Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 317: Chương 317: Tình địch gặp nhau




"Lâm Hiên, anh hãy thành thật nói với tôi, em gái của anh và Lạc Ngạo Thực... là thật sao?" Có một số từ, dù có đánh chết cô, cô cũng không thể nói ra miệng.

"....." Lâm Hiên im lặng.

"Anh nói đi? Nói cho tôi biết"

"Ừm...." Anh đau đớn nói ra những lời này. "Vũ Nghê, thực ra sự việc không tệ đến vậy, có lẽ bọn họ chỉ là nhất thời mê muội...."

"Tôi muốn đi tìm Lâm Dương, tôi muốn hỏi cô ta, tại sao cô ta phải cướp hạnh phúc của tôi" Vũ Nghê rất tỉnh táo, điều cô mong muốn duy nhất chính là bảo vệ cuộc hôn nhân của mình, người đàn ông của mình!

"Vũ Nghê, Lạc Ngạo Thực sẽ không tự nhiên tiếp cận em gái tôi! Tại sao cô còn ngu muội như vậy, anh ấy đã ngửa bài với cô, tức anh ấy đã không còn yêu cô" Lâm Hiên tiếp tục khuyên nhủ. "Tôi cảm thấy những chuyện thế này, tốt nhất là nên dùng tĩnh chế động"

"Chuyện này anh không cần phải quan tâm, Lâm Hiên, anh không được xen vào chuyện này, anh hiểu không? Tôi không muốn để người khác biết tôi trở về...." Đi trên mặt tuyết, chóp mũi Vũ Nghê đỏ bừng, vừa dứt lời cô liền cúp điện thoại.

Cô đã lấy lý do "sức khỏe không tốt" để xin nghỉ phép, sau đó giao hai đứa trẻ cho bà Vương, nói mình phải đi tỉnh khác công tác, mấy ngày tới mới trở về!

Cô ngồi xe lửa lén trở về, phải ba mặt một lời với Lâm Dương, cô không muốn bản thân trở nên ngốc nghếch, là người cuối cùng biết được sự thật.

Không thể để Lạc Ngạo Thực biết, nếu anh ta biết cô trở về, anh ta nhất định sẽ giam cô ở trong nhà, khiến cô không thể làm bất cứ việc gì! Bất kể Lạc Ngạo Thực có thực sự bị Lâm Dương quyến rũ hay không, cô vẫn muốn đối diện với người phụ nữ kia một lần.

***

"Về nhà ăn cơm? Anh hai, em không về được, tối nay còn phải gặp một khách hàng, anh về trước đi" Lâm Dương nói thẳng với anh trai, ra lệnh tiễn khách.

"Gặp khách hàng? Anh nghĩ em muốn gặp Lạc Ngạo Thực thì có" Lâm Hiên nhìn em gái chỉ hận rèn sắt không thành thép, ẩn ý sâu xa nói: "Lâm Dương, chẳng lẽ em muốn để ba mẹ cứ phải lo lắng cho mình, vì em mà phải mất mặt, không thể ngẩng mặt nhìn họ hàng bạn bè? Anh nói thẳng cho em biết, hôm nay là ba mẹ bảo anh tới đón em về, hai người muốn nói chuyện với em"

"Không được, em thật sự không có thời gian" Lâm Dương không còn bình tĩnh, hai tay không ngừng khua khoắn trong không khí: "Anh, em không chỉ trưởng thành, mà còn đã ba mươi mấy tuổi đầu, em biết mình đang làm gì, anh không cần phải lo lắng cho em"

"Ha ha...." Lâm Hiên bật cười châm chọc, sau đó cất giọng cực kỳ khinh thường: "Lâm Dương, em cho rằng Lạc Ngạo Thực thật sự thích em sao? Bàn về dáng người, về mức độ xinh đẹp, em không bằng Phó Vũ Nghê, hơn nưã em cũng biết mình không còn là cô bé mười mấy tuổi, trên đường những cô gái trẻ đẹp chỗ nào cũng có, em cho rằng Lạc Ngạo Thực thích em vì cái gì?"

Bị anh trai châm chọc, Lâm Dương tức giận: "Em có thể nói cho anh biết, hiện giờ tình cảm của chúng em rất tốt đẹp, tối hôm qua chúng em còn ở cùng nhau, hơn nữa khi ở cùng nhau, anh ấy còn nói anh ấy yêu em, dù ở bất kể phương diện nào"

"Em đừng có nói dối với anh" Lâm Hiên không tin, nhăn mặt nói: "Người Lạc Ngạo Thực yêu là Phó Vũ Nghê"

"Đúng vậy, anh ấy nói quả thực trước đây chỉ yêu vợ mình, nhưng bây giờ cũng rất yêu em! Anh ấy thích cảm giác trái ôm phải ấp như bây giờ. Phó Vũ Nghê có thể sinh con cho anh ấy, chăm sóc nhà cửa! Còn em có thể giúp đỡ anh ấy trong sự nghiệp, nói đi nói lại, em vẫn thắng phó Vũ Nghê một bậc"

Vì thể diện của bản thân, Lâm Dương tùy tiện nói bậy. Hừ, cô ghét nhất là anh trai luôn cố ý chê bai cô, từ nhỏ đã như vậy, nào là dáng vẻ cô khó coi, mặc váy không hợp, tại sao anh trai cô không thể giống như những người anh trai khác, chân thành khích lệ em gái.

Không muốn nghe bất kỳ lời nào của anh, điều cô muốn lúc này chính là chọc anh tức chết.

Lâm Hiên nhíu mày, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Được, vậy hi vọng em sẽ đạt được ước nguyện, thay thế Phó Vũ Nghê, trở thành bà Lạc"

"Em nhất định làm được" Cô thề một ngày nào đó, sẽ khiến anh trai mình phải sáng mắt lên.

Không nói lại cô, khuyên nhủ cũng không thành Lâm Hiên xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của em gái! Anh đi rất nhanh, mang theo tức giận rời khỏi đó.

Đưa mắt nhìn theo bóng lưng của anh trai, Lâm Dương "hừ hừ" một tiếng. Cho dù người nhà có coi thường cô, cô vẫn có cách khiến Phó Vũ Nghê biến mất hoàn toàn.

Thật ra hôm nay cô và Lạc Ngạo Thực không có gặp nhau, cho nên buổi tối đương nhiên không có cuộc hẹn nào, nhưng không sao? Bây giờ cô hẹn vẫn không muộn.

"Anh đã có hẹn dùng cơm rồi, thật xin lỗi, tối nay anh hẹn với mấy người bạn" Lạc Ngạo Thực vùi đầu vào tài liệu, lúc nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên.

"Vậy em đến chỗ mọi người, cho em làm quen với mấy người bạn của anh có được không" Cô đi vòng quanh bên cạnh anh, đẩy đẩy vai anh cầu khẩn.

"Tất nhiên là không được, đây là cuộc tụ họp của những bạn bè thân thiết, em nghĩ mình lấy thân phận gì để tham gia?" Anh nói thẳng, hoàn toàn không sợ cô ta mất thể diện. À, không, phải nói là không sợ tổn thương cô ta.

Lâm Dương khoác hai tay lên vai anh, cong môi nói: "Được rồi, nhưng anh nhất định phải đồng ý với em, đợi sau khi em ly hôn, nhất định phải dẫn em tới giới thiệu với bạn bè của mình" Khi một người đàn ông dẫn một người phụ nữ tới giới thiệu với bạn bè anh ta, mới có thể nói rằng anh ra nghiêm túc, coi trọng người phụ nữ đó.

"Đến lúc đó hãy nói" Lạc Ngạo Thực trả lời qua quýt.

***

Cuối cùng Vũ Nghê cũng lén lút về tới thành phố, chỉ là, cô không trở về biệt thự Úy Lam. Tìm hiểu hỏi han một hồi, đi thẳng tới khu nhà trọ cao cấp của Lâm Dương!

Cô nhấn chuông cửa dưới lầu, nói rõ họ tên, sau khi nói xong, cánh cửa của khu nhà mở ra.

Trái ngược với mọi người, cô mặc một bộ đồ khá dày, vừa đi vào khu nhà trọ, liền khiến người bảo vệ và một số hàng xóm dõi mắt nhìn theo.

Tinh.....

Cửa thang máy mở ra cùng với tiếng chuông báo.

Cô vừa bước ra khỏi cửa thang máy, liền nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng trước một căn phòng.

Tóc của cô ta được khăn bông màu trắng quấn quanh, trên người cũng mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, cô ta vừa tắm xong! Quả nhiên, cô ta là người phụ nữ quyến rũ, bên trong vẻ lười nhác tràn đầy sự tự tin, sự tự tin này khiến cho đôi mắt cô ta sáng ngời.

Trong lúc Vũ Nghê đánh giá Lâm Dương, Lâm Dương cũng đồng thời âm thầm quan sát cô....

Mặc dù trên người cô mặc bộ đồ rất dày, nhưng vẫn không thể che giấu được dáng người quyến rũ của cô. Khí chất của cô trong trẻo lạnh lùng, nhưng trong sự lạnh lùng lại ẩn chứa nhiệt tình, không ngừng hướng về phía trước, cô là một người không dễ dàng chịu thua người khác!

Lâm Dương - Chủ nhân căn phòng nghiêng người sang, lễ phép mỉm cười: "Cô Phó, mời vào"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.