Lạc Ngạo Thực nheo lại tròng mắt nhìn người bên cạnh , từ góc độ này thấy được cái mũi nhỏ nhắn càng thêm xinh xắn . Thật ra mà nói , ngũ quan trên mặt của cô và hắn có rất nhiều điểm tương đồng —— âu có lẽ là duyên phận !
"Đang suy nghĩ về cô ấy sao ?! Ở đối diện đây thôi mà ——" Không nghe được lời đáp trả , giọng nói của cô có chút đau xót , lại trực tiếp nghĩ tới việc hắn đang muốn cùng —— Quan Tĩnh !
Mấy giây sau , hắn thấp giọng mở miệng :"Không có gì !"
"Không có sao , xem ra anh cùng Quan Tĩnh rất thân , ngoài việc hai người đàm luận về tôi , còn có vấn đề khác ?!"
"Cũng không có !" Hắn trả lời vẫn như cũ , căn bản không nhắc tới hai chữ ‘Quan Tĩnh’
Nghe giọng điệu tỏ vẻ không quan tâm , nhưng biểu hiện trong quán bar tối ngày hôm qua rất kỳ lạ , ánh mắt của hắn nhiệt tình thiết tha , tựa như bánh mật dán vào trên người Quan Tĩnh
"Thật quái lạ , chẳng lẽ Quan Tĩnh không đủ xinh đẹp , không cách nào đá động được anh sao ?!" Trong giọng nói tràn đầy tò mò
"Ha ha" Trong tiếng cười của hắn bao hàm một thâm ý khác , hắn đương nhiên hiểu cô muốn hỏi gì , chỉ là hắn không thích nói về chủ đề này . Đặt bàn tay trên eo Vũ Nghê , bắt đầu động tác tà ác chậm rãi di chuyển hướng lên , đột nhiên bóp lấy một cái , như để lại một ‘ám hiệu’ không tiếng động :"Nếu như em đã không muốn ngủ tiếp , lại không có gì để làm , vậy thì anh sẽ giúp em tìm chuyện khuây khỏa , khiến thời gian trôi qua nhanh hơn . Thế nào ?!"
Dứt lời hắn đem lấy thân thể của cô nặng nề đè xuống giường lớn , cầm vạt áo choàng tắm màu trắng đang mặc trong người ném đi , phút chốc lộ ra hai cái vai mảnh khảnh cùng với cặp ngực tròn trịa trắng noãn lúc ẩn lúc hiện từ dưới cổ , giống như ma thuật cám dỗ người trước mắt —
Lạc Ngạo Thực đặt tầm mắt nóng bỏng trên người Vũ Nghê , nhiệt độ càng ngày tăng cao , khiến cô không cách nào không chú ý , toàn thân da thịt mình như cuồn cuộn lên , biến thành một màu trắng hồng —
Trong lòng Vũ Nghê trở nên tức giận , dùng thứ ngôn ngữ nguyền rủa :"Tôi muốn rời giường ngay , buổi sáng còn có chuyện phải ra ngoài , buổi chiều trở lại nghỉ ngơi một chút rồi mới đi làm . Mà tôi lại không muốn lãng phí thời gian này với anh , tốt hơn là anh nên đi khỏi đây , cửa chính ở hướng nào chắc anh đã biết , không tiễn !"
"Không tệ , thời giờ của em thật phong phú , có tổ chức rõ ràng !" Hắn khẽ chớp hai tròng mắt , cả người lập tức nóng lên , toàn thân trở nên đầy ham muốn . Nếu như không phải sợ cô đau nhức , hắn tuyệt đối sẽ không đè nén dục vọng mà bỏ qua cho cô ~
Trên mặt hắn không có vẻ giễu cợt , nghiêm túc nói chuyện giống như ca ngợi cô
"Thật ra thì cũng không có gì , công tác của tôi căn bản dựa vào việc hoạch định kế hoạch sẵn có , cuộc sống 6 năm dĩ nhiên cũng tạo thành một thói quen tốt ——" Cô chấp nhận lời khen của hắn , bày tỏ đáp trả điều ‘cơ bản nhất’
Lạc Ngạo Thực giống như nghiêm túc suy tư , khẽ nhếch môi mỏng , nhẹ nhàng gật đầu "Điều này anh có thể hiểu , anh cũng không nằm trong kế hoạch của em , hoặc là em nên làm riêng cho mình một bản kế hoạch mới !"
"Trước khi ly hôn tôi đã vạch sẵn cho mình tâm tư rất rõ ràng , tốt nhất đừng bao giờ nhìn lại . Tôi chắc chắn sẽ không ngoái đầu suy nghĩ về một số chuyện đã qua !" Cô quay mặt đi , góc độ này sẽ khiến ai đó không thể thấy được dòng chảy cảm xúc trong tròng mắt của mình
Cô nói chuyện khá lưu loát , nhưng khi nhắc đến hai chữ ly hôn , trong lòng lại dấy lên những ảo tưởng của riêng mình . Cho dù hắn có rất nhiều người tình bên ngoài , cho dù hắn đối xử lạnh lùng tàn bạo với cô , vết dơ năm xưa cũng khó để hắn tha thứ . . . Cô tuyệt đối không thể quay đầu lại nữa !
"Cho nên ?! Sự xuất hiện của anh đã quấy rầy cuộc sống , phá hư kế hoạch tốt của em ?!" Giọng nói thong thả ung dung đầy nghi vấn
Vũ Nghê quay mặt sang , ánh mắt vừa đen láy vừa lấp lánh "Anh phiền nhiễu cuộc sống của tôi , cũng may còn cố chừa con đường sống , ít ra thì vẫn giữ kín bí mật của chúng ta . Với điều kiện và phẩm chất của tôi bây giờ , anh đừng mong có thể len lỏi vào phá hủy !"
Giọng nói kiên định cộng với vẻ mặt bình tĩnh thoạt nhìn không thể phá vỡ cá tính mạnh mẽ luôn sẵn sàng chiến đấu của cô
Lạc Ngạo Thực nhìn cô trầm ngâm nửa phút , mỉm cười bước xuống giường . Sau đó đi tới cửa sổ sát đất ——
‘Rẹt' một tiếng , màu sắc nhu hòa của rèm cửa đột nhiên bị kéo mạnh ra , ánh mặt trời mãnh liệt lập tức chiếu vào phòng
Ánh sáng chói chang nhất thời làm Vũ Nghê nhắm hai mắt lại , sau đó quay đầu nhìn đồng hồ trên vách tường ——
"Bây giờ là 12 giờ 31 phút , vừa lúc phát sóng tin tức buổi trưa !" Giọng nói vang lên sau lưng Vũ Nghê , ngoài ra còn kèm theo nụ cười "Xem ra kế hoạch buổi trưa có thể hủy bỏ . Ha ha , em đã không còn sự lựa chọn nào khác , thật đáng tiếc"
"Vậy thì thế nào ?!" Vũ Nghê buồn bực nhìn thân thể trần truồng kia , mặc dù chỉ khoác lên một tắm khăn lông trắng ngang hông , nhưng nhìn động tác của hắn vẫn rất sang trọng tao nhã
Ánh sáng mặt trời giữa trưa mãnh liệt phân tán trên da thịt cường tráng , xuất hiện vẻ ngoài mê người , giống như chiếu xuống một thỏi vàng kim tràn đầy quý báu , dễ dàng quyến rũ ‘người khác’
Mà ‘người khác’ đó chẳng ai khác chủ nhân căn phòng —— Phó Vũ Nghê.
Thật là bảnh chọe , cứ như là hắn ~ hắn đang mặc tây trang trên người vậy . Thật không thể hiểu nổi , hắn luôn gây ra cho cô một loại cảm giác lưu giữ tốt đẹp . Nếu không , sao cô lại có cảm giác ~ nhiều về hắn đến vậy ?!
Quá quan tâm về hành động của hắn , cô lại không chú ý đến lời nói ẩn ý kia "Đúng rồi , đã đến giờ ngọ , đương nhiên bản tin cũng kết thúc , anh muốn nói đến điều gì ?!"
Lạc Ngạo Thực buồn cười nói không ra tiếng , sau đó quay mặt nhìn sang một bên , tựa hồ là cười xong rồi , mới nhìn cô đáp lời "Nếu như anh nhớ không nhầm thì kế hoạch của em đã đi tong . Cơ bản là những thứ em vừa nói với anh , đã bị ai đó phá hư ——" Nói đến đoạn này , khóe miệng Lạc Ngạo Thực chợt gia tăng , sau đó chân hắn quỳ lên giường , gương mặt hướng gần phía cô "Thật xin lỗi , xem ra anh đã phá vỡ kế hoạch của em rồi ?!"
"Anh ~" Trong lòng Vũ Nghê trở nên sợ hãi , trái tim dường như bất lực ——
Đúng vậy , rõ ràng hắn dễ dàng phá vỡ thói quen sáu năm của mình —— từng giây từng phút luôn luôn là thế
Tròng mắt Lạc Ngạo Thực như đang mỉm cười , sau đó nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay nhỏ nhắn , chậm rãi đưa vào khóe miệng của mình cắn mút , đồng thời để cô cảm nhận được phần râu ria chớm mọc trên mặt sau một đêm "Thời khóa biểu của em nên dần thay đổi một chút , không nên giam cầm mình trong thứ quy tắc lạnh băng . Nếu không , cuộc sống sẽ mất đi niềm vui !"
Ánh mắt cùng giọng nói lặng lẽ cám dỗ cô —— lặng lẽ làm cô cố gắng thay đổi vì hắn !
Đầu ngón tay truyền tới cảm giác tê dại , như điện chảy thẳng vào trái tim cô , bắt cô phải lay động chính mình
Vũ Nghê đột nhiên rút tay về , đề phòng nhìn Lạc Ngạo Thực "Anh . . . tránh ra"
"Ha ha , có phải em sợ anh ở chỗ này quá lâu , em lại càng dễ dàng yêu anh hơn ?! Cho nên em mới liều mạng đánh đuổi , hành động và ngôn ngữ không giống với bình thường , thật khiến anh buồn cười ——" Giọng nói đầy khiêu khích , mỗi một câu như thể khảm vào mỗi một vị trí trong trái tim cô.
Cô thật không có thói quen đó sao ?! Những biểu hiện này xem chừng đều hỏng bét ?!
Sự im lặng của cô luôn khiến người nào đó buồn cười . Tất cả mọi thứ trên cõi đời này đều có quy luật , khi bạn càng muốn trốn tránh thì ắt hẳn sẽ bị bắt lại , đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn ——
Không phải do cô không đủ kiên cường , mà là ~~ mà là hắn quá cao thủ , đệm thêm một câu "Vũ Nghê , em đừng quá ngây thơ . Bây giờ em đã 27 tuổi , chí ít phải trưởng thành lên một chút , đừng để anh cho rằng ~ em không khác gì trẻ con !"
"Lạc Ngạo Thực , chẳng lẽ phải giúp anh tắm , massage và nấu ăn cho anh , thì tôi đây mới trưởng thành ?!" Vũ Nghê giễu cợt hỏi , khóe môi nhếch lên nụ cười giết người
"Oh , nếu em thích thì cứ tự nhiên , quả thật là một chuyện tốt !" Lạc Ngạo Thực buồn cười khoái trá nói
"Anh . . . nằm mơ giữa ban ngày !" Vũ Nghê hung hãn lên giọng , thật muốn xé nát nụ cười trên mặt hắn.
"Con người nên có ước nguyện , điều đó chẳng có gì sai . Hơn nữa bây giờ đang là ban ngày , em sao có thể chỉ trích , ngăn chặn anh thôi mơ mộng ?!" Lúc nói xong hắn xảo quyệt đặt lên mặt cô một nụ hôn.
‘Chụt’ Trong phòng vang lên một âm thanh thật to !
"Anh ——" Vũ Nghê tức giận nhìn người nào đó "Khi nào thì anh mới chịu rời đây ?!"
"Em muốn ăn gì ?! Sandwich , mỳ Ý , hay đồ ăn Trung Quốc ?!" Hắn đi về phía cửa hỏi "Đừng nói là không ăn , nên quan tâm thân thể một chút , cũng không cần phải khách sáo với anh !" (Mặt LNT dày dã man , người ta hỏi khi nào mới chịu đi , lại trả lời một nẻo)
"Ai khách sáo với anh chứ , anh đi ra ngoài !"
"Đừng cố gắng đuổi anh . Nói đi , muốn ăn chút gì không ?!" Hắn lập lại câu hỏi
"Cái nào cũng ăn , mỗi thứ một phần , càng nhiều càng tốt !" Đuổi hoài không đi khiến Vũ Nghê không còn nhẫn nại khách sáo , dù thế nào đi nữa hắn cũng có rất nhiều tiền ~ mỗi ngày nằm chơi mà xài cũng chẵng hết !
Lạc Ngạo Thực cong lên khóe môi , sau đó đi ra khỏi phòng ——
Vũ Nghê ngáp một cái thật to , sau đó chìm vào giấc mộng . Cảm giác người nào đó rời đi , khiến tinh thần cô thư giãn đến lạ thường ——