Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 275: Chương 275: Sờ soạng ‘quả bóng’




 

Edit: Socnau

Khi mở cánh cửa phòng ra, cảnh tượng bên trong khiến Vũ Nghê điên loạn. Lạc Ngạo Thực đang ôm một người phụ nữ mặc đồng phục trắng từ phía sau lưng, hai bàn tay anh vuốt ve bộ ngực cô ta.

Cô ta đội chiếc mũ y tá màu trắng, bộ đồ trên người bó sát đầy khêu gợi, phía dưới chân chỉ mang một đôi tất mỏng...

Tuy rằng bọn họ vẫn mặc quần áo, nhưng trong đầu cô toàn hiện lên cảnh tượng bậy bạ: "Cô là hộ lý của bệnh viện nào ?! Nói đi, chi phí hộ lý hôm nay hết bao nhiêu tiền, tôi trả cho cô, mời cô rời khỏi đây ngay!"

Vũ Nghê mặt lạnh đi về phía giường lớn, trong mắt bừng bừng lửa giận nhìn người phụ nữ trước mặt.

"Xin lỗi, tôi không cần tiền của cô, vì tôi là người được bà Lạc thuê tới..." Người phụ nữ cúi đầu nói.

Giọng nói này rất quen, có lẽ cô đã từng nghe qua ở đâu: "Tôi chính là bà Lạc, nhưng tôi không nhớ mình từng thuê cô!"

"Ý tôi là bà Chu Hân Lan, cô Phó hiểu lầm rồi!" Người phụ nữ ngẩng cao mặt, lộ ra khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

Hoàng Minh Nguyệt, Vũ Nghê càng giận dữ hơn, chỉ thẳng ra cửa phòng quát: "Ra khỏi đây ngay!"

Lạc Ngạo Thực dường như không nghe thấy gì, cũng không biết rằng Vũ Nghê đang giận, bàn tay anh tiếp tục vuốt ve lên người Hoàng Minh Nguyệt, giống như một đứa trẻ phát hiện ra món đồ chơi thú vị, thích thú không thể dời tay.

Hoàng Minh Nguyệt cố ý khiêu khích, coi lời nói của Vũ Nghê như gió thoảng bên tai, bắt lấy bàn tay của Lạc Ngạo Thực, ngăn anh tiếp tục vuốt ve, giống như dỗ trẻ nhỏ nói: "Ngạo Thực ngoan, không thể sờ mó lung tung như vậy!"

"Hoàng Minh Nguyệt, cô vẫn không chịu đi, có phải muốn tôi gọi cảnh sát đến ?!" Vũ Nghê giận dữ nói, không ngờ cô ta dám ngang nhiên khiêu khích mình. Từ lúc bị thương, Lạc Ngạo Thực còn quá đáng hơn, ngày trước anh phong lưu, nhưng cũng không công khai quá đáng như vậy.

Bây giờ anh không chỉ nói ghét cô, còn dám ở trước mặt cô vuốt ve thân thể người khác.

Hoàng Minh Nguyệt ra dáng một hộ lý chuyên nghiệp, nói: "Cô Phó, có lẽ cô hiểm nhầm rồi, chuyên môn của tôi là hộ lý, được bà Lạc đích thân mời về để chăm sóc người bệnh. Chưa nói đến việc tôi được bà Lạc mời về, chỉ nói đến việc tôi ở đây làm hộ lý cho anh ấy, tôi không sai phạm điều gì, vậy lý do bị đuổi là gì?"

Vũ Nghê nheo mắt nhìn, ngay cả tâm trạng chế giễu cô cũng không có, làm gì có tâm trạng vòng vo cùng cô ta: "Nói cho cô biết, đừng nghĩ đem mẹ anh ấy ra dọa tôi, đây là biệt thự riêng của gia đình, bây giờ tôi bảo cô rời khỏi đây, cô nghe rõ chưa ?!" Cố ý gọi mình là cô Phó, ai cho cô ta lá gan lớn như vậy, dám ở trong nhà mình làm càn ?!

"Oa.... Đàn bà xấu, cô lại ầm ĩ, đầu tôi đau quá, tôi ghét cô!" Lạc Ngạo Thực căm thù nhìn Vũ Nghê, hai mắt trợn trừng thét: "Tôi không muốn chị đi, tôi muốn chị ở lại!" Nói xong, Lạc Ngạo Thực càng ôm chặt Hoàng Minh Nguyệt hơn, vẻ mặt đằng đằng sát khí nhìn Vũ Nghê.

Ở công ty làm việc cả ngày, bản thân bận rộn tới mức cơm trưa quên ăn, nước cũng quên uống, lúc này cô ấm ức hai mắt đỏ ửng, trong lòng chua xót.

Cô ép bản thân không được rơi lệ, oán hận nhìn Lạc Ngạo Thực, dùng ánh mắt lên án anh...

Tại sao anh có thể quên em, tại sao anh có thể nói chán ghét em ?! Nếu như anh chán ghét em, tại sao trong lúc giằng co giữa sự sống và cái chết, lại nhường cơ hội sống cho em, anh vì em đến tính mạng cũng không cần, tại sao sau khi mất trí, anh lại trở nên như vậy ?!

Bây giờ mỗi một hành động hay mỗi một lời nói của anh, đều chẳng khác nào hành hạ em ! Em yêu anh, cảm kích anh, nhưng khi nhìn anh ôm người phụ nữ khác, em lại không kìm được hận anh.

Hận một người đã từng vì mình mà đến tính mạng cũng không cần, đối với ai mà nói cũng đều đau khổ, không ai có thể làm kẻ vong ân bội nghĩa.

Cô khẽ nhếch môi, không muốn để cho họn họ thấy bản thân mình đang run rẩy.

Lạc Ngạo Thực, chắc anh chưa từng biết, để giữ được chiếc ghế tổng giám đốc này, mỗi ngày em phải tìm đọc nghiên cứu biết bao tài liệu về kinh doanh, có rất nhiều chuyện em không quen, em phải học từng chút từng chút một, học đến cả thời gian ăn cơm uống nước cũng không có, ngay cả đi toilet cũng phải ép mình nán lại!

Em chịu đựng mọi áp lực, còn nghĩ ép bản thân như vậy vẫn chưa đủ thay anh giải quyết công việc. Ha ha ~ em ở bên ngoài bận rộn quay như chong chóng, còn anh ở nhà hạnh phúc chơi đùa cùng phụ nữ khác.

"Ngạo Thực, anh nhìn kỹ lại đi, em là vợ của anh, làm sao em nỡ hại anh ?!" Cô dịu dàng nói, hi vọng có thể khơi gợi trí nhớ của anh, cả một buổi chiều không uống một giọt nước nào, giọng nói phát ra mang theo âm điệu khàn khàn.

Lạc Ngạo Thực nhìn sang chỗ khác không để ý đến Vũ Nghê. Trong miệng khẽ ngâm nga một bài hát tiếng anh nổi tiếng, là một bài hát về tình yêu.

Sự lạnh lùng của anh giống như mang theo một nguồn năng lượng khổng lồ khiến Vũ Nghê giật lùi phía sau hai bước: "Lạc Ngạo Thực, em mặc kệ anh điên thật hay điên giả, nếu như anh muốn ở cùng người phụ nữ khác, vậy em sẽ chìu ý anh! Nhưng em muốn nói cho anh biết, em sẽ không bao giờ ly hôn, cho dù anh chán ghét em, cả đời này em cũng cùng anh dây dưa!"

Nói xong, Vũ Nghê dùng sức kéo thật mạnh cánh cửa, lao ra khỏi phòng.

Vũ Nghê vừa lau nước mắt, vừa oán hận nghĩ. Được lắm, các người có tiền thuê hộ lý? Nhưng các người quên mất một điều, bây giờ mọi quyền hành tài chính nhà này đều trong tay tôi, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ không cho anh ta cũng như các người một đồng bạc nào, lúc đó để xem anh ta lấy gì chơi đùa!

Vũ Nghê trở về phòng, không ăn bữa tối, chui vào chăn khóc lớn, tiếng khóc ấm ức truyền từ trong gối ra: "Lạc Ngạo Thực, hy vọng anh đừng bao giờ hồi phục trí nhớ, nếu không em nhất định sẽ tìm người đánh anh một trận..." Không phải là cô đang nói dỗi, thật sự tâm trạng của cô bây giờ rất tệ, rất muốn tìm người đánh cho anh ta một trận, cho hả cơn giận của mình!

Một tiếng "Bộp" vang lên, lập tức làm ướt hết tất cả chăn đệm và người Vũ Nghê.

"Á..." Cô nhảy từ trên giường xuống, đưa tay lau nước trên mặt, đồng thời nhặt thứ gì đó dính dính trên mặt, là một quả bóng bị vỡ! Tóc, quần áo cô bị làm cho ướt hết, tức giận ném quả bóng cao su xuống sàn. "Khốn kiếp, ai cho nước vào quả bóng này, còn đập vào tôi!"

Cô không nhìn thấy ai, xoay người nhìn chung quanh. Một bóng người đang núp ở chân giường, thấy cô quay lưng về phía mình liền xông ra, ở sau lưng cô quát: "A... đàn bà xấu, cô muốn tìm người đánh tôi! Hừ, tất nhiên tôi phải dùng "môn bóng nước" đập cô rồi"

Vũ Nghê giật mình đến cả người run run, xoay người, mắt rưng rưng nước nhìn anh. "Anh chạy tới đây làm gì? Không phải đang chơi cùng người phụ nữ kia sao? Anh đi đi, đừng quan tâm tới tôi!"

"Tôi muốn chơi cùng chị, nhưng chị nói bây giờ không thể, tôi cũng không biết vì sao!" Lạc Ngạo Thực vẻ mặt mù mờ nói, mở to hai mắt nhìn trần nhà: "Thực ra chị đó cũng không tốt, nhưng chị ta cười rất đáng yêu, người thích cười là người tốt, người thích khóc là người xấu. Cằm tròn trịa là người tốt, cằm nhọn là người xấu, tóc dài là người tốt, tóc ngang lưng là người xấu. Mắt nhỏ là người tốt, mắt to là người xấu. Dáng người thấp là người tốt, dáng người cao là người xấu...."

Anh đang nói một đống lý luận vớ vẩn, hơn nữa càng nói càng vui vẻ.

Cô đối chiếu theo những gì anh nói, thích khóc, cằm nhọn, tóc, mắt to, dáng người cao... Tất cả đều phù hợp với điều kiện tiêu chuẩn "xấu" giống cô.

Ý thức được việc này, cô càng không ngăn được nước mắt trào ra: "Lạc Ngạo Thực, tiêu chuẩn "đàn bà xấu" của anh, lập ra vì một mình em đúng không?"

Anh ra sức lắc đầu, nhún vai: "Đàn bà xấu, tôi không hiểu cô đang nói gì"

Vũ Nghê bước lên phía trước một bước, khoảng cách gần hơn ngẩng đầu nhìn anh: "Anh luôn miệng nói em là người xấu, vậy anh nói xem, em xấu ở đâu? Những ngày qua, em từng làm hại anh sao?"

Anh cúi đầu, giống như đang nghiên cứu gương mặt cô: "Đúng vậy, mấy ngày qua cô không có làm hại tôi, tôi vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề này, cô chuẩn bị hại tôi bằng cách nào đây?"

"Anh đã nghĩ ra em định hại anh bằng cách nào chưa?" Vũ Nghê ấm ức hỏi, khóe miệng nở nụ cười gượng.

"Không nghĩ ra!" Anh thành thực gật đầu, cặp mắt ngây thơ không ngừng ngó qua ngó lại.

"Vậy thì em không phải người xấu đúng không ?!" Vũ Nghê nhào vào lòng Lạc Ngạo Thực, ôm chặt anh khóc lớn: "Căn bản từ trước tới giờ em chưa từng hại anh, anh có thể coi em là người tốt được không ?!"

"Cái này tôi cần phải suy nghĩ lại, đầu óc tôi rất yếu, chỉ suy nghĩ một chút là đã đau rồi..." Lạc Ngạo Thực bỗng nhiên nhíu mày, phát ra tiếng thét đau đớn: "A..."

"Anh đau ở đâu, em lấy thuốc cho anh uống!" Cô ôm anh chặt hơn, kiểm tra kỹ lưỡng.

"Cô đụng phải xương sườn tôi, đau quá, cô cố ý phải không, cô muốn hại tôi!" Anh mở to hai mắt, giống như bắt được lỗi, lên án nói.

"Không... em không có, em không cố ý!" Cô sợ chạm vào nữa sẽ làm anh đau, nhanh chóng lùi lại phía sau hai bước, tạo khoảng cách giữa hai người.

"Cô cố ý, vừa nãy cô còn nói muốn tìm người đánh tôi một trận? Suýt nữa thì tôi quên mất, hừ, đàn bà xấu!"

"Không phải!" Vũ Nghê tức giận thét lên, cô quên rằng mình đang đối mặt với một người ';ngu ngốc';

"Vậy cô có thể chơi với tôi không? Chị xinh đẹp chơi với tôi, còn để cho tôi nghịch ngợm ';quả bóng';!" Lúc nói chuyện, anh còn khao khát liếm liếm môi!

Vũ Nghê hơi nheo mắt, khẽ vuốt ve vai anh đồng thời ghé sát tai anh nói: "Nếu như em cũng cho anh sờ ';quả bóng';, vậy anh không được đi sờ ';quả bóng'; của người khác nữa, được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.