"Tổng giám đốc , Từ đổng muốn gặp ngài , hắn đang chờ ở phòng khách !" Trợ lý Lưu đi vào , hạ thấp giọng nói.
Lạc Ngạo Thực hừ lạnh một tiếng , coi như là đáp lại lời trợ lý
Từ đổng gần đây khá nổi trội trong kinh doanh , nhưng chỉ có thế mà đã nghĩ mình là trùm bất động sản ?! Phải nói lão quá ngây thơ , ở giới kinh doanh , lão chẳng đáng một con tép
Tối ngày hôm qua , chỉ cần một cuộc điện thoại của Lạc Ngạo Thực , tất cả các ngân hàng đều thu hồi lại vốn từ công ty lão . Ha ha , hiện tại lão có mấy building bán hoặc cho thuê đang xây dựng , một khi bị đứt vốn , lão chỉ có con đường chết !
Nhất định phải cho lão già ấy biết , chọc tới Lạc Ngạo Thực thì kết quả thế nào ! Đáng chết , vừa nghĩ tới việc hôm ấy lão già đó đối với Vũ Nghê như vậy , Lạc Ngạo Thực càng tức giận . Đối phó với công ty lão như thế , đã là quá tốt cho lão
"Ha ha . Tổng giám đốc , chỉ ít ngày nữa Từ thị sẽ biến mất , tin tức này sẽ lan rộng trên thương trường !" Mặc dù tổng giám đốc không nói rõ , nhưng hắn biết , tổng giám đốc làm thế vì không vừa mắt Từ đổng .
Lạc Ngạo Thực nhíu mày , dời mắt sang trợ lý "Xem ra , Từ thị suy sụp , ngươi thật cao hứng !"
"Đúng vậy tổng giám đốc , lão ấy thật sự quá kiêu ngạo" trợ lý Lưu dùng sức gật đầu một cái , sau đó đem tài liệu điều tra , để trên bàn làm việc "Tổng giám đốc , đây là tư liệu mới nhất của công ty vĩnh tân"
Lạc Ngạo Thực xem lại văn kiện , sau đó hắn nhíu mày thắc mắc "Có người cho ‘vĩnh tân’ vay vốn ?!"
"Vậng tổng giám đốc , Lâm Hiên đã cho họ mượn năm ngàn vạn , sáng sớm hôm nay mới vừa chuyển khoản" trợ lý Lưu thao thao bất tuyệt . Sắc mặt Lạc Ngạo Thực trở nên âm trầm rất nhiều , hô hấp hơi run rẩy , rõ ràng là đang tức giận.
Hành động này làm trợ lý Lưu cảm thấy kinh ngạc , tổng giám đốc ~~ là tức giận sao ?!
Giống như thường ngày , cứ hễ sáu giờ tối là Vũ Nghê về đến nhà , hôm nay khi vừa bước vào trong cửa chính , cô nhìn thấy hắn đã ngồi sẵn trên ghế salon , đột nhiên thấy hắn như thế , cô trở nên sợ run lên.
Tay hắn cầm một quyển tạp chí , thoạt nhìn rất nhàn nhã !
Trải qua chuyện ngày hôm trước , cô không cách nào giống như thường ngày , không thể duy trì thái độ đối mặt với hắn , cũng không thể làm bộ như không thấy hắn
Lướt qua ghế salon thật nhanh , Vũ Nghê chuẩn bị lên lầu , chân còn chưa kịp bước lên bậc thang.
"Em thật giỏi , nhanh như vậy đã tìm được chủ đầu tư !" Lạc Ngạo Thực để tạp chí xuống , từ trên ghế chậm rãi đứng dậy , hướng về bóng lưng cô , thấp giọng nói
Hắn tỏ vẻ nhạo báng , khiến Vũ Nghê không thể không xoay đầu "Những lời này thốt ra từ miệng của Lạc tổng giám đốc , có vẻ hơi lạ ?! Kinh doanh , dĩ nhiên cần phải vay mượn vốn liếng , nếu có người đồng ý đầu tư , chẳng lẽ nỡ từ chối . Anh không nguyện ý , nhưng chắc gì người khác đã thế !"
"Không cảm thấy lời nói quá hoang đường rồi sao ?! Phó Vũ Nghê , tôi nói cho em biết , em chủ động nhờ đến Lâm Hiên , nếu có liên quan đến việc phá hư hạnh phúc của Tư Vũ , tôi nhất định sẽ ——"
"Thì đừng trách anh vô tình , đúng chứ ?!" Vũ Nghê tiếp lời của hắn , lạnh lùng cười một tiếng "Anh yên tâm , tôi không bao giờ làm vậy . Ít nhất , tôi sẽ không giống ai đó . Hơn nữa , Lâm Hiên cũng không phải loại người không chịu trách nhiệm với vợ mình !"