Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 357: Chương 357: Thang máy chuyên dụng






Lái xe trên đường, Lạc Ngạo Thực bỗng nhiên cảm thấy sự chốn chạy của mình giống như một con chó nhỏ rơi xuống nước.

Rõ ràng đó là vợ và con gái của anh, tại sao lại giống như gặp phải yêu ma quỷ quái? Nhưng trên thực tế, mặc dù anh không thực sự gặp phải yêu ma quỷ quái, nhưng ở Vũ Nghê có thứ gì đó rất quái lạ, cô không cần làm dáng nũng nịu hay õng ẹo, chỉ cần đứng im ở một chỗ anh lập tức sẽ có phản ứng muốn xông vào trong cơ thể cô rong ruổi!

Nếu vừa rồi không nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thực, anh thật sự chỉ sợ bản thân sẽ mất kiểm soát.

"Con mẹ nó..." bàn tay nắm chặt vô lăng đột nhiên bật ra một câu chửi thề, nhưng người anh mắng chửi không ai khác mà chính là bản thân mình, chỉ cần nhớ về cô một chút, cơ thể anh lập tức có phản ứng. Giống như bộc phát lửa giận, anh nhấn chân ga, tăng tốc chiếc xe chạy nhanh hơn.

***

Vũ Nghê đi vào trong phòng làm việc, nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người! Đám người từ bốn phía chạy tới vui vẻ chào hỏi cô, "Tôi không sao, mọi người không cần lo lắng như vậy đâu! Hơn nữa trải qua chuyện nguy hiểm như vậy mà tôi vẫn còn ngồi được trước máy thu hình chứng tỏ tôi là người phúc lớn mạng lớn" Vũ Nghê rút ra kết luận đánh giá cho bản thân.

Vị chủ nhiệm khoanh hai tay trước ngực đứng phía sau các đồng nghiệp khác, mỉm cười nói: "Tôi nghĩ cô không chỉ có phúc lớn mạng lớn, còn có to gan lớn mật nữa cơ" Hôm qua sau khi Vũ Nghê được giải cứu, đài truyền hình mới nhận được tin tức! Khi nghe tin cô bị bắt cóc, tất cả đồng nghiệp đều sợ toát mồ hôi thay cô. Kết quả hôm nay người phụ nữ mang thai này không những không xin nghỉ việc còn tới cơ quan sớm hơn rất nhiều các đồng nghiệp khác.

Vũ Nghê đứng giữa những người đồng nghiệp, đôi mày thanh tú giống như bị người khác nói trúng, dùng sức gật đầu: "Chủ nhiệm, đúng vậy, chỉ có chủ nhiệm là người hiểu tôi rõ nhất! Tôi cũng cảm thấy bản thân rất to gan lớn mật, nhìn xem sáng sớm hôm nay tôi mang lễ vật gì tới cho anh đây?" kèm theo câu nói của mình, Vũ Nghê mở túi xách lấy ra một chiếc bút ghi âm! Khóe miệng cong lên cười đắc ý, lắc lắc cây bút trong tay.

Mấy người đồng nghiệp xung quanh đồng loạt im lặng, giật mình nhìn Vũ Nghê bằng ánh mắt không thể tin được.

Vũ Nghê vui sướng quan sát vẻ mặt giật mình của mọi người.

Chủ nhiệm lắc đầu một cái, mãi sau mới chỉ vào Vũ Nghê cười nói: "cô đúng là to gan, không phải là cô đã ghi âm toàn bộ những lời nói của tên bắt cóc rồi đó chứ?"

"Chủ nhiệm, anh thử nói xem" Vũ Nghê không trả lời, khẽ lắc cây bút ghi âm trên tay

"May bật lên đi, bây giờ chúng ta phải lập tức biên tập lại, phải đưa tin tức này vào bản tin thời sự trưa nay. Tiểu Na, cô lập tức thông báo với người đang phát bộ phim tài liệu ngắn, trong khi đó Vũ Nghê hãy viết bản thảo dựa trên đoạn ghi âm này...." người chủ nhiệm ra lệnh đâu vào đấy!

"Vâng" Tiểu Na vội vàng nhận lệnh rồi lao ra khỏi phòng làm việc

Cùng lúc đó, Vũ Nghê đã cắm chiếc bút ghi âm vào máy vi tính, mấy giây sau trên màn hình máy vi tính lập tức xuất hiện những lời đối thoại tối hôm qua....

Qua mấy lần cắt nối, đoạn ghi âm nhanh chóng được biên tập lại thành tin tức thời sự. Vì trước đó đang phát bộ phim tài liệu ngắn, cho nên bản tin thời sự mười hai giờ mới phát sóng, tin tức vừa được đăng tỷ suất người xem lập tức tăng cao, hơn nữa số lượng người xem phút sau luôn cao hơn phút trước.

Có thể thấy được thái độ quan tâm của mọi người đối tin tức lần này.

Sau khi biết tất cả mọi chuyện về Lâm Hiên, Vũ Nghê bình tĩnh suy nghĩ logic lại mọi chuyện, cô dùng những lời lẽ rõ ràng tự mình viết ra bản thảo này. Vốn trong vụ án giết chết Lâm Dương, cảnh sát đã đưa Lâm Hiên vào diện nghi phạm đáng nghi nhất. Bây giờ có thêm bản tin thời sự này, càng khiến dân chúng căm hận Lâm Hiên, chỉ vì thứ tính cảm suy đồi kia mà nhẫn tâm ra tay giết chết em gái ruột thịt của mình. Cộng thêm hình tượng tốt đẹp của Vũ Nghê, khiến tất cả những ai quan tâm đến chuyện này đều hi vọng Lâm Hiên sẽ bị phán xét ở mức hình phạt cao nhất!

Không thể nghi ngờ, điều này chính là áp lực lớn nhất cho những người thực thi pháp luật.

Xem hết đoạn băng ghi hình, tâm trạng nặng nề của Vũ Nghê từ từ được thả lỏng, cô tin rằng Lâm Hiên sẽ phải chịu hành phạt thích đáng với tội lỗi anh ta gây ra!

Sau khi hoàn thành công việc, Vũ Nghê xách túi chuẩn bị về nhà! Trong bụng đột nhiên phát ra tiếng "ọc" , cô đưa tay xoa bụng dưới: "Cục cưng à, con ham ăn quá đó. Mới đó mà đã đòi ăn rồi sao?"

"Ọc ọc..." dường như đứa trẻ trong bụng Vũ Nghê nghe được những lời cô nói, lập tức lên tiếng trả lời!

Vũ Nghê giống như thực sự nhìn thấy đứa con nhỏ bé đáng yêu của mình, lập tức trấn an nói: "Cục cưng, con đừng nghịch ngợm, mẹ lập tức đưa con về nhà, chúng ta sẽ ăn một bữa tiệc lớn" cô đi tới trước cửa thang máy nhấn nút! Đèn hiển thị số tầng trong thang máy đang từ từ chạy xuống tầng hầm, nên phải mất một thời gian nữa thang máy mới lên tới tầng cô gọi.

Cô nhìn xung quang, chiếc thang máy dành cho nhân viên bên cạnh lại đúng lúc đang sửa chữa.

Trong bụng cô càng lúc càng cảm giác đói cồn cào, thật sự không đợi được nữa, ánh mắt Vũ Nghê nhanh chóng chuyển sang chiếc thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc bên cạnh, cũng vừa mới có người dùng cách đây không lâu lại đang dừng ở đúng tầng của cô, cô có thể sử dụng không nhỉ? "Chuyên dụng" cô ghét nhất chính là những thứ gọi là đặc quyền của lãnh đạo, tất cả mọi nhân viên đều bận rộn với công việc đều không có thời gian, vậy tại sao tổng giám đốc lại có thang máy "chuyên dụng"?

Trong lòng tức giận bất bình, cô liền chạy sang chiếc thang máy "Chuyên dụng" sau đó nhấn nút.

Cánh cửa kim loại sáng bóng của chiếc thang máy từ từ mở ra "tinh" một tiếng.

Nụ cười trên gương mặt Vũ Nghê cứng đờ, kinh ngạc nhìn cảnh tượng đang diễn ra trong thang máy.

Một đôi nam nữ quần áo xộc xệch dán sát vào nhau. Người phụ nữ dựa vào vách thang máy, chân đi đôi bốt dài cao gót, lộ ra bắp đùi trắng nõn. Có lẽ do hiệu ứng màu đen của đôi bốt mới tạo cho người nhìn cảm giác da thịt cô ta trắng nõn như vậy, chứ thực ra làn da cô ta không trắng đến thế. Một chân cô ta quấn lên hông người đàn ông, chiếc váy ngắn được kéo lên tới hông. Tuy bị che lấp một phần, nhưng bất kỳ ai nhìn thấy đều có thể biết cảnh tượng đang diễn ra bên dưới chiếc váy kia.

Người đàn ông, lưng quần đã được tháo lỏng, tuy chưa tụt hẳn xuống nhưng chiếc quần cũng bị dồn xuống phía dưới chân không ít.

Gương mặt người đàn ông dán chặt trên cổ cô gái, đôi tay nâng mông người con gái lên lên xuống xống.

Người phụ nữ khẽ ngước mặt lên, sắc mặt đỏ ửng.

Trong khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, bọn họ chưa có phản ứng vẫn đang vận động "yêu" kịch liệt. Một giây sau, dường như cô gái cảm thấy hơi lạnh, nhìn về phía cửa....

"A... Tổng giám đốc Tưởng, có người" cô gái giật mình kêu lên!

Tưởng Vũ Hàng chậm rãi xoay người về phía cửa nhìn, sắc mặt vô cùng bình thường không có một chút gọi là ngượng ngùng! Nhưng trong ánh mắt đó có khiển trách, như muốn nhắc nhở người đứng ngoài cửa 'đây là thang máy chuyên dụng của anh, sao cô dám tự ý mở ra?'

Tròn mắt nhìn cảnh tượng trong thang máy, Vũ Nghê tràn đầy tức giận. Tức giận không phải vì mình, mà vì người bạn tốt Quan Tĩnh, "Tổng giám đốc Tưởng, tôi cho anh hai phút, tôi có chuyện muốn nói với anh. Tôi đợi anh ở dưới lầu" Dứt lời, cửa thang máy tự động đóng lại

Vũ Nghê nổi giận đùng đùng đi cầu thang bộ xuống lầu dưới, trong đầu tìm mọi từ ngữ chuẩn bị chỉnh đốn dạy dỗ Tưởng Vũ Hàng, đột nhiên nhìn thấy một bóng người cách đó không xa....

"... Tĩnh... Tĩnh..." cô thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình, tại sao cô ấy lại ở đây?

Quan Tĩnh cầm tập tài liệu trên tay, thản nhiên mỉm cười: " Vũ Nghê, cảm ơn cậu. Nhờ tin tức độc quyền của cậu đã tạo thu hút được lượng khán giả đông như vậy! Hơn nữa còn phá vỡ kỷ lục rating của chương trình. Chuyện này cậu làm rất tốt, như vậy đi hôm nào đó tớ sẽ làm chủ mời cậu và Jerry ăn cơm, đúng rồi còn có Tư Vũ, Tạp Tư và hai đứa trẻ nữa..."

"Tĩnh" Vũ Nghê đau lòng nhìn cô, bây giờ chắc Quan Tĩnh rất đau lòng? Cô ấy chắc chắn đã nhìn thấy cảnh trong thang máy.

Quan Tĩnh không cho Vũ Nghê cơ hội lên tiếng, giành nói: "Nhất định phải mời mọi người một bữa để chúc mừng sự thành công của chương trình, tớ có việc gấp nên phải đi trước" dứt lời liền gật đầu chào đi về hướng khác trên hành lang.

Vũ Nghê nhìn bóng lưng người bạn thân, đau lòng mím chặt môi.

***

Bốp

Một bàn tay mạnh mẽ giáng xuống má Tưởng Vũ Hàng.

Tưởng Vũ Hàng đưa tay lên xoa bên má đau đớn rát bỏng, tức giận: "Tại sao cô đánh tôi? Đừng quên, tôi là cấp trên của cô, mà tôi cũng không phải là bạn trai của cô"

"Cái bạt tai này của tôi là vì Quan Tĩnh, anh làm như vậy, không phải sẽ khiến cô ấy thất vọng đau lòng sao?" Vũ Nghê trợn mắt nói: “Nếu như không nhờ Quan Tĩnh, liệu anh leo lên được vị trí tổng giám đốc như bây giờ không? Đồ khốn"

"Câm miệng" Tưởng Vũ Hàng hét lên, "Nói cho cô biết, nếu không có cô ta tôi vẫn có thể có được chức tổng giám đốc này"

"Anh là kẻ qua cầu rút ván"

"Cô muốn nói thế nào thì nói, tóm lại chuyện tôi muốn quan hệ với người phụ nữ nào, không ai có quyền ngăn cản"

Vũ Nghê bật cười hai tiếng quái dị, "Ha ha, Tưởng Vũ Hàng. Hôm nay tôi mới biết được con người thật của anh, thật không ngờ anh lại hèn hạ như vậy! Mới đó mà đã muốn đá Quan Tĩnh sang một bên? Anh tự hỏi mình xem, khi anh gặp khó khăn là ai giúp anh, ai cùng anh vượt qua cửa ải khó khăn? Chẳng lẽ trong lòng anh không có một chút áy náy nào sao?"

Nghe những lời trách mắng của cô, Tưởng Vũ Hàng im lặng không lên tiếng.

"Quan Tĩnh có điểm nào không tốt, đã làm chuyện gì có lỗi với anh mà anh nỡ đối xử với cô ấy như vậy? Nếu anh không yêu cô ấy, vậy trước đây đừng nên ở bên cô ấy càng không nên đón nhận sự giúp đỡ của cô ấy! Tôi thực sự quá thất vọng về anh"

"Ha ha, Vũ Nghê cô thật sự cho rằng cô ta là người nhà mình, mà ra mặt giúp" một lát sau, Tưởng Vũ Hàng mới nói ra một câu trào phúng: "Nói cho cô biết, tôi và cô ta đã chia tay rồi! Có lẽ cô ta còn chưa kịp nói cho cô biết đâu, cô ta đã có bạn trai mới...."

"Cái gì?" Vũ Nghê giật mình thiếu chút nữa rớt cả quai hàm.

"Cho nên những việc làm của tôi sẽ không trở thành trướng ngại trong mắt người nào hết" Tưởng Vũ Hàng mở cửa xe, chui vào trong xe lập tức khởi động sau đó nghênh ngang rời đi....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.