Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 128: Chương 128: Quần lót ướt đẫm




 

Chủ nhiệm cười lắc đầu :"Cô thật là . . . chẳng ai kiên nhẫn như cô"

"Cám ơn anh khen ngợi" Vũ Nghê khẽ liếc anh ta một cái . Nếu không phải do anh ta cho Diêu Hân cơ hội , cô đâu thảm hại dữ vậy ?!

Sau khi cảnh cáo xong , Vũ Nghê từ trên ghế đứng lên , đem bản tin phác thảo giao cho trợ lý . Cô cầm chiếc giày lên , trực tiếp đi chân không ra khỏi phòng thu . Nhìn động tác của cô giống như một nữ vương cao ngạo

Thấy Lạc Ngạo Thực đứng cùng bạn gái , khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Nghê lộ ra mỉm cười , mang theo là sự mỉa mai khinh bỉ

Mặc dù bộ dạng cô bây giờ rất giống một tên ăn mày , nhưng biểu tình lại ngạo mạn ngất trời , biểu tình bộc lộ dáng vẻ cười khẩy bọn họ , khiến họ tựa như lũ ngốc bất tài

Trong lòng Vũ Nghê trở nên vui mừng , trận chiến này , đã qua rõ ràng , phương diện về mọi mặt , cô đều thắng đẹp , chắc hẳn không có lần thứ hai .

Đầu óc Lạc Ngạo Thực lúc này vô cùng trống rỗng , ánh mắt của hắn luôn dõi theo Vũ Nghê , không còn chút suy nghĩ nào khác

Mới vừa bước vào phòng thu , nhìn thấy cả người cô ướt đẫm , khiến hắn không khỏi ngạc nhiên

Khi cô run rẩy , trái tim của hắn đau lòng không ít . Thật muốn ôm chặt lấy cô , xua tan nhiệt độ lạnh băng nơi cô

Yêu thương đi kèm tức giận , nội tâm không thể nào nguôi , cớ sao cô ấy lại không thể kiên dè trước đám đàn ông kia ~ thay váy trước mặt bọn chúng ?!

Chết tiệt , hay là cô ta vốn dĩ không biết xấu hổ ?!

Vị đạo diễn hơn 30 tuổi cười đùa cùng Vũ Nghê , bình thường hai người không cần tỏ ra lịch sự , vì quá quen thân , thế nên đôi khi có những động tác tương đối thân mật trên cả tình bạn :"Này , nói cho tôi biết , cô làm thế nào xử sự tình huống nhanh như vậy ?! Còn có thể duy trì hình tượng bình thản trước mặt ống kính ?! Thậm chí mặt mũi và đầu tóc đều rối loạn không thôi . Đây không phải tóc giả đấy chứ ?!"

Vũ Nghê hất tay đạo diễn ra , lui về phía sau hai bước.

"Đừng lộn xộn , là thật đấy . Những thứ này rất quan trọng trong công việc , anh đừng phá hư chứ !"

"Vũ Nghê , cô kể rõ tôi nghe nào !" Đạo diễn nắm cánh tay Vũ Nghê , không để cho cô bỏ đi.

"Nói gì chứ , hiện tại tôi không rãnh" Cô giơ tay lên ngăn hắn . "Chán chết , tôi muốn đi tắm trước đã , anh có biết quần lót của tôi còn rất ẩm ướt hay không . . . . . ."

Câu nói này hoàn toàn đem thân thể Lạc Ngạo Thực nóng bừng lên , hắn muốn nổ tung khắp phòng ——

Cô gái đáng chết này , dám ăn nói huỵch tẹt như thế ?! Quần lót , ướt nhẹp ?!

Lạc Ngạo Thực tức giận đi về phía Vũ Nghê , một tay nắm giữ cổ tay của Vũ Nghê , như muốn trách móc cô

Vũ Nghê kéo kéo cổ tay của hắn , tức giận quát :"Buông ra , anh lú lẫn rồi sao , nhận nhầm người chăng ?! Bạn gái của anh ngay cửa ra vào kìa !"

Động tác của Lạc Ngạo Thực khiến tất cả nhân viên trong phòng quay trở nên im bặt , mọi người đều ngớ ra ~ không rõ chuyện gì

"Phó Vũ Nghê , em còn không biết xấu hổ ?! Cả đêm nay nhìn em giống như cái gì ?!" Lạc Ngạo Thực vừa dắt tay Vũ Nghê , vừa lớn tiếng phát điên chỉ trích

"Em thế nào , đây chính là công việc hàng ngày của em , như thế mắc mớ gì anh ?!" Vũ Nghê thẳng thắn hỏi ngược lại , đôi mắt xinh đẹp ngước nhìn hắn.

Lời lẽ hùng hồn của cô làm cho hắn ngày càng tức giận , hai tròng mắt như một ngọn lửa :"Em giống như một cô gái mại dâm , cử chỉ lẳng lơ , khoe khoang trước mặt đàn ông , em còn hỏi anh thế nào ?!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.