Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 350: Chương 350: Phí vệ sinh




"Lạc Ngạo Thực, tớ cho vợ cậu bánh rán trái cây, cậu cho tớ thêm bốn đồng tiền boa, cậu thật biết lịch sự đấy" Bùi Tạp Tư giễu cợt, đây căn bản là lấy đức báo oán, không nhầm phải là lấy oán báo ơn. Lấy oán trả ơn, đúng là kẻ lòng lang dạ sói

"Không phải là cậu ký sổ người ta đấy chứ?" Lạc Ngạo Thực hoài nghi hỏi

Cùng lúc đó Vũ Nghê mở miệng nói chuyện lớn tiếng hơn, "Ông xã, anh làm như vậy không đúng..." Vũ Nghê nhíu mày nháy mắt với chồng

Bùi Tạp Tư nhìn qua kính chiếu hậu, thấy được vẻ mặt của chị dâu, sau đó ấm ức nói: "Chị dâu, chị phải phân xử cho tôi...."

"Tạp Tư, anh ăn no, sau đó còn thừa lại một nửa không muốn ăn đúng không?" Vũ Nghê cắn môi, rướn cổ lên hàng ghế phía trước hỏi, hơn nữa câu hỏi còn khá gợi mở!

Từ trước đến nay Bùi Tạp Tư là một người thông minh tuyệt đỉnh, sự thông minh của anh tuyệt đối không thua kém Lạc Ngạo Thực, nhưng hoàn toàn không nghe ra trong lời nói của Vũ Nghê ý tại ngôn ngoại, thành thật nói: "Không phải là vì ăn no, mà vì bên trong có hạt vừng mà tôi lại không thích ăn thứ này, cho nên ăn được một nửa thì không ăn nữa"

"Vậy là không phải còn thừa lại, là do anh không muốn ăn nữa?" câu hỏi của Vũ Nghê giống như đang xác định điều gì đó.

"Xem như là vậy đi, nhưng tôi thật sự là quá đói, từ sáng đến bây giờ chưa có hạt cơm nào vào bụng, vốn dĩ muốn giữ lại thỉnh thoảng nhấp nháp ..."

Vũ Nghê không đợi Tạp Tư nói xong, hai tay liền hướng về phía Bùi Tạp Tư lục túi áo khoác màu lam của anh, rút ra một tờ tiền: "Ông xã, hiện giờ dạ dày em bị coi như thùng giác, anh ta cũng nên đền bù cho em tiền phí vệ sinh"

Dứt lời, thản nhiên bỏ tờ tiền vào trong túi áo

"Ha ha... bà xã, anh thà cho cậu ta tiền, cũng không muốn em bị coi là thùng rác" Lạc Ngạo Thực phì cười, lắc đầu một cái, những chuyện căng thẳng trong lòng cũng vơi bớt một phần, hiện giờ cô đã có thể nói giỡn, xem ra không có chuyện gì rồi.

Vũ Nghê lắc đầu, tỏ ý không đồng tình! Vấn đề ở đây không phải là tiền mà quan trọng là bao nhiêu, cho như vậy có vẻ hơi nhiều!

Lần này Bùi Tạp Tư thật là khóc không ra nước mắt, muốn nổi giận cũng không tìm ra được thứ để trút giận, vì vậy tất cả đau khổ, tất cả nước mắt, tất cả oán hận và tất cả lửa giận anh đều chỉ có thể âm thầm chịu đựng, giận đến lục phủ ngũ tạ đều thắt lại, "Quên đi, gặp phải vợ chồng cậu coi như là mình đen đủi đi"

Lạc Ngạo Thực ôm vợ vào lòng lảng sang chuyện khác, vỗ tay lên vai Bùi Tạp Tư: "Không uổng chúng ta làm anh em nhiều năm như vậy, tớ tốt bụng nhắc nhở cậu một câu..."

"Câu gì?"

"Cậu phải nhớ bà xã tớ kiếm cơm dựa vào thứ gì, tớ tốt bụng khuyên cậu, nhân lúc bà xã tớ còn đang đói bụng không có hơi sức, tốt nhất cậu nên ngậm miệng lại, nếu không đến lúc đó không những cậu phải bao chúng tớ ăn mà còn phải đền thêm tiền ấy chứ! Không nghe thấy bà xã tớ nói à, cậu cần phải nộp tiền phí vệ sinh"

Bùi Tạp Tư tức đến muốn hộc máu, không phải kiếp trước anh đã làm chuyện thất đức gì đó chứ, ngay khi còn nhỏ đã phải quen với những chuyện như thế này, nếu không làm sao có thể làm bạn thân với Lạc Ngạo Thực? Ông trời ơi, số của anh thật là khổ mà!

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước một quán lẩu cay, nhìn hàng dài xe hơi xếp dọc bên ngoài cũng biết nhất định quán lẩu cay này ăn rất ngon

Lạc Ngạo Thực vốn muốn gọi một nồi lẩu cay, nhưng Vũ Nghê kiên quyết muốn ăn xúp, nguyên nhân rất đơn giản, hiện giờ trong bụng cô đang có cục cưng, tất nhiên không thể đem sức khỏe của cục cưng ra giỡn chơi được. Tài xế Bùi Tạp Tư cũng không nói ra yêu cầu quyền lợi của mình, chỉ cần ngồi xuống bàn ăn gì đều được

Ăn một đĩa thịt dê hấp xong, gương mặt Vũ Nghê được ấm lên rốt cuộc cũng trở nên hồng hào, no bụng đầu óc cũng khôi phục suy nghĩ bình thường, "Lâm Hiên là đồng tính, anh ta yêu anh, ông xã..."

"Em biết được điều này từ đâu? chuyện hắn yêu anh, anh đã sớm biết. Em không cần nói nữa" nhắc tới chuyện này, sắc mặt Lạc Ngạo Thực đỏ lên, rất đỏ, nhưng tuyệt đối không phải vì xấu hổ mà vì nhớ tới những chuyện ghê tởm khiến anh không thể không bừng lửa giận

"Ha ha.... ha ha...." Bùi Tạp Tư bật cười, hơn nữa càng về sau càng cười lớn đến thở không ra hơi

"Tên khốn kiếp này, cậu ngậm miệng lại cho tớ" Lạc Ngạo Thực tức giận quát lớn

"Phì... tớ có nói gì đâu, cười thôi cũng không được sao?" Bùi Tạp Tư nói

Vũ Nghê kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, cuối cùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm lên gương mặt ông xã: "Anh biết từ bao giờ?"

"Anh..." vẻ mặt Lạc Ngạo Thực khó nói nên lời

"Ha ha, tên Lâm Hiên khốn kiếp kia cho Jerry uống thuốc, may mà Jerry thông minh lén đổ nhổ ngụm rượu đó ra ngoài. Nhưng tên kia không biết cho nên dụ dỗ Jerry còn hôn từng đầu ngón chân của cậu ấy..."

"Cậu câm miệng lại"

Lạc Ngạo Thực quát, tất nhiên không thể ngăn cản được câu nói cuối cùng của Bùi Tạp Tư.

"Cái gì? Hắn đúng là tên độc ác, ghê tớm. Hiện giờ hắn ở đâu, hắn là tội phạm giết người nhất định phải bắt giữ" Vũ Nghê thiếu kiên nhẫn lớn tiếng nói, đồng thời hai tay bưng mặt Lạc Ngạo Thực cẩn thận nhìn kỹ càng. Ồ, không phải là anh đã thật sự bị cái tên ghê tớm đó sàm sỡ đó chứ?

"Yên tâm, hắn đã bị cảnh sát bắt đi rồi..." Lạc Ngạo Thực muốn cô yên tâm

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh mau nói cho em biết nhanh lên..." Vũ Nghê sốt ruột nói.

Chợt tiếng chuông điện thoại của Lạc Ngạo Thực vang lên, cắt ngang câu hỏi của Vũ Nghê, cũng coi như đã cứu nguy cho anh. Con mẹ nó, những chuyện đó anh thật sự không muốn nhớ lại, "Alo, có chuyện gì?" là người bạn làm cảnh sát của anh gọi tới! "Ông anh à, rốt cuộc bao giờ cậu mới trở lại, nếu cậu không trở lại tôi sẽ trực tiếp dẫn hăn đi"

"Không được, nếu bây giờ cậu dám dẫn hắn đi, vậy lát nữa tôi quay lại sẽ cho cậu một trận nhừ tử" Lạc Ngạo Thực uy hiếp, lời nói lạnh như băng.

Vừa rồi khi hắn chuẩn bị hôn chân, anh không thể nào tiếp tục "giả bộ" được nữa, lập tức vùng dậy khống chế hắn, đúng lúc đó mấy người bạn cảnh sát cũng chạy tới kịp thời, vì vậy anh liền giao tên Lâm Hiên súc sinh này cho đám cảnh sát chông trừng. Đợi sau khi cứu Vũ Nghê trở về, anh nhất định phải "chăm sóc" hắn thật tốt.

***

"Tôi thật sự rất muốn biết, từ lúc nào anh phát hiện ra tôi...." trên mặt, trên người Lâm Hiên đã có vô số những vết tím bầm. Cả người bị trói bằng sợi dây thừng, ngồi trong góc tường, cho dù bây giờ anh ta có mọc cánh cũng không thoát nổi!

Tuy hiện giờ bị đánh rất thê thảm, nhưng hắn vẫn vô cùng băn khoăn tại bản thân lại bị phát hiện! Hắn cho rằng mình đã giấu kín mọi chuyện không chê vào đâu được, hắn thật sự muốn biết rốt cuộc sơ hở chỗ nào!

Vốn không muốn để ý đến hắn ta, nhưng nếu hắn đã hỏi vậy Lạc Ngạo Thực sẽ cho hắn biết, cho hắn hiểu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.