Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 269: Chương 269: Tiếng rên trong bụi cây




 

Edit: Socnau

Beta: ShaoranCỏ

"Có tin tức gì sao? Có phải tìm thấy người rồi không?" Quan Tĩnh nhận điện thoại của Tưởng Vũ Hàng đang ở một nơi khác. Lúc đầu cô và Tưởng Vũ Hàng đi cùng nhau, nhưng sau đó anh phải tách riêng để đi xử lý một số chuyện với phía chính phủ.

"Vẫn chưa, bây giờ trời đã tối quá rồi, cảnh sát nói chúng ta phải rời khỏi đây, nếu không ngay cả chúng ta cũng gặp nguy hiểm!" Tưởng Vũ Hàng trầm giọng nói, mặc dù anh và Lạc Ngạo Thực là tình địch, nhưng trên thương trường bọn họ cũng là đối tác làm ăn. Lạc Ngạo Thực xảy ra chuyện không may, trong lòng anh cũng khó chịu.

"... Thật sự không tìm thấy sao? Jerry..... Jerry, thực sự không tìm thấy anh ấy sao?" Quan Tĩnh kêu khóc thảm thiết, đôi môi run rẩy hỏi.

"....Có một số việc chúng ta phải chấp nhận sự thật, em dẫn Vũ Nghê qua đây đi, chỗ này sóng điện thoại rất kém, nếu ở lại tối quá sẽ rất phiền phức...."

"Ừm!" Cô đau xót cúp điện thoại, quay đầu kéo Vũ Nghê...

Vũ Nghê đi khắp nơi, cất tiếng gọi khàn khàn từ giữa hai cánh môi khô ráp: "Lạc Ngạo Thực, anh ở đâu?"

"Lạc Ngạo Thực, anh rể, anh có nghe thấy tiếng của chúng em không? Nếu anh nghe thấy, thì hãy kêu lên!" Lâm Hiên đi phía sau Vũ Nghê cũng lớn tiếng gọi.

Lúc này mấy người dân địa phương được thuê tìm kiếm đã lấy tiền rời đi, phía cảnh sát sau khi tìm kiếm một thời gian đưa ra kết luận, Lạc Ngạo Thực đã tử vong, hầu hết các nhân viên cứu nạn đã rời khỏi khu vực tai nạn.

Số người tìm kiếm dưới chân núi càng ngày càng ít, những người thấy tai nạn tò mò đứng xem, không thấy tiến triển gì cũng bắt đầu dời đi.

Chỉ còn hai đội cứu nạn tư nhân chịu ở lại tiếp tục tìm kiếm, cùng với mấy phóng viên của các đài truyền hình, tất nhiên trong đó cũng bao gồm cả phóng viên của đài MBS.

"Vũ Nghê, đủ rồi, đừng tìm nữa, chúng ta sẽ không tìm thấy anh ấy đâu, có lẽ anh ấy... đã chết rồi!" Khi nói ra mấy từ cuối cùng, giọng Quan Tĩnh rất nhỏ, sợ làm Vũ Nghê kích động.

Vũ Nghê căn bản không nghe lời cô, đi đi lại lại quanh một tảng đá, không quan tâm đến đàn kiến đang từ tảng đá đang leo lên chân mình: "Lạc Ngạo Thực, anh mau ra đây! Em biết anh vẫn còn sống..." Cô đau đớn quay đầu, nhìn người phía sau: "Lâm Hiên, Lạc Ngạo Thực còn sống, cho dù rơi từ trên cao xuống, cũng còn hy vọng sống sót, đúng không?"

Lâm Hiên nhìn Vũ Nghê một lúc, chậm rãi gật đầu, an ủi nói: "Đúng, chỉ cần chưa tìm thấy thi thể, thì vẫn có khả năng anh ấy còn sống! Tôi từng đọc rất nhiều bài báo đăng những tin thế này, có rất nhiều kỳ tích sống sót. Hơn nữa anh rể từng trải qua huấn luyện trong quân đội, cho nên sẽ có những kỹ năng để thoát thân."

"Đúng vậy, anh ấy từng trải qua trại huấn luyện trong quân đội...." Hai mắt cô đột nhiên giống như hai ngọn nến, phát ra một tia hy vọng. "Trại huấn luyện trong quân đội chính là khóa huấn luyện đặc biệt làm thế nào để sống sót trong nghịch cảnh. Anh ấy đã đầu tư nhiều tiền như vậy, không thể nào không học được chút gì... Quan Tĩnh, tớ không đi, tớ muốn tiếp tục tìm!"

"Được, tôi tìm cùng chị!" Lâm Hiên nhìn đôi mắt khóc đến sưng đỏ của Vũ Nghê nói.

Mặc dù trước đây Vũ Nghê rất hận Lâm Hiên, không dám gặp mặt hắn ta, nhưng giờ phút này hắn ta lại ủng hộ cô, hắn ta tin vào lời nói của cô, trong phút chốc khoảng cách giữa cô và Lâm Hiên được kéo lại gần, hiểu lầm lúc trước cũng được xóa bỏ!

"Vậy chúng ta tiếp tục tìm!" Cô đề nghị.

Hắn gật đầu, nở nụ cười khích lệ: "Anh rể nhất định sẽ không có chuyện gì, chỉ cần chúng ta không từ bỏ, việc tìm anh rể nhất định sẽ có hy vọng!"

Nhìn hai người ngẩng cao đầu quyết tâm, Quan Tĩnh chỉ có thể lắc đầu, đuổi theo bước chân bọn họ.

Có thể thâm nhập vào bất cứ đâu, vượt qua bất cứ gian nan hiểm trở nào, đám phóng viên quyết tâm bám sát phía sau bọn họ, hy vọng có thể thu thập được tin tức càng tốt.

"Bây giờ mọi người phải rời khỏi đây, đã có lệnh cấm!" Mấy người kiểm lâm đi tới, xua đuổi bọn họ!

"Không... Các người tránh ra cho tôi, nếu như xảy ra chuyện, chúng tôi sẽ tự chịu trách nhiệm!" Vũ Nghê đẩy bọn họ ra, chạy tới dốc đá.

Dốc đá thẳng đứng khiến cô đứng không vững, cả người ngã từ trên tảng đá to xuống....

Sau khi lăn lộn va phải ba bốn tảng đá, cuối cùng người cô mắc lại ở một gốc cây. Không chỉ có quần áo, mà trên đầu, trên mặt hai tay cô đều dính đầy bùn đất, trên cánh tay còn có vết thương khá sâu, máu tươi đỏ thẫm chảy ra. Da trên khuôn mặt đầy bùn đất cũng bị sầy sát!

"A..." Cô rên lên một tiếng, ngồi trong bụi cỏ, bám chặt vào nhánh cây cố gắng cử động cơ thể, đau đớn như muốn vỡ òa.

"Ưm... ưm..." Tiếng động rất nhỏ, tiếng rên rỉ như có như không truyền vào tai cô.

Lúc đầu cô cho rằng mình nghe nhầm, nhưng những tiếng rên liên tiếp phát ra khiến cô nín thở, cẩn thận lắng nghe!

"Ngạo Thực, Ngạo Thực, là anh đúng không? Nếu đúng là anh, thì anh hãy kêu lên!" Giọng nói có chút run rẩy, mừng rỡ kèm theo kích động, muốn tin lại không dám tin.

"Ư... a..." Tiếng rên rõ ràng hơn, to hơn vọng lại từ một nơi không xa...

Cô lần theo tiếng kêu, tìm thấy một bụi cỏ lớn dày đặc trong rừng...

"Vũ Nghê, cậu có sao không?" Lòng nóng như lửa đốt, Quan Tĩnh từ trên dốc đá trượt xuống, những người khác cũng lần lượt trượt xuống theo!

"Quan Tĩnh, Quan Tĩnh, chỗ này có người, có thể là Ngạo Thực, cậu mau qua đây giúp tớ!" Cô chỉ vào bụi cỏ, sốt ruột kêu: "Ngạo Thực ở trong đó, nhất định là ở trong đó"

Mấy nhân viên trong đội tìm kiếm cứu nạn lập tức chạy tới, mấy phút sau, truyền ra một tin phấn chấn: "Chỗ này có người, còn sống, là Lạc tiên sinh, đúng là Lạc tiên sinh rồi!"

Trong nháy mắt cả khung cảnh trở nên náo nhiệt, các phóng viên bắt đầu không ngừng quay phim chụp ảnh.

Lúc này Vũ Nghê giống như quả bóng xì hơi, quỳ sụp xuống dốc núi. Cô không dám vui mừng quá sớm, thậm chí so với trước càng kích động hơn, sợ hãi hơn.

Cầu trời phù hộ cho anh, cầu trời hãy phù hộ cho anh ấy còn sống, cô có thể hy sinh tất cả tuổi thọ còn lại của mình, chỉ cần anh bình an vô sự!

Ba bốn phút sau, đội cứu hộ khiêng ra một thân hình đen kịt, mặt mũi dính đầy đất cát, càng làm nổi bật màu máu đỏ tươi dính trên người bị thương.

Hai chân Vũ Nghê mềm nhũn, hoàn toàn mất đi khả năng di chuyển, chỉ biết mở to hai mắt nhìn nét mặt của những người xung quanh.

Quan Tĩnh và Lâm Hiên là người lao đến đầu tiên.

Quan Tĩnh lớn tiếng gọi cô, nước mắt vui sướng trào ra: "Vũ Nghê, là Ngạo Thực!"

"Anh ấy.... anh ấy.... sao rồi?" Vũ Nghê muốn lên hỏi, nhưng đã không thể phát thành tiếng, chỉ có thể mấp máy đôi môi.

Là một bác sĩ khoa ngoại, Lâm Hiên nhanh chóng kiểm tra sơ bộ cho Lạc Ngạo Thực, sau đó vui mừng nói cho mọi người: "Nhịp tim, huyết áp đều bình thường, cơ thể bị trầy xước nhưng không có vấn đề gì lớn, mau đưa anh ấy tới bệnh viện để khám toàn diện."

Vũ Nghê quỳ sụp xuống đất, cuối cùng ngồi trên đất nở nụ cười vui, hai mắt lập tức khép lại, hôn mê bất tỉnh....

***

Sau khi trải qua một đợt kiểm tra tổng quát, Lạc Ngạo Thực bị thương nặng khá nặng, có dấu hiệu suất huyết sọ não, bị gẫy bốn chiếc xương sườn. Nhưng bộ phận khác không bị tổn thương gì, thật là kỳ tích. Chẳng qua chỉ bị rơi vào hôn mê, chưa tỉnh lại.

Cô mặc bộ quần áo khử trùng, ngồi trong phòng chăm sóc đặc biệt, nắm chặt bàn tay anh, đặt lên bờ môi khẽ hôn: "Ba ngày, anh đã ngủ ba ngày rồi, cũng nên tỉnh lại rồi đúng không? Em biết bình thường anh rất bận rộn, thời gian nghỉ ngơi rất ít, thời gian ngủ càng ít hơn, nhưng giờ anh ngủ lâu như vậy mà vẫn chưa tỉnh lại, em rất sợ, anh muốn để em phải sợ hãi sao?"

Vốn dòng lệ đã khô, nhưng lúc này nước mắt lại trào ra, chảy vào lòng bàn tay anh. Cô vùi mặt vào trong lòng bàn tay anh khóc lóc, khẽ cọ nhẹ cảm nhận từng đường vân tay của anh, tưởng tượng anh đang lau nước mắt cho mình: "Ông xã, ông xã, em chưa từng gọi anh như vậy, anh có nghe thấy không? Ông xã, ông xã!"

Lạc Ngạo Thực nằm trên giường bệnh, vẫn không nhúc nhích.

Đứng ở bên ngoài cửa sổ, Tư Vũ và Quan Tĩnh đau lòng trào nước mắt...

Tít, tít....

Trong phòng chăm sóc đặc biệt, tiếng máy theo dõi vang lên.

Sau khi nhắc tới rất nhiều chuyện vui, chuyện buồn, nhưng Lạc Ngạo Thực vẫn không có phản ứng, Vũ Nghê đột nhiên nổi lên ý tưởng.

Đẫm nước mắt, miễng cưỡng nở nụ cười nói: "Ông xã, Tưởng Vũ Hàng đến rồi, vừa nghe anh xảy ra chuyện, anh ta đã lao tới đầu tiên! Trước sau còn giúp đỡ rất nhiều việc, hơn nữa bây giờ cũng đang ở đây! Chuyện đi Hàn Quốc khảo sát anh ta cũng hủy bỏ, đến tiền cũng không muốn kiếm!"

Không biết Lạc Ngạo Thực có nghe thấy không, hoặc chỉ là sự trùng hợp, cánh tay bên kia của anh khẽ động! Nhưng Vũ Nghê mải nói chuyện, không chú ý tới.

Cô lại vùi mặt vào trong tay anh, nhìn chằm chằm khuôn mặt như say ngủ kia: "...Ông xã, anh nói xem tại sao anh ta không đi? Lại còn giúp đỡ rất nhiều chuyện, là nể mặt Quan Tĩnh, hay là nể mặt em?"

Lông mi Lạc Ngạo Thực khẽ động. Lần này, Vũ Nghê nhìn thấy, cô kích động mở to mắt, tiếp tục nói những lời kích thích: "Càng ngày em càng phát hiện Tưởng Vũ Hàng là một người đàn ông thú vị, rất đáng để dựa vào, việc gì anh ta cũng xử lý tốt, cho nên em mới yên tâm ở trong này cùng anh..."

Mấy phút sau, Vũ Nghê thất vọng rũ mắt xuống.

Đắn đo một lúc lâu, cô quyết định tiêm cho anh liều thuốc mạnh: "Ông xã, em nghĩ, nếu anh thật sự... không tỉnh lại, có lẽ Tưởng Vũ Hàng là lựa chọn tốt nhất, cảm giác dựa vào anh ta cũng không tồi...."

Bỗng nhiên, bệnh nhân nằm trên giường đột nhiên mở mắt. "A..." Phát ra tiếng kêu khàn khàn khô khốc.

Vũ Nghê hoàn toàn ngây dại, ánh mắt đờ đẫn không thể tin.

"A...Jerry, Jerry tỉnh rồi!" Quan Tĩnh đứng bên ngoài phòng bệnh, kích động kêu to.

Tư Vũ đắm chìm trong suy nghĩ của mình, trong lòng điên cuồng kêu to ';Anh trai, anh giỏi quá!';

"Anh rể, anh tỉnh lại rồi!" Lâm Hiên kiểm tra các phòng bệnh vừa xong, liền hay thấy cảnh tượng này. "Bây giờ tôi phải vào trong ngay, lập tức tiến hành kiểm tra chi tiết cho anh rể!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.