"Em hãy thả lỏng, tin tưởng ở anh, không có chuyện gì đâu!" Bùi Tạp Tư nắm chặt tay Tư Vũ, cho cô một ánh mắt an tâm!
Ngồi ở trên ghế phía sau Hoan Hoan, một lần nữa kiểm tra lại chiếc váy nhỏ của mình, vẻ mặt cũng căng thẳng không khác mẹ là bao:"Ba ba, mẹ, liệu ông ngoại có không thích con không?" Ông ngoại nhất định sẽ không thích cô bé, nếu không thì ngay từ đầu đã không mang vứt bé đi rồi! Nhưng ba ba nói cô bé đã lớn rồi, nhất định phải hiểu mọi chuyện! Nếu Hoan Hoan không tha thứ cho ông ngoại, như vậy mẹ cũng sẽ không tha thứ cho ông ngoại! Nhưng ông ngoại lại sinh ra mẹ của bé, hơn nữa ông ngoại chỉ có một mình mẹ là con gái duy nhất, tình thân của hai cha con làm sao có thể cắt đứt được chứ!
Cho nên Hoan Hoan không thể ghét ông ngoại, nhất định phải hiếu thuận với ông!
Cho nên một nhà ba người bọn họ mới đi tới bên ngoài cổng căn biệt thự, từ bên ngoài nhìn vào nơi này không xa hoa như khu Uý Lam Loan hay Kim úc phủ đệ, cũng không rộng lớn như hai nơi đó.
Tư Vũ nhìn về phía Bùi Tạp Tư, gật gật đầu!
Lập tức, vị nam giới duy nhất trong xe xuống xe trước, vòng qua đầu xe lịch sự mở cửa xe cho hai vị công chúa mỹ lệ!
Hai mỹ nữ xinh đẹp một lớn một nhỏ, mặc âu phục màu sáng trước sau xuống xe!
Tiếp theo cô gái nhỏ hai tay trái phải cầm hai tay ba mẹ cùng đi vào toà nhà
***************** phân cách tuyến ******************
Sau khi vào nhà gặp gỡ chào hỏi cha mẹ xong, cũng không hề xảy ra chuyện gì để cho Tư Vũ phải lo lắng. Cha cô cũng không hề giận dữ hét lớn với một nhà ba người bọn họ, cũng không đuổi bọn họ cút đi!
Mà lúc này ông đang nhìn đến Hoan Hoan, sau đó áy náy đến chảy nước mắt !
Thậm chí ...
Lạc Chính ngồi xổm xuống, hai tay nắm lấy bả vai nho nhỏ của Hoan Hoan, hai mắt ửng đỏ run run nhìn thẳng vào Hoan Hoan."Cháu gái của ông, cháu đã lớn như vậy rồi, đã lớn như vậy rồi! Ông ngoại thật có lỗi với cháu, ông ngoại thật không phải là người mà...!"
Vốn cảm thấy ông ngoại rất kỳ lạ, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng ông già khóc lóc, một cô bé nho nhỏ như Hoan Hoan thật sự cảm thấy không sao chịu nổi. Cô bé giơ bàn tay nhỏ bé lên, lau những giọt nước mắt đang lăn trên những nếp nhăn kia: "Ông ngoại, ông đừng khóc, Hoan Hoan không trách ông đâu! Có lẽ do ngày ấy Hoan Hoan không ngoan, hiện giờ Hoan Hoan đã ngoan rồi, chỉ cần ông ngoại có thể thích Hoan Hoan là được, ông ngoại có thể thích mẹ, ba ba là được!"
Lời nói non nớt mà chân thật của đứa trẻ đã làm cho Lạc Chính càng thêm áy náy, không còn mặt mũi nào với đứa nhỏ này nữa. "Ông không xứng làm ông ngoại của cháu, không xứng!" Tuy bình thường cách làm của ông luôn rất mạnh mẽ, cứng rắn, cực kỳ vô tình. Nhưng lúc này, khi đối diện với đứa cháu gái nhỏ những loại khí thế này lập tức biến mất tăm mất tích rồi !
Không thể nghi ngờ, những lời Hoan Hoan đã nhắc nhở ông giống như ngọn roi quất mạnh vào những việc làm nghe thật dọa người của ông trước kia! Ông không những đã hủy hoại con gái, lại còn làm hại luôn cả đứa trẻ! Truy danh trục lợi, đáng sao? Kỳ thật, cũng không phải là lần đầu tiên ông đã từng hỏi qua chính mình như vậy, ông đã từng tự hỏi mình rất nhiều lần rồi !
Nhưng đôi khi con người ta khi còn đang ở trên vị trí kia, luôn luôn cảm thấy việc làm như vậy là bất đắc dĩ, có rất nhiều chuyện cũng là do bị bất đắc dĩ mới làm vậy!
Biểu hiện của Hoan Hoan đúng là kiểu trẻ con rất hồn nhiên vui tươi, cô bé nghiêng đầu nghiêm mặt nói: "Cho dù ông có nói là không xứng, thì ông cũng vẫn là ông ngoại của cháu, đây là một sự thực không thể thay đổi được! Ông ngoại, chỉ cần về sau này ông yêu quý cháu là được. Ông yêu thích cháu, cháu cũng sẽ yêu thích ông mà!"
Những giọt nước mắt già nua của Lạc Chính lại càng tuôn rơi!
Nước mắt vẫn còn giàn giụa, mẹ Lạc kéo cháu gái qua bên mình, thân thể khom xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ."Vậy bà ngoại thì sao?"
"Bà ngoại đối Hoan Hoan là tốt nhất, cháu đương nhiên thích bà ngoại rồi!" Thời gian nằm viện ít ngày qua, bà ngoại cũng đã đến thăm cô bé, hơn nữa mỗi lần tới bà đều mang rất nhiều đồ ăn ngon. Hơn nữa bộ dáng của mẹ và bà ngoại cũng giống nhau, vì thế cho nên cô bé cũng giống bà ngoại, mà đã giống như vậy rồi thì làm sao cô bé có thể ghét bà ngoại được chứ?
Mẹ Tư Vũ ôm lấy cháu ngoại, đặt vô số nụ hôn lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn như phấn điêu ngọc đuổi kia!
Lạc Chính đứng lên, liếc mắt nhìn con rể một cái, giọng nói trầm thấp nói ra một câu."Theo ba đến thư phòng!" Sau đó xoay người đi lên trên lầu!
"Ba ..." Tư Vũ mẫn cảm kêu lên, nhìn cha mình đã đi xa, cô kéo tay Tạp Tư lại."Nếu như ba ba có nói một chút những lời khó nghe với anh thì anh cũng đừng để trong lòng ... "
Bùi Tạp Tư đè lên tay Tư Vũ để cho nàng an tâm!
Để lại cho cô một nụ cười tươi tắn, sau đó, Bùi Tạp Tư cũng đi theo lên lầu!
Đóng cửa thư phòng lại, Bùi Tạp Tư ngồi vào trong chiếc ghế làm việc, tràn ngập mùi vị quan trường của cha vợ, lên tiếng:"Ba ... "
"Ngồi đi!" Lạc Chính giơ tay cánh tay lên, ý bảo con rể ngồi vào trong ghế sofa!
Đợi cho Bùi Tạp Tư ngồi yên, tiếp đó, Lạc Chính thở dài một tiếng thật dài, một tiếng thở dài này ngổn ngang trăm mối cảm xúc, mang theo hối hận trong đó."Ba gọi con lên đây là có một chuyện muốn nói với con!"
Tạp Tư nhướng đầu lông mày, đối với cách nói chuyện rất ôn hoà nhã nhặn, bình dị gần gũi này của người cha vợ, anh thật sự cực kỳ không thích ứng."Ba cứ nói!"
Lạc Chính từ chiếc ghế dựa đứng lên, đưa thuốc lá cho Tạp Tư: "Ba muốn nói với con một chuyện, không, sai rồi, phải nói là ba cầu xin con một chuyện, cầu xin con trong những tháng ngày sau này có thể yêu thương, đối xử thật tốt với Tư Vũ, con gái của ba ... "
"Ba, ba không cần phải nói những lời này đâu, thân là chồng của Tư Vũ đây vốn là việc con phải làm mà." Nói tới đây, Bùi Tạp Tư lộ ra vẻ xấu hổ, hối hận vì mình đã từng có những dĩ vãng không tốt."Tuy con cũng đã thực tình xin lỗi Tư Vũ, nhưng cũng từ nay trở đi, con sẽ càng yêu thương cô ấy hơn - - "
Lạc Chính cũng không đáp lại lời nói của anh, mà phóng ánh mắt ra xa, nhắc tới chuyện cũ năm xưa."Con biết không? Từ lúc còn rất nhỏ Tư Vũ đã rất thích con, thậm chí buổi tối trước khi bị gả đi nó còn từng cầu xin ba, không muốn kết hôn - - "
Quả thật Bùi Tạp Tư đã bị kinh ngạc rồi!
"Nhưng mà vào thời điểm ấy, Ba nhất thiết phải lôi kéo thế lực của nhà họ Lâm, cho nên ba đã ép buộc Tư Vũ phải gả cho Lâm Hiên! Kỳ thật, việc sau này Tư Vũ bị tự kỷ, không đơn thuần là do bị Lâm Hiên bắt nạt, mà ba mới là đầu sỏ gây nên ... "
Bùi Tạp Tư không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cha vợ đang hối hận không thôi!
"Ngày thứ hai sau lễ kết hôn, Tư Vũ đã gọi điện thoại cho ba, nó nói cho ba biết, Lâm Hiên là người đồng tính luyến ái, nó phải về nhà để ly hôn! Ba không đồng ý, Ba không tin lời của nó... Ba bảo nó phải đối xử với Lâm Hiên cho thật tốt để cho Lâm Hiên thích nó. Nói thật, nghe được mấy chữ 'Đồng tính luyến ái' này ba cực kỳ kinh ngạc. Ba không tin, cũng không có cách nào để tin tưởng - - "
"Bởi vì ba không tin, nên đã để cho cô ấy tiếp tục sống cùng với Lâm Hiên, cho nên cô ấy đã bị bức thành người bệnh!" Việc này không cần cha vợ nói, anh cũng có thể nghĩ tới!
CHƯƠNG 485: NỐT RUỒI SON (tiếp theo)
Lạc Chính gật gật đầu, ngay lập
tức biểu tình cũng trở nên càng thêm đau khổ."Kỳ thật, con bé vào khoảng ba năm sau, cũng là lúc sau khi Lạc Ngạo Kiệt kết hôn, đã từng tỉnh táo lại. Con có biết chuyện ấy không?"
"Đó là khoảng thời gian con từ châu Âu châu trở về!" Bùi Tạp Tư nhạy cảm nói ra!
Lạc Chính gật gật đầu, trong nháy mắt vẻ mặt uy sụp giống như ông già
rất nhiều tuổi. Lúc này ông không còn cái vẻ như một chính khách oai
phong một cõi nữa, mà chỉ là một ông già sắp 60 tuổi."Khi đó Tư Vũ rất
khỏe mạnh, con bé đã mang thai rồi! Cái thời điểm mà tất cả mọi người
cho rằng Tư Vũ mất tích, thật ra là ba đã bắt giữ nó ở một chỗ. Chỉ vì
thời điểm ấy nó mang thai, nó cầu xin ba muốn được về nhà mẹ đẻ, muốn ly hôn, nó đã khóc quỳ trên mặt đất cầu xin ba. . . Nhưng mà ba không
đồng ý. Sau cùng ba chỉ đáp ứng cho nó chỉ có thể được sinh con ra, sau
đó trở về nhà mình! Tư Vũ vì bảo vệ đứa con, nên chỉ có thể đáp ứng yêu
cầu của ba! Về sau, bởi vì có một chuyện xảy ra nên ba không thể không
đưa Tư Vũ trở về nhà trước thời hạn, cũng bởi vậy nên Hoan Hoan cũng bị
đưa đi trước thời hạn..." Mọi chuyện về sau mọi người ai cũng đều biết
rõ, ông cũng không cần nhiều lời nữa !
"Cho nên, Tư Vũ vì chịu
sự đả kích quá lớn nên bệnh tự kỷ cũng càng trở nên nghiêm trọng hơn
phải không ạ? Hiện tại chỉ có thể nói mạng của Hoan Hoan rất lớn?"
"Ba đã chăm chú theo dõi, cho đến khi Hoan Hoan được một người cảnh sát nhặt được mang đi, mới rời đi. Ba biết đứa trẻ đã không gặp phải chuyện gì rồi... Hơn nữa, ba cũng biết rõ đứa trẻ đang ở Cô nhi viện nào!"
Đối với việc làm của cha vợ, Bùi Tạp
Tư thật sự không biết nên nói cái gì nữa rồi ! Một người vì
công việc, vì thanh danh của mình mà có thể làm ra được những chuyện
phát rồ như vậy. Nhưng cuối cùng, cực kỳ rõ ràng, ông ta cũng không hề
vui vẻ!
Nói xong những lời này, cả điếu thuốc lá cũng đã cháy
hết chỉ còn lại đầu mẩu."Tạp Tư, ba nói những lời này với con, cũng chỉ
là mong con có thể đối xử tử tế Tư Vũ mà thôi. Quả thật con bé cực kỳ
yêu con, hơn nữa, nó cũng chỉ có con... Ba nói như vậy, chắc
con cũng đã hiểu rõ ý tứ của ba rồi, đúng không? Tuy con bé đã từng kết
hôn, nhưng nó chỉ có con thôi... "
Bùi Tạp Tư nhận lời, nói."Con biết Tư Vũ chỉ có một người đàn ông là con, thực sự con cũng cực kỳ
kích động. Nhưng mà con cũng muốn nói, cho dù sự tình không phải như
vậy, tình yêu của con đối Tư Vũ cũng sẽ không ít đi một chút nào hết! Từ nay về sau Tư Vũ là của con, con nhất định sẽ yêu cô ấy gấp bội, bù đắp lại những nỗi đau khổ ngày xưa của cô ấy!"
Sau khi nói xong
những lời này, Bùi Tạp Tư nhìn cha vợ lễ độ gật đầu chào: "Ba, con đi
xuống trước!" Nói xong, anh xoay người đi ra khỏi
thư phòng. Anh sợ rằng nếu lúc này không nhanh chóng đi ra, chác chắn
anh sẽ xoay người lại đánh luôn nhạc phụ Thái Sơn đại nhân của mình!
********************************** phân cách tuyến *****************************
"Oa a..., cục cưng bé nhỏ thật đáng yêu!" Hoan Hoan nhẹ nhàng vuốt ve
cục cưng còn đang nằm ở trong nôi, tay em bé thật mềm..., còn chân của
bé. . . Hoan Hoan vội vàng để bàn chân xinh xinh ở trên lòng bàn tay
mình cân nhắc, Wow. . . Wow, bàn chân của cục cưng gần bằng bàn tay to
của Hoan Hoan. "Mẹ Vũ Nghê, chân của em bé thực quá to!" Hoan Hoan quay
đầu, nhìn mẹ Vũ Nghê đang nằm ở trên giường nói. "Ngày trước con còn ở
trong cô nhi viện, từng giúp đỡ các em bé, chân các em ấy đều nho nhỏ,
chỉ có bé con này chân thật lớn!"
Nhắc tới việc này, Vũ Nghê
cũng là dở khóc dở cười a."Ha ha, đúng trời sinh cho tiểu tử này một đôi bàn chân thật to! Điểm này tuyệt đối là của người nhà họ Lạc em đấy
nhé, chân của chị cũng không to như vậy đâu!" Vũ Nghê nói với Tư Vũ!
Điểm này Tư Vũ thật đúng là không có cách nào phủ nhận, bởi vì chính
bàn chân của cô quả thật cũng không hề nhỏ."Đúng vậy, chân to thì có cái gì không tốt chứ? Chân to thì mới có thể có vóc dáng cao được, sao chị
không nói người nhà họ Lạc chúng ta mọi người đều rất cao chứ?"
"Đúng vậy, chị cũng không hề thấp mà, đúng không?" Vũ Nghê không phục cau cái mũi!
"Ha ha - -" Tư Vũ cười cười, tiếp tục ăn điểm tâm... Cô hơi đói, nhưng
mà lúc này lại chưa đến thời gian ăn cơm, chỉ có thể lót dạ trước bằng
vài thứ gì đó mà thôi!
Nhìn Tư Vũ ăn mấy thứ đó rất ngon miệng,
Vũ Nghê không nhịn được cứ nuốt nuốt nước miếng, hai mắt nhìn đầy mòn
mỏi: “Không thể cho chị ăn một chút hay sao?"
"Tuyệt đối không được, hiện tại chị không thể ăn cái gì bừa bãi, nếu không về sau răng sẽ bị đau... "
"Nhưng mà hiện tại chị cảm thấy là chị rất tốt mà, có khác gì người
bình thường lắm đâu! Cho nên không phải là chị già mồm cãi láo đâu? Lúc
trước chẳng phải chị vẫn còn rất tốt đấy sao?" Cái chính là thời điểm
này cô vẫn đang trong kỳ ở cữ, cho nên tất cả mọi việc đều không thể tự
mình làm được!
"Chị còn nói, chị đã quên mất chuyện khớp ngón
tay của chị bị đau rồi hả ?" Tư Vũ nhắc nhở, sau đó nhanh chóng ăn cho
xong bữa điểm tâm, không để ý đến người khác đang thèm ăn: "Chị còn có
nhiều cơ hội mà, khẩn trương bồi dưỡng thân thể cho tốt đi, lần này ở cữ nếu kiêng cử tốt, bệnh tật gì cũng hết sạch! Ài, đừng có như em, hai
lần đều khóc, hiện giờ mắt luôn luôn bị đau đấy!"
"Vậy em còn muốn sinh Bảo Bảo nữa hay không vậy?" Vũ Nghê nhíu mày dò hỏi!
Tư Vũ nhún vai."Cũng phải xem tình hình thế nào đã, trẻ con cũng không
phải nói có là sẽ có luôn được? Em thực có lỗi với hai đứa trẻ, có lẽ em bị ông trời báo ứng, cho nên sau này chắc sẽ không có nữa....!"
"Em đừng có nghĩ như thế chứ, tất cả mọi chuyện không thể trách em
được!" Vũ Nghê khẩn trương cắt ngang lời nói đầy thương cảm của Tư Vũ,
đã là mẹ của hai đứa con, đương nhiên cô có thể tưởng tượng được nỗi đau đớn của Tư Vũ!
Tư Vũ vội vàng xua tay."Ài, em có thể tiếp nhận được chuyện này mà, chị không cần phải lo lắng cho em đâu ... "
Đang cùng em bé chơi đùa, bỗng nhiên Hoan Hoan kêu lên đầy hưng phấn :"Oa oa, thật là kỳ quái này...!"
"Cái gì mà kỳ quái thế hả ?" Tư Vũ nhảy xuống giường, kéo con gái mình
lại:"Không được la to như vậy, em bé còn nhỏ, con nói to như vậy sẽ dọa
em đấy!"
Hoan Hoan đè thấp giọng lại, vén ống tay áo lên, cho mẹ xem cánh tay của mình."Mẹ, mẹ xem này, ở đây của con có một cái nốt
ruồi nho nhỏ màu đỏ..., nơi này của em bé cũng có đấy!"
Tư Vũ nhìn thoáng qua, cũng vô cùng kinh ngạc. "Đúng vậy, đều ở cùng một chỗ, đều là nốt ruồi son nho nhỏ như nhau!"
Đang ngồi ở trên giường, Vũ Nghê uống một ngụm nước ấm, cười sự ngạc
nhiên của hai mẹ con: "Này có cái gì mà phải kinh ngạc chứ, nốt ruồi
đáng yêu như vậy đương nhiên là do di truyền từ chị, người mẹ xinh đẹp
này chứ sao? Nơi này của chị cũng có!"
Vũ Nghê kéo tay áo, cho hai mẹ con Tư Vũ xem.
Khi Tư Vũ nhìn thấy trên cánh tay của chị dâu có một nốt ruồi son,
không kìm nổi sự kinh ngạc liền cười rộ lên."Ha ha, thật đúng là là rất
giống nhau. Sao vậy nhỉ, chẳng lẽ đây là dấu hiệu khác biệt của người
nhà họ Lạc chúng ta hay sao? Trên cánh tay của Tạp Tư cũng có một nốt
như thế?"
Nói xong câu đó, tự nhiên Tư Vũ chợt ngẩn người ra. Tạp Tư cũng có, thật khéo, làm sao lại có thể khéo như vậy được nhỉ?
"Thật à, khà khà, vậy thì cái này đúng là dấu hiệu khác biệt của họ nhà chúng ta rồi ! Oa, nhưng mà cũng không đúng, hiện tại cục cưng này chỉ
là bảo bối của nhà chị thôi mà...!"
Tư Vũ lấy lại tinh thần, có
vẻ đăm chiêu nhìn chằm chằm vào Vũ Nghê."Chị dâu, trên người chị có một
nốt ruồi son là được di truyền từ người nào? Mẹ chị hay là cha của chị
vậy?"
"Mẹ chị, chẳng qua là chị được truyền từ mẹ, Vũ Thường
không hề có!" Đêm qua cô và Vũ Thường nói chuyện điện thoại với nhau,
hiện tại cô ấy rất tốt!
Tư Vũ nặng nề thở dốc, tựa như nghiên cứu, cứ nhìn chằm chằm vào chị dâu.
"Tư Vũ, sao em lại nhìn chị như vậy? Trên mặt chị có cái gì sao?" Làm
ơn đi, đừng có nhìn cô như nhìn chíp bông như thế chứ!
Tạp Tư có nốt ruồi, Vũ Nghê có nốt ruồi, đều là màu đỏ, đều ở trên cánh tay, vị
trí lại trùng hợp như nhau, làm sao có thể lại có chuyện trùng hợp như
vậy được nhỉ?
Có thể hay không? Có thể hay không. . . Tạp Tư và Vũ Nghê căn bản chính là. . .
"Tư Vũ, em đang nghĩ cái gì vậy?" Vũ Nghê với cánh tay lên, phẩy phẩy trước mắt Tư Vũ!
"Chị dâu, có bao giờ chị hỏi mẹ chị, vì sao mẹ chị lại như vậy nén giận chịu làm mẹ Hai hay không?" Thiếu chút nữa thì cô đã nói là 'Tiểu Tam'
(người thứ ba), hu hu. . . may quá, không sao!