Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 271: Chương 271: Thật hung dữ, cô hãy cút đi




 

Edit: Socnau

Beta: ShaoranCỏ

"Anh rể, cuối cùng anh cũng nói chuyện rồi!" Lâm Hiên đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, đến gần Lạc Ngạo Thực, kiểm tra tình trạng sức khỏe.

"Oa... oa... sợ bác sĩ lắm, mùi trên người bác sĩ rất khó chịu, bác sĩ là người xấu, chuyên châm kim vào người khác." Lạc Ngạo Thực kéo chăn, che kín mũi miệng, chỉ để hở ra hai con mắt nhìn mọi người. Trong đôi mắt hẹp dài không còn sự sắc bén và đùa giỡn như trước đây, thay vào là sự hồn nhiên non nớt.

Mọi người lại một lần nữa bị anh làm cho khiếp sợ, thậm chí không thốt nên lời!

Bùi Tạp Tư khẽ nheo mắt, quan sát Lạc Ngạo Thực!

Lạc Phong không còn cách nào khác là phải chủ động đi tới trước giường bệnh, ôm hai vai con trai: "Ngạo Thực, con sao vậy? Con nói cho ba nghe, con làm sao vậy?"

"Hu...hu..." Lạc Ngạo Thực nhắm chặt hai mắt, hét to: "Tại sao ông muốn đánh tôi, ông buông tôi ra, hu hu..." Đang nói chuyện, lại lớn tiếng khóc!

Dáng vẻ này, thực sự không khác nào một học sinh tiểu học!

"Ba là ba của con, ba sẽ không đánh con!" Lạc Phong không thể chịu đựng được, một đứa con trai luôn có phong độ của một đại tướng oai phong giờ lại giống một tên ngốc đần độn, nước mắt dọc theo gương mặt ông chảy xuống.

"Con trai, con bình tĩnh lại, nhớ xem mình là ai, nhớ thật kỹ, ba cầu xin con, cầu xin con đó!"

"Ba? Ông là ba tôi sao? Già quá, ba tôi rất trẻ rất đẹp trai! Không đúng, ông là giả mạo, tôi báo cảnh sát bắt ông!" Cả mũi miệng Lạc Ngạo Thực đều đang che kín trong chăn, yên lặng nhìn người đàn ông trước mặt thật lâu, đột nhiên mở miệng nói!

Lạc Phong hiểu ra, vén tóc chỉnh trang lại bản thân, lau sạch nước mắt để con trai nhìn kỹ lần nữa: "Con nhìn kỹ lại xem, ba có đúng là ba con không? Bây giờ ba già rồi, đương nhiên không còn đẹp trai như trước đây nữa!"

Dựa vào đầu giường, Lạc Ngạo Thực chớp chớp mắt, sau khi nhìn kỹ lại một lúc lâu. "Ừ, ông không phải là ông nội, phía dưới ông nội có một nốt ruồi, mà ông lại không có! Ông hơi giống ba..."

"Lạc Ngạo Thực bị mất trí nhớ, trời ạ, thực sự bị mất trí nhớ, vậy phải làm sao bây giờ? Tập đoàn Lạc thị thế nào? Còn rất nhiều hợp đồng chờ nó ký tên?" Lạc Bình lo lắng nói, tất nhiên điều bà ta lo lắng chỉ là công việc.

Trong lòng bà ta bắt đầu vui mừng, chỉ cần Lạc Ngạo Thực không thể quản lý công ty, cổ đông nhất định sẽ bầu bà ta làm chủ tịch hội đồng quản trị!

"Ngạo Thực, con đừng đùa với mẹ, cả nhà đều trông cậy vào con, con không thể xảy ra chuyện gì!" Chu Hân Lan quên cả khóc lóc, chạy đến bên giường con trai nói.

Lạc Tư Vũ vẫn ngơ ngác nhìn tất cả mọi người.

Bùi Tạp Tư và Quan Tĩnh nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, nhất trí cho rằng Lạc Ngạo Thực có thể sống sót, đã là kỳ tích rồi!

Bị bao vây trong sự sợ hãi, Vũ Nghê chầm chậm đi về phía Lạc Ngạo Thực: "Anh có còn nhớ em không?"

"Xin lỗi, tôi hiểu tâm trạng của mọi người, nhưng hiện tại anh ấy cần được nghỉ ngơi, mọi người hãy về trước đi, bệnh viện sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy!" Lâm Hiên đẩy những người vây quanh giường bệnh ra. "Mọi người tránh ra, để bệnh nhân có chút không khí hít thở nào"

"Không, tôi không muốn!" Vũ Nghê đẩy Lâm Hiên, lao về phía Lạc Ngạo Thực, chỉ vào ngực mình. "Lạc Ngạo Thực, anh còn nhớ em không?" Vì gấp gáp, cô cao giọng, đôi mắt càng mở to hơn.

"A..a..." Lạc Ngạo Thực hoảng sợ kêu to, cả người run rẩy, hai mắt nhắm chặt. "Cô ta thật hung dữ giống như mẹ vậy, thật đáng sợ, là bà già đáng sợ!"

Bà già đáng sợ? câu nói này giống như một cây gậy lớn đập thẳng vào đầu Vũ Nghê. "Lạc Ngạo Thực, em là Vũ Nghê, là vợ của anh, em không phải bà già đáng sợ, anh nhìn kỹ lại cho em!"

"Cô chính là bà già đáng sợ, đôi mắt giống cá vàng, vẻ mặt giống xác ướp, người cao giống cột điện, ghét nhất phụ nữ vừa cao vừa gầy, thật là xấu xí!" Sau khi nói xong, Lạc Ngạo Thực kéo chăn xuống, lộ ra gương mặt, thè lưỡi làm mặt quỷ.

"A.... đau quá, đau bụng quá!" Vì động tác vừa rồi khiến chỗ xương sườn bị gẫy, anh phát ra tiếng kêu đau đớn, không dám thở mạnh. Đau đớn này càng khiến anh thêm phiền toái, bực bội hét to: "Đi ra ngoài, phụ nữ xấu, cô cách xa tôi một chút, thật đáng ghét!"

"Không, không phải. Lạc Ngạo Thực, em là vợ của anh, anh nói người anh yêu nhất chính là em, anh nói em là người phụ nữ xinh đẹp nhất, anh nhìn em kỹ lại xem" Vũ Nghê cứng đầu không chịu rời đi, cô có thể chấp nhận việc anh mất trí nhớ, cũng có thể chấp nhận việc anh quên cô, nhưng không thể đồng ý với việc anh chê bai cô xấu xí, nói cô đáng ghét.

"Hu hu, thật hung dữ, cô ta thật hung dữ, tôi sợ lắm!" Lạc Ngạo Thực kéo chăn, chùm cả người vào trong chăn: "Đuổi cô ta ra ngoài đi, tôi sợ cô ta lắm!"

"Hừ, cô còn không mau cút ra khỏi đây? Không nghe thấy con trai tôi nói gì sao? Mặc dù bây giờ nó mất trí nhớ, nhưng sự yêu ghét của nó vẫn rất chân thực, con trai tôi ghét cô, cô cút khỏi đây mau!" Chu Hân Lan chỉ ra phía cửa phòng bệnh, sức lực bỗng chốc dâng trào!

Vốn đang bi thương muốn khóc, nhưng nghe anh nói như vậy, liền khơi mào sự tức giận và niềm kiêu hãnh của cô. Cô nhếch môi, nhìn mẹ Lạc Ngạo Thực. "Cho dù anh ấy không nhớ ra tôi, thì tôi vẫn là vợ của anh ấy. Tất nhiên bà có thể không coi tôi là con dâu, cùng lắm thì tôi cũng không coi bà là mẹ chồng! Bây giờ tôi rời đi, không phải vì sợ bà, mà vì tôi quan tâm đến sức khỏe của anh ấy! Hiện giờ đầu óc anh ấy đang hoảng loạn, dĩ nhiên tôi sẽ không so đo với anh ấy, những lời nói vừa rồi không phải là suy nghĩ thật sự của anh ấy!"

Sau khi nói xong, Vũ Nghê ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, ung dung bước ra khỏi phòng bệnh. Nhưng chỉ có bản thân cô mới biết, trong lòng cô có bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu thất vọng! Lúc đi vào trong thang máy, cô giống như một con gà trống thua trận, bờ vai nặng trĩu, cả cơ thể không còn sức lực, trượt theo vách tường ngồi sụp xuống.

Những giọt nước mắt bi thương trào ra, trái tim trong lồng ngực đau đớn như bị xé toạc, vết thương chồng chất tựa hồ một loài động vật nhỏ bé bị trọng thương, bản thân dùng sức ôm chặt lấy chính mình, cố gắng đè nén, phát ra tiếng khóc rất nhỏ.

Lạc Ngạo Thực, chỉ vì anh quên đi một số chuyện, mà anh không còn yêu em sao? Chán ghét em sao?

Mẹ anh nói rất đúng, cho dù anh mất đi trí nhớ, thì người anh yêu vẫn không thay đổi!

Trước đây anh gạt em, hay là bây giờ đang gạt em! Lạc Ngạo Thực, bây giờ em ghét anh, vô cùng ghét anh!

Càng nghĩ càng khổ sở, càng đau lòng nước mắt chảy xuống càng nhiều!

Từ trước đến nay chưa từng có uất ức nào khơi dậy ý chí chiến đấu của cô như lúc này, cô tự an ủi chính mình: "Lạc Ngạo Thực, bất kể anh chán ghét hay oán hận em thế nào, em cũng sẽ không từ bỏ anh, anh nghe kỹ cho em...!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.