Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 298: Chương 298: Như hổ đói vồ mồi




 

Edit: Socnau

"Ha ha ha, nói nhanh, nói nhanh..." Mọi người trong văn phòng bắt đầu xôn xao, hơn nữa còn cùng nhau hô hào.

"Không nói chuyện với mọi người nữa!" Vũ Nghê đỏ bừng mặt xoay người rời đi, nhưng bị mấy cô bạn đồng nghiệp giữ lại, mà người khởi sướng lại chính là cô trợ lý của mình: "Chị Vũ Nghê, nói một chút đi, tụi em rất tò mò? Trước đây ở bãi đỗ xe, có phải chị cùng Lạc tổng thân mật tới 39 phút?"

Nếu trước đó chỉ đỏ mặt, thì bây giờ toàn thân cô đã nóng như lửa, đầu bốc khói "Ai nói vậy, tôi ở cùng anh ta lúc nào?"

"Oa ha ha...."

"ha ha..."

Tất cả mọi người quay đầu nhìn nhau mờ ám, những ánh mắt này khiến Vũ Nghê cảm giác xấu hổ, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống. Cô chỉ còn biết cách lựa chọn giả ngu, như không liên quan đến mình!

"Vũ Nghê, nếu như người phụ nữ ở trong xe không phải là chị! Vậy chị không có ý định ';tẩn'; cho anh ấy một trận sao?" Trợ lý của cô tuy còn ít tuổi, nhưng suy nghĩ rất chín chắn. Những lời này vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều gật đầu theo.

Haiz, không phải bọn họ muốn nhiều chuyện việc của người khác, ai bảo bọn họ mù tịt thông tin đối với cặp vợ chồng này. Một người là đại cổ đông của MBS, một người là gẫn chương trình hàng đầu. Nếu không moi được một chút thông tin, nhất định bọn họ sẽ bị những nhân viên của đài truyền hình khác cười nhạo.

Hết người này tới người khác lên tiếng, Vũ Nghê biết keo này cô khó mà thoát. Được rồi, được rồi. Cô bắt đầu hắng giọng, sau đó cất tiếng: "Phó Vũ Nghê tôi là một người vợ xinh đẹp giỏi giang, hiền lương dịu dàng, vì vậy nếu cơ thể ông xã mình không được khỏe, tôi tất nhiên không thể làm chuyện xằng bậy..." Khi cô nói những lời này, mắt nhìn lên trần nhà, bàn tay đặt trước bụng, hai ngón tay không ngừng đan vào nhau.

Tất cả mọi người im lặng, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm cô, theo dõi từng nét mặt, động tác của người trước mặt. Một số người đưa mắt nhìn nhau, cô trợ lý lập tức nhận tín hiệu: "Chị Vũ Nghê, chị phải nói rõ là chị và Lạc tổng có ân ái hay không? Sau đó một mình chị về nước"

Vũ Nghê giơ tay lên, dùng ngón trỏ xoa xoa mũi mình, ra vẻ ung dung, nói. "Hỏi những câu như này, đúng là quá thừa thãi. Nhưng không sao, tôi sẽ trả lời, tất nhiên là không rồi! Mọi người còn câu hỏi nào khác nữa không?"

Con bé trợ lý này dám ăn cây táo rào cây ung, bình thường người chị này đối xử với nó không tệ. Không ngờ nó lại đi thông đồng với người khác, bắt nạt cô. Hừ, sau này hãy căng mắt lên xem chị trả thù thế nào!

Quan Tĩnh vừa từ bên ngoài bước vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng một đám người đang "thẩm vấn" Vũ Nghê. Sau khi nhìn nét mặt và động tác của Vũ Nghê, cô cũng không nhịn được bật cười!

Người đạo diễn từ đầu tới giờ chưa từng lên tiếng "bắt nạt" cô, đẩy mắt kính hết nhìn Vũ Nghê lại quay ra nhìn mọi người, vô cùng tò mò hỏi: "Mọi người có cảm thấy cô ấy đang nói dối không?"

Mọi người trăm miệng một lời: "100% là đang nói dối"

Đôi mày thanh tú của Vũ Nghê khẽ nhíu lại, nhìn nhìn mọi người, anh ta, bọn họ.... tại sao bọn họ lại biết? Ngay cả cô còn cảm thấy mình ';diễn'; rất đạt.

"Nào, em mau mau thật thà khai báo cho mọi người biết" Đạo diễn nghiêm mặt nói.

"Hầy, đạo diễn, anh thật quá đáng, tại sao đến cả anh mà cũng không tin em? Từ trước tới giờ em chưa từng nói dối!" Cô tức giận nói, đầu anh ta bị hỏng rồi sao?

Đạo diễn đẩy đẩy mắt kính, vỗ vai cô "Vũ Nghê, em đừng tức giận, tôi tin bọn họ hơn em"

"Cái gì? Mọi người bàn tán về tôi, còn không cho tôi tức giận?"

Một vị tiền bối của Vũ Nghê, bây giờ đã là tổ trưởng tổ mỹ nữ, thao thao bất tuyệt phân tích "Vũ Nghê à, lúc em trả lời vấn đề, ánh mắt của em luôn nhìn sang bên trái, hơn nữa hai ngón tay cái không ngừng cọ sát vào nhau, đây là biểu hiện đặc trưng của việc nói dối. Lúc trợ lý của em hỏi em vấn đề, em lại bất giác đưa tay lên mũi, đây cũng là biểu hiện của việc nói dối. Vì vậy, cho dù em có thừa nhận hay không, chúng tôi cũng có thể đoán ra"

"Chuyện đó cũng có thể hiểu tại sao Vũ Nghê lại như hổ đói vồ mồi, Lạc tổng đẹp trai quyến rũ như vây mà!" Sau khi nghe những lời phân tích của đạo diễn xong. Mọi người lập tức ồ lên.

Cô bị những lời phân tích đó làm cho hoang mang, nắm chặt vạt áo, đáng ghét, tại sao lại có cảm giác như bị người ta đọc được suy nghĩ thế này "Đạo diễn, anh không nên nói năng bừa bãi, tôi như hổi đói vồ mồi lúc nào? Rõ ràng đều là anh ấy...."

Không đánh mà khai, giờ phút này cô thật sự muốn đập đầu vào tường cho rồi.

Không để ý tới đám đồng nghiệp đang cười lăn lộn, cô vội vàng đi vào trong phòng làm việc!!

****

Giữa trưa, trong căn tin của đài MBS

Một thời gian dài cô và Quan Tĩnh không nói chuyện với nhau, hai người liền tìm một góc yên tĩnh, trò chuyện về mấy ngày qua!

"Lạc Dật và Hoan Hoan có nghịch ngợm lắm không?" Cô mở đầu cuộc trò chuyện bằng lời cảm ơn, Quan Tĩnh giúp cô trông nom hai đứa trẻ một thời gian dài, tất nhiên phải nói gì đó!

"Là mẹ hai đứa, cậu thử nói xem?" Quan Tĩnh đem vấn đề ném lại cho cô, sau đó chun mũi một cái, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Vũ Nghê đặt tay phải lên trán, làm vẻ mặt xin lỗi: "Hai đứa nó chắc đã mang đến nhiều phiền phức cho cậu, xin lỗi, sau này tớ nhất định sẽ dạy bảo chúng thật tốt"

"Hì hì..." Quan Tĩnh bật cười, lắc lắc tay "Hai đứa bé rất ngoan, còn giúp tớ làm việc nhà, đặt đồ ăn nữa đó" Chỉ là tối đến có chút rắc rối, xen vào không ít chuyện tốt, nhưng chuyện này cô làm sao có thể nói ra.

"Cậu còn nói nữa, hình như hai đứa nó ăn đồ đặt từ bên ngoài thành thói quen rồi, tối qua hai đứa còn thảo thuận vấn đề nên ăn cơm thịt bò hay là mì xào" Vũ Nghê nuốt thứ gì đó trong miệng xuống, trêu chọc "Các cậu ăn mãi những món đó, không ngán sao?"

Quan Tĩnh không còn cách nào khác, nhún vai, cười cười tự giễu "Ngay cả thời gian để tóm lấy một người đàn ông tớ còn không có, chứ đừng nói đến chuyện có thời gian nấu cơm, bây giờ ngay cả thời gian ăn cơm tớ cũng phải tranh thủ từng phút từng giây" Nói xong, cô liền chuyển đề tài "Đúng rồi, sao cậu lại về nước vậy? Cậu yên tâm để Jerry ở bên đó một mình?"

"Nhưng.... tớ muốn trở về làm việc"

Quan Tĩnh lắc đầu, lo lắng nói: "Cậu nghĩ thử đi, vết thương của Jerry còn chưa lành, vả lại anh ta còn là đàn ông, ham muốn của Jerry ở mức độ nào, cậu cũng thừa biết? Một người đàn ông cho dù cậu có ở ngay bên cạnh họ, cậu cũng không thể phớt lờ! Vậy mà cậu dám để Jerry ở lại bên đó một mình"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.