"Tạp Tư không biết sao?' Vũ Nghê thắc mắc hỏi, nhưng trong lòng khẳng định đáp án này đúng. Nếu như Tạp Tư biết, cũng sẽ không đi như vậy.
Tư Vũ trầm mặc cười việc này có chút bất đắc dĩ, cô giả vờ tự nhiên tươi cười, rồi trả lời đầy đủ thắc mắc của chị dâu.
"Cần phải nói cho anh ấy biết, dù sao anh ấy cũng là cha của đứa bé. Em biết việc mình mang thai nhưng không nói cho anh hai biết đầu tiên, anh ấy sẽ rất tức giận. Em cảm thấy nếu chị đem chuyện em có thai nói cho anh hai thì mới khiến anh ấy bớt giận thôi." Đứa nhỏ là sợi dây ràng buộc tình cảm vợ chồng, có đứa nhỏ với không có đứa nhỏ sao có thể giống nhau.
"Em không muốn dùng đứa bé ràng buộc Tạp Tư, em muốn một tình yêu thuần khiết nhất, chứ không phải là liên quan đến đứa bé!" Tư Vũ cầm lấy khăn giấy Quan Tĩnh đưa tới, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trên mặt. "Các người cũng biết, tuy rằng tuổi em so với các người đều lớn hơn, thế nhưng chuyện tình yêu trải qua so với các chị đều ít, hơn nữa em cũng khát vọng một tình yêu chân thành!"
Tư Vũ, khiến Vũ Nghê không lời nào có thể khuyên. Đúng vậy, cô ấy không phải là người có lỗi! Chính xác mà nói, phụ nữ không người nào có lỗi cả?
"nói cho cùng, chị ủng hộ em!" Quan Tĩnh vỗ vỗ đôi vai gầy yếu của Tư Vũ.
"Ha ha, cám ơn chị!"
"Được, chị cũng ủng hộ em, cũng mong muốn các người đều có thể tìm được tình yêu 'chân thành'!" Vũ Nghê rất xúc động nắm lấy tay của các cô ấy.
Các cô ba người phụ nữ nhìn nhau cười, sau đó dùng lực nắm chặt tay lẫn nhau!
"Oẹ --" bỗng nhiên giữa ba người phụ nữ lại truyền tới một tiếng nôn mửa!
Vũ Nghê và Tư Vũ cùng nhau đưa ánh mắt nhắm ngay Quan Tĩnh, nhíu đôi mi thanh tú lại nhìn cô!
Quan Tĩnh hướng về phía bồn rửa tay, nôn khan hai tiếng, dần dần mới bình tĩnh trở lại!
Sau khi Vũ Nghê cùng Tư Vũ trao đổi ánh mắt, vừa nhìn về phía Quan Tĩnh, vỗ nhẹ lưng giúp cô. "A, trời ạ, Tĩnh Tĩnh, bạn không phải cũng mang thai chứ?"
"Ha ha--" Quan Tĩnh thản nhiên cười cười. "Ha ha, ở trước mắt hai người mẹ có kinh nghiệm phong phú như các người, tớ còn có cơ hội nói dối sao?"
Tư Vũ một vẻ đã hiểu, lại tươi cười lý giải, "Chị nhất định cũng chưa nói với Tưởng Vũ Hàng."
"Tình huống của chị và em khác nhau!" Quan Tĩnh đối với cái gương sửa sang lại bản thân, nhìn Tư Vũ trong gương hỏi. "Em muốn lưu lại đứa nhỏ đúng không?"
"Đúng!"
"Tĩnh Tĩnh, bạn không phải là muốn --" Vũ Nghe không đành lòng nói ra những chữ phía sau!
Quan Tĩnh thu hồi dáng tươi cười, rất kiên định nói rằng: "Đứa bé này tớ sẽ không muốn, rất không đúng lúc, sau khi tớ cùng Tưởng Vũ Hàng chia tay mới phát hiện tớ mang thai! Đứa bé này không nên xuất hiện, cho nên tớ đã hẹn giải phẫu!"
"Bạn không muốn ở suy nghĩ một chút sao?" Vũ Nghê rất yêu thương cục cưng trong bụng cô, bởi vì cô đã làm mẹ nên không có biện pháp tiếp thu được chuyện này!
Động tác lau mặt của Quan Tĩnh cứng lại: "Suy nghĩ cái gì? Tớ chính là một đứa con riêng, nên tớ biết một đứa con riêng đau khổ thế nào, tớ thà rằng bản thân mình không sinh ra thế giới này đi! Cho nên, quyết định của tớ đối đứa bé càng có trách nhiệm!"
"Có lẽ bạn đúng, bất kể bạn quyết định như thế nào, chỉ cần bạn không hối hận là tốt rồi!"
Quan Tĩnh tiếp tục động tác lau mặt, khăn màu trắng ở trên mặt cô nhanh chóng di chuyển. "sẽ không, hiện tại mình cần nhất chính là việc làm, hơn nữa mình cũng đã có bạn trai mới -- được rồi, ngày nào đó sẽ mang cho các người nhìn một chút!" Quyết định của cô là đúng, đúng, nếu như cô không thể cho cục cưng một gia đình, sau này sinh cục cưng ra cũng sẽ hận cô!