bắt đầu định ra quy củ: "Nếu anh còn muốn ăn cơm, thì phải lễ phép với tất cả mọi người, không thể nói người này xấu người kia xấu, hiểu không?"

Anh quay mặt đi không để ý tới cô, lớn tiếng nói: "Tôi thích chị xinh đẹp, chỉ thích một mình chị xinh đẹp"

"Cho dù anh thích đến đâu đi nữa, cô ta cũng không thể ở cùng với anh, anh không thấy cô ta đã cầm tiền bỏ đi rồi sao? So với anh, cô ta thích tiền hơn!" Vũ Nghê không quan tâm đến tình trạng của Lạc Ngạo Thực, ra sức kích động.

"Đó là do cô làm cô ấy sợ, cô là quỷ dạ xoa, cô ấy là tiên nữ lương thiện!" Dứt lời, Lạc Ngạo Thực kéo chăn, che kín người từ đầu đến chân.

Vũ Nghê bị anh làm cho tức giận, vành mắt đỏ ửng.

Bùi Tạp Tư nhìn Lâm Hiên, hàm ý hỏi, làm sao bây giờ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.