Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 329: Chương 329: Sợ hãi bao trùm




Nhắc tới vấn đề này, cô bé đang nằm trên chiếc giường bẩn thỉu càng khóc dữ hơn, không cách nào khuyên giải!

Tất nhiên ống kính của Tiểu Cao sẽ không bỏ qua hình ảnh như vậy, một tí xíu cũng không lọt ra khỏi ống kính.

Một bà lão hơn sáu mươi tuổi mặc áo lông cừu đứng bên cạnh, rơi nước mắt: "Mẹ của nó đã chết trong lúc sinh khó, con tôi.... con của tôi cũng đã chết trong cuộc phẫu thuật thất bại của bảy năm trước"

Nghe những chuyện bi thảm của người khác, Vũ Nghê thật không biết nên nói gì? Lời an ủi, nói tất cả rồi sẽ ổn, có vẻ bề ngoài quá, loại chuyện hư vô mờ mịt như vậy cô cũng không muốn nói ra miệng, “Bà à, xin bà hãy tin rằng trên thế giới vẫn còn rất nhiều người tốt, mọi người sẽ giúp đỡ Tinh Tinh"

"Vâng...." Bà nội của cô bé không ngừng gật đầu, nước mắt rơi lã chã: "Khi ấy con tôi không chắc sẽ chết. Nếu không có cuộc phẫu thuật kia, nhưng vì lỗi của bác sĩ, tính mạng con tôi mới...."

"Là lỗi của bác sĩ, mới dẫn đến cuộc phẫu thuật thất bại sao?" Vũ Nghê hỏi một câu theo bản năng.

"Đúng vậy, không biết trong lúc giải phẫu tên bác sĩ đó đang nghĩ cái gì? Thời gian cuộc phẫu thuật bị kéo quá dài, dẫn đến chức năng trong cơ thể ngừng hoạt động, tính mạng bố Tinh Tinh cứ như vậy mà mất đi! Bố Tinh Tinh cũng đã tốt nghiệp đại học rồi, nếu như không có tên bác sĩ kia, con tôi cũng đã có thể có một tương lai rộng mở, ít nhất cuộc đời tôi và cháu gái cũng không thê thảm thế này! Bây giờ chúng tôi một già một trẻ, không ai chăm sóc"

Vốn dĩ chuyện thời gian cuộc phẫu thuật bị trì hoãn kéo dài là chuyện rất bình thường sao? Các bác sĩ từ nam đến bắc đều mắc phải sai lầm này sao? Đã từng, Lâm Hiên cũng đã từng vì trì hoãn thời gian phẫu thuật mà lấy đi tính mạng của một bệnh nhân! Nghĩ tới đây trong lòng Vũ Nghê bị bao phủ bởi hối hận, đau lòng, một loại chán nản không nói thành lời, cùng tụ lại trong lòng cô.

Cũng chính vì chuyện này, cô mới đi gặp Lâm Hiên, muốn an ủi anh ta, kết quả đã xảy ra chuyện khiến cô hối hận cả đời!

Vũ Nghê dùng sức lắc đầu, không muốn nhớ lại chuyện này.

"Cô phóng viên, cô nhất định phải giúp cháu gái tôi. Con bé rất hiểu chuyện, ba tuổi đã biết giúp tôi quét dọn phòng, năm tuổi biết giúp tôi nấu cơm, bảy tuổi biết xào rau.... ở trường học tập cũng rất giỏi, cho tới bây giờ chưa từng lọt ra khỏi tốp năm của trường" Người phụ nữ lớn tuổi, quỳ gối trên mặt đất, bi thống cầu xin.

Vũ Nghê vội vàng đỡ bà lão dậy, đồng thời cam đoan: "Bà à, bà yên tâm, nhất định nhất định sẽ có rất nhiều người giúp Tinh Tinh. Chỉ cần mọi người kiên cường, lạc quan, bệnh tình của Tinh Tinh nhất định có hi vọng"

Lúc nói chuyện, Vũ Nghê đưa một chiếc túi giấy cho bà lão: "Đây là một chút lòng thành của những đồng nghiệp trong đài chúng cháu, mặc dù chưa hoàn toàn giúp cho việc điều trị của Tinh Tinh, nhưng cũng có thể giải quyết một số khó khăn trước mắt! Bà hãy mua cho cô bé chút đồ ăn ngon, và bộ quần áo mặc đủ ấm"

"Cảm ơn.... cảm ơn" Bà lão nhận tiền, miệng không ngừng lên tiếng cảm ơn

Qua chương trình này, Vũ Nghê và Tiểu Cao mới biết đến gia đình Tinh Tinh, và còn rất nhiều gia đinh nghèo khó phía sau, cuộc phỏng vấn ngày hôm nay kết thúc như vậy! Chỉ là không hiểu tại sao, Vũ Nghê luôn có một dự cảm, từ nơi này cô có thể tìm ra được một bí mật rất lớn, chỉ là cô không biết sẽ là cái gì!

Lạc Ngạo Thực đâu? Phía anh thế nào? Không biết anh đã điều tra ra được điều gì? Còn nữa.... chuyện Lâm Dương bị sát hại đã có tiến triển gì chưa?

***

Cảnh sát kiểm tra camera giám sát trên tầng của Lâm Dương, trước sau vẫn không phát hiện ra kẻ nào tình nghi, vì đúng lúc đó tất cả các camera đều bị kẻ xấu bôi đen. Nhưng thông qua màn hình giám sát của tòa nhà, cuối cùng phát hiện một người phụ nữ cao gầy, mảnh khảnh đáng nghi!

Thông qua những nhân viên làm việc trong tòa nhà, còn có mấy người xác nhận, đúng là không người nào quen biết cô gái này, lại trải qua một lượt điều tra, có thể xách định người phụ nữ cao gầy kia không phải là người ở trong tòa nhà này, cũng không quen biết bất kỳ người nào sống trong đó.

Bước đầu có thể tập trung vào người phụ nữ này, vì người này là kẻ tình nghi nhất.

Nhưng trời tối cộng thêm đèn trong khu phố không đủ sáng, rất khó thấy rõ được khuôn mặt của người phụ nữ này, khiến việc điều tra gặp khó khăn rất lớn. Bởi chuyện này không khác mò kim đáy bể, thật sự không thể nào bắt tay điều tra.

"Anh à, đột nhiên em nhiên nhớ ra, khi em vừa đi tới cửa, đúng lúc đó va phải người phụ nữ này" Về đến nhà, vừa thay xong bộ đồ công sở, Vũ Nghê lập tức gọi điện thoại.

"Cô ta có thấy em không?" Từ trên ghế sofa Lạc Ngạo Thực đứng bật dậy, mày kiếm nhíu lại, vô cùng lo lắng.

"Cô ta có thấy em không sao?" Vũ Nghê từ từ nhớ lại, nhưng hoàn toàn không nhớ ra, cô cố gắng nhớ người phụ nữ kia trông như thế nào? Người phụ nữ đó có dáng vẻ cao lớn rất cẩn thận, cái mũi thon dài rất cao, ánh mắt rất dài, là mắt hai mí, thực ra là một người rất xinh đẹp! Ừm, nhưng chỉ nhìn thoáng qua, cô cũng không rõ ràng lắm, nhưng tóm lại là một mỹ nữ, chỉ là có một chút kỳ quái, nhưng kỳ quái ở chỗ nào cô không thể nói được!

Ở đầu bên kia điện thoại, gọi mấy câu không có tiếng đáp, sốt ruột hỏi: "Nói cho anh biết nhanh lên, lúc ấy cô ta có thấy em không?"

"Sao?" Vũ Nghê rơi vào trạng thái trầm tư, không nghe rõ câu hỏi của anh

"Vũ Nghê, em nghiêm túc nghe anh nói...." Lạc Ngạo Thực nặng nề ra lệnh, không cho phép cô phân tâm, muốn cô nghiêm túc nghe: "Em cẩn thận nhớ lại, cô ta có thấy em không, có phát hiện ra em không?"

"Em nhớ...." Vũ Nghê nheo mắt nhớ lại tình huống lúc đó.

Lúc đó đi ra cửa, va phải người kia, cánh tay rất đau. Sau đó cô nhìn xuống....

Ngước lên là một đôi mắt lạnh băng....

Đột nhiên, toàn thân Vũ Nghê không kìm được run run, sau lưng rét lạnh. Cô theo bản năng vòng hai tay ôm chặt cơ thể, từ từ ngồi xuống sofa, đôi môi mấp máy nói: "Em thấy được hai mắt của cô ta, rất lạnh, giống như băng tuyết vậy, rất tàn nhẫn, là cô ta, là cô ta, nhất định chính là cô ta"

Không hiểu sao cô lại khẳng định chính là người phụ nữ đó, chính người phụ nữ đó là người thích Lạc Ngạo Thực, cũng chính cô ta giết chết Lâm Dương! Vũ Nghê rơi vào sự sợ hãi tột độ, tiếp tục nói với người đầu dây bên kia: "Tên hung thủ này chắc chắn không phải là Chu Mặc, chồng của Lâm Dương, không phải anh ta"

"Vũ Nghê, bình tĩnh một chút, em là phóng viên, nhớ không? Em đã gặp qua rất nhiều tình huống nguy hiểm, em đều không sợ, bây giờ cũng không thể sợ" Lạc Ngạo Thực dùng lời nói dịu dàng trấn an cô, nhưng trong lòng lo lắng vô cùng, kiên nhẫn dịu dàng trấn an lần nữa: "Làm theo lời anh, thả lỏng...."

"Vâng, em thả lỏng" Vũ Nghê phát ra một tiếng khóc nói, cố gắng bình tĩnh.

"Nghe lời anh, hít sâu...."

Vũ Nghê dùng sức hít sâu một hơi, tiếng hít sâu đi xuyên vào điện thoại "..."

"Bây giờ thở ra, đem tất cả không khí dưới bụng, và lồng ngực thở ra ngoài...." Anh chậm rãi hướng dẫn cô!

"Hô..." Vũ Nghê rất vâng lời thở sâu!

Liên tục lặp lại mấy lần như vậy, cuối cùng Vũ Nghê cũng bình tĩnh lại, sắc mặt trắng bệch từ từ có sắc đỏ, "Ngạo Thực, anh mau nói cho em biết, anh biết người phụ nữ này sao?" Vũ Nghê miêu tả qua cơ thể to lớn của người phụ nữ kia!

"Không, anh không biết người phụ nữ này" Lạc Ngạo Thực trả lời rất chắc chắn, sau đó tiếp tục trấn an: "Vũ Nghê, em nhất định phải kiên cường, không được sợ hãi, tin anh, anh sẽ không để em bị bất kỳ tổn thương nào nữa"

Vừa đặt điện thoại xuống không bao lâu, ngoài cửa phòng ngủ liền truyền đến tiếng gõ cửa, Vũ Nghê nhanh chóng đi tới mở cửa phòng ra!

Thấy người đứng ngoài cửa phòng, Vũ Nghê không kìm được khẽ thốt: "Tư Vũ, có chuyện tìm chị sao?"

Tư Vũ mặc chiếc áo ngủ lụa, nhìn vào trong phòng đầy mong chờ....

"Muốn vào trong ngồi sao? Hoan nghênh hoan nghênh" Vũ Nghê nghiêng người, mời Tư Vũ vào.

Tư Vũ cũng không khách sáo, đi thẳng vào, ngồi xuống giường lớn, hai chân rút khỏi đôi dép bông co lên giường! Sau đó giống như con mèo nhỏ, kéo cao tấm chăn tơ tằm, đắp lên người mình!

"Tư Vũ, muốn nói chuyện phiếm với chị sao?" Vũ Nghê ngồi xuống bên cạnh Tư Vũ, mỉm cười hỏi!

Tư Vũ nhìn chằm chằm chị dâu, cái nhìn rất sâu như đắm chìm trong thế giới của riêng cô, ở trong lòng lại nói: [Đúng vậy, muốn nói chuyện phiếm với chị]

Tất nhiên Vũ Nghê sẽ không biết Tư Vũ đang nghĩ gì, nhưng cô nguyện ý nói chuyện phiếm cùng Tư Vũ. Cô cùng kéo chăn đắp lên người, hai người giống như chị em gái cùng đắp chung chăn trò chuyện giết thời gian: "Tư Vũ, tuy em không nói gì, nhưng không sao, chị vẫn có thể cảm nhận được gần đây em không vui. Chị không biết giữa em và Tạp Tư xảy ra chuyện gì, có lẽ là Tạp Tư không đủ chu đáo nên khiến em bị tổn thương, nhưng chị lại cảm giác không tồi, Tạp Tư rất yêu em"

Khóe miệng Tư Vũ khẽ giật giật, vẫn không lên tiếng.

Không nghe được câu trả lời, Vũ Nghê chỉ có thể tự nhiên nói tiếp: "Thực ra, em luôn sống trong thế giới của riêng mình, là chuyện không tốt, cứ như vậy sẽ khiến Tạp Tư có cảm giác thất bại! Trước đây mỗi ngày anh ấy đều thề giống như mọi người, cam đoan chỉ cần anh ấy có thể ở bên cạnh em, không đầy một tuần, chắc chắn em sẽ tốt lên! Nhưng hiện giờ đã bao lâu? Tất cả mọi người đều không thấy được sự thay đổi của em, chắc chắn anh ấy cảm thấy rất mất mặt, phải không?"

Dường như Tư Vũ rất thích vũ nghê nói chuyện này, hai tay đặt trên đầu gối, chiếc cằm xinh đẹp tựa trên bắp tay, giống như học sinh tiểu học đang nghiêm túc nghe giảng.

Vũ Nghê làm một cái mặt quỷ cười cười, sau nhăn mũi nói: "Em cũng phải tranh cãi một chút chứ, hãy nhanh chóng bắt đầu đi, để một người đàn ông như anh ta có thể nở mày nở mặt, đúng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.