Tổng Giám Đốc Bá Đạo Chớ Chọc Tôi

Chương 6: Chương 6




Tiện tay lấy giấy bút ra, sau khi ghi nhớ lại thời gian phỏng vấn, Tinh Diễm cúp điện thoại.

Cô xem lại ngày ghi trên giấy, sững sờ ngồi xuống.

Kỳ quái! Cô nàng nhà họ Đinh này từ trước đến nay hễ phát giận là đến nơi đến chốn, dღđ。l。qღđ còn bây giờ lần đầu tiên “luyện khí thu công” chưa phát tiết đã rút lui.

Mọi người rón ra rón rén, cẩn thận tới gần cô.

"Này điện thoại có chuyện gì không?"

"Kêu tôi đi thi."

"Thi gì thế?"

“Cuộc thi tìm học bổng của Siêu cấp nhật báo."

"Ồ…! ?" Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kinh hô này nổi lên khắp chung quanh.

Mọi người trong giới truyền thông đều biết đến, Siêu cấp nhật báo là truyền thông thuộc hàng cao thủ, từ trước đến nay không sợ cạnh tranh công khai với đồng nghiệp cùng ngành, chỉ sợ người ta không biết đến mình mà thôi. Bởi vậy, bất kể phóng viên nào được coi trọng, đều lấy làm vô cùng vinh dự, cho dù chỉ là phóng viên mới vào nghề, cũng đều đắc ý, nói một cách vênh vang "Xem đi, tôi thật sự tinh mắt".

Yêu nữ ABC vừa ghen tị vừa hâm mộ. "Siêu cấp nhật báo à?"

"Không phải là vì họ đã cướp mất cơ hội phỏng vấn Vệ Triển Dực của cô, cho nên bọn họ muốn bù cho cô một cơ hội khác?"

"Cười chết người, loại sự tình này sao có thể phát sinh?" Mỗi lần bị kích thích, Tinh Diễm lập tức khôi phục tinh thần.

Từ lúc cô vào nghề tới nay chết cũng muốn kiên trì, mỗi một lần chạy lấy tin tức đều dốc toàn lực ứng phó, nay được Siêu cấp nhật báo chỉ đích danh, tính ra thì bọn họ cũng thật tinh mắt nhìn ra thực lực của cô!

"Lý nào như vậy? Từ sau khi cô gặp gỡ Vệ Triển Dực, dường như mỗi sự kiện đều như gặp vận may!"

Những lời này tạo ra bất ngờ trong cô, tựa như có điều gì đó lướt nhanh qua trong tâm trí, bám vào đó.

Đúng rồi là Vệ Triển Dực, nói đến tên Vệ Triển Dực kia, cô muốn đi tìm anh ta tranh luận một chút.

Tinh Diễm nhét giấy bút vào túi xách, nhanh như gió nhảy lên khôi phục lại tinh thần.

Tranh luận cái gì với anh ta? Tại sao muốn tranh luận với anh ta? Cô cũng không biết. Coi như anh ta không cần phải giải thích gì với cô, thì cô cũng muốn đấm mặt anh ta bẹp dí xuống đất, giống như vỏ bánh sủi cảo vậy, có kéo lên cũng không được.

Cô chạy về phía cầu thang, trong lúc cô đang ba bước nhảy thành hai bước, chân mang giày cao gót, nhảy lên mép ngoài bậc thang tuy hết sức nguy hiểm nhưng vẫn cân bằng thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, hiện lên một dãy số xa lạ!

"Xin chào!"

"Cô đang ở đâu?" Đúng là Vệ Triển Dực tự mình tìm chết!

"Tôi đang ở tòa soạn, anh tới đây ngay lập tức!" Cô ra lệnh.

Nhưng đáng tiếc chính là, không phải chỉ có mỗi cô biết dùng câu mệnh lệnh.

"Cô nhanh lên một chút, tôi chờ cô ba mươi giây, không được trễ hơn."

"Có ý gì đây?" Cô nhướng mày hỏi lại.

“Tôi đợi dưới lầu. Mau chóng đi xuống!"

Tinh Diễm bốp một tiếng đóng nắp điện thoại di động.

Hừ, đáng giận! Một chút thượng phong (lợi thế) cũng không nhường cô, muốn tức chết cô sao! ?

Cô vừa lên xe, Vệ Triển Dực nhanh chóng cho xe chạy hòa vào làn đường cao tốc.

"Anh muốn đưa tôi đến nơi nào?" Cô giận dữ hỏi, nhìn thái độ áp bức của anh cứ như muốn nói “theo tôi đi là được rồi” thật đáng ghét.

Anh nhún nhún vai."Cô muốn tôi đưa cô đến nơi nào?"

Câu đầu tiên đã hỏi ngược lại cô rồi. Cô muốn đến gặp anh, thầm nghĩ muốn đánh anh một trận, đập bẹp anh, còn về phần địa điểm cô chưa kịp nghĩ tới.

"Có thể tìm nơi nào đó đánh nhau." Lòng bàn tay cô ngứa ngáy, tưởng tượng được đấm bao cát bằng người.

"Tôi không đánh nhau với phụ nữ. Nhưng nếu cô muốn phát tiết thể lực, tôi có thể đưa cô đến tòa biệt thự lần trước, tiếp tục chuyện chưa hoàn thành." Anh sớm đoán được, Siêu cấp nhật báo có được bài phỏng vấn anh, sẽ biến cô thành vô địch thiết trảo cọp cái( móng vuốt bằng sắt vô địch của cọp mẹ).

"Cái gì?" Cô kinh ngạc nâng cao giọng nói. Chuyện chưa hoàn thành?

Đầu tiên cô liên tưởng đến nụ hôn kia, còn có "Tôi muốn cô", "Tôi muốn dạy dỗ cô" cái loại đối thoại SM *giàu có ý tứ hàm xúc này. Đáng giận, anh ta thật không biết xấu hổ! Mặt cô đột nhiên đỏ bừng.

*SM: có thể là Sadist & Masochist( Người bạo dâm hay ác dâm và người khổ dâm hay thống dâm). Hoặc là Servant & Master(Người hầu và chủ nhân) thể hiện mối liên hệ giữa một cặp người, trong đó một người thích thú được hành hạ người khác và người kia lại thích bị người khác hành hạ, có thể ám chỉ tới mối quan hệ liên quan đên tình dục hoặc không, Sm là cách viết ngắn gọn hơn cho hai từ trên vì nó gộp luôn thành một từ Sadomasochism(hiện tượng ác thống dâm lẩn lộn)Xem thêm tại . Ở đây chị Diễm nghe anh nói mập mờ nên liên tưởng đến chuyện khác.

"Phá bỏ nó." Anh liếc nhìn cô, khóe miệng vểnh lên cười xấu xa. “Cô nghĩ đi đâu vậy?"

Cô cố gắng khắc chế đỏ mặt."Tôi mới không đi vào trong đó."

Cô sợ nhìn thấy cảnh những người phụ nữ khác cùng anh ta hợp lực vận động. Đính chính lại, không phải là "sợ hãi", mà là "chán ghét" .

"Như vậy thì theo ý tôi." Anh khống chế tay lái, thoải mái chạy.

"Hừ!" Cô quay mặt qua chỗ khác. Tên đàn ông xấu xa này, một chút thành ý cũng không có!

Anh ta biết rõ rành rành cô muốn làm một cuộc phỏng vấn anh ta đến cỡ nào, cũng bởi vì chuyện này bọn họ mới đi cùng nhau, vừa quay lưng lại thì tòa soạn Siêu cấp nhật báo quảng cáo rầm rộ sẽ làm một cuộc phỏng vấn anh ta, ngay cả đồng ý hay không anh ta cũng không thèm lên tiếng, làm như người được phỏng vấn không có chút quan hệ nào với anh ta vậy.

Mệt anh ta còn dám nói muốn cô! Đã có tâm muốn cô làm người phụ nữ của anh ta, sao còn để nước phù sa chảy tới ruộng người ngoài (ý chị là không ưu tiên cho chị phỏng vấn mà lại để tòa soạn khác làm)?

Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, hận không thể khoét lên người anh vài cái lỗ. Anh ta mãi mãi là người có tài trí, tư thái hơn người, sóng lưng thẳng tắp, mắt ưng lợi hại, thần khí đều kiêu ngạo như vậy, cho dù lúc anh ta đang ở thời điểm khốn đốn nhất, sóng lưng anh ta vẫn đĩnh đạc thẳng tắp.

Ánh mắt cô mềm đi một chút.

Kỳ thực anh trông rất đẹp, cái loại đẹp này, không chỉ từ vẻ bề ngoài tuấn lãng, vóc người cao lớn rắn rỏi, rất hấp dẫn người, nhưng chính thần thái của anh mới làm cho người ta không thể dời khỏi tầm mắt.

Ánh mắt anh trong sáng có thần, thật chính nghĩa, không mập mờ úp mở, dám nhìn thẳng bất luận kẻ nào không hề sợ hãi. Cảm xúc trong mắt được che giấu rất tốt, sâu thẳm như hồ nước, nhưng không phải không có độ ấm.

Sóng mũi cao thẳng, tràn ngập anh khí, chiếc cằm thậm chí toàn bộ đường viền khuôn mặt, đường nét thanh lịch, tràn ngập hơi thở kiên nghị bất khuất. Người đàn ông này tràn đầy khí phách, tâm tư lại thâm trầm vô cùng, ai phạm vào anh ta, mặt ngoài thì vẫn bất động thanh sắc, im hơi lặng tiếng tới gần, đối thủ hoàn toàn hồn nhiên không ngờ, thẳng đến khi bị anh lật ngược tình thế, vẫn không rõ tại sao bản thân lại suy sụp.

Nhất là trên thương trường, hơi có gió thổi cỏ lay, tự nhiên tin tức linh thông người rỉ tai rối rít, nhưng lúc anh bộc lộ tài năng, đối thủ của anh chỉ nhìn thấy vẻ ngụy trang ngoài mặt của anh, không phát hiện dưới lớp ngụy trang này là tính toán tinh vi, bình tĩnh chờ đợi, thẳng đến khi nắm chặt thời cơ tốt nhất, tấn công chính xác...

Bất thình lình cô rùng mình một cái. Đột nhiên cảm thấy, loại đàn ông này kỳ thực rất nguy hiểm.

"Cô lạnh à?" Anh mở miệng hỏi.

Theo bản năng cô lắc đầu, tiếp tục nhìn cặp môi mỏng của anh, đó là bộ phận mềm mại duy nhất của anh mà cô tiếp xúc.

Mỗi một nụ hôn của anh tư vị đều không giống nhau. Cô chưa từng bị hôn đến chấn động lòng người như vậy, dღđ☆L☆qღđ giống như bị cuốn vào cơn lốc xoáy, bị anh cắn nuốt, nhưng từ sự phản kháng rất nhỏ của cô càng khiến cho cô kinh hãi thật sự, đến cuối cùng sự kiên trì của cô vẫn bị lạc vào trong nhiệt tình sôi trào của anh...

"Xuống xe." Anh đậu xe ở bãi đỗ xe lộ thiên.

Lúc này, sắc trời đã tối dần.

"Đây là nơi quỷ quái nào?" Cô nhìn ra bên ngoài qua cửa kính xe.

Gần đây là khu dân cư, không có cửa tiệm, chỉ có một nhà hàng Nhật bản nho nhỏ.

"Chỗ ăn cơm." Anh nói ngắn gọn."Xuống xe."

Ăn cơm thì ăn cơm, thần bí như vậy làm gì?๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Cô nhếch môi, xuống xe theo lời anh nói.

"Tay." Anh đưa tay về phía cô.

"Chi vậy?"

"Tôi muốn nắm." Giọng nói như trêu chọc.

"Anh muốn hay quá!" Cô “phì” một tiếng, lỗ tai bị anh trêu đùa đến phát nóng.

Anh lười nói lời vô nghĩa, trực tiếp bắt lấy tay cô, cô sống chết cố giật ra, nhưng anh nắm thật chặt, cô càng dùng sức muốn thoát khỏi, bọn họ một bên ngươi bắt ta giật, vặn vặn xoay xoay, một bên tiến vào cửa nhà hàng ăn kiểu Nhật.

"Hoan nghênh quý vị ghé. . . "

Chữ "thăm" còn không chưa thốt ra, Tinh Diễm dùng sức vung tay một cái, thiếu chút đánh trúng người đẹp tiếp đón phía trước.

Người đẹp kinh ngạc lùi một bước. "Xin hỏi... Vị này có phải là Vệ tiên sinh?"

“Phải."

Cô ta miễn cưỡng cười."Thoạt nhìn cô cũng... Thật hoạt bát."

Tinh Diễm nhe răng trợn mắt. Hoạt bát? Cô cũng không phải khỉ trong vườn bách thú đâu.

"Xin hỏi quý khách vẫn ngồi vị trí cũ?" Người đẹp thu lại nét mặt, phát huy tinh thần phục vụ.

Vệ Triển Dực gật đầu.

"Xin mời quý vị đi lối này." Cô gái có dáng vẻ thướt tha mềm mại dẫn đường phía trước, đi liên tiếp qua mấy căn phòng.

Thật thần kỳ! Nhìn từ cửa vào, chỉ cảm thấy nhà hàng nhỏ thật an tĩnh, không nghĩ tới bên trong sâu như vậy, có thể nói như có khoảng trời riêng, Tinh Diễm tò mò trái nhìn phải ngắm. Bỗng nhiên, gian phòng đằng trước mở cửa ra, một vị khách xách túi mỹ phẩm đi ra.

"Triển... Triển Dực!" Giọng nói yếu ớt kêu một tiếng, như không dám tin.

Thì ra là Thiên Thiên!

Hay cho tên Vệ Triển Dực này! Cô trợn mắt nhìn anh. Trước kia anh có tiếng là hoa hoa đại thiếu gia( thiếu gia hào hoa), thì ra là có bao sẵn gian phòng ở đây , mỗi một gian hẳn là đều có tình cũ tình mới?

Vệ Triển Dực không lộ vẻ gì, hơi hơi vuốt cằm.

Hà Thiên Thiên nhìn anh si mê."Vì sao anh không nhận điện thoại của em? Em đến tập đoàn Dực Hải tìm anh, thì bị chặn lại ngoài cửa, anh có biết em tìm anh không?"

Hà Thiên Thiên vốn dạng người điềm đạm đáng yêu mềm mại như nước. Lúc này ánh mắt cô ta mang vẻ thê lương, càng làm cho người ta muốn được thương yêu, che chở.

"Không nghĩ tới anh..." Cặp mắt kia ngập nước, nhìn từ khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lùng của Vệ Triển Dực trượt đến hai bàn tay đang nắm nhau của hai người bọn họ.

"Hai người..." Cô ta nhìn Tinh Diễm, ánh mắt tràn ngập bi thương và khẩn cầu.

Tinh Diễm tức giận một bụng. Đi chết đi Vệ Triển Dực, nhìn anh sấm phong lưu họa (quen thói phong lưu bây giờ gây hại)!

"Hai người từ từ ôn chuyện." Cô không nghĩ kẹp ở giữa làm "phụ nữ xấu", tay ngọc vung lên, Tinh Diễm nổi giận đùng đùng xoay người rời đi, mỗi một bước đều đằng đằng sát khí giống như muốn in lại dấu chân trên mặt đất.

"Ngày khác chúng ta ghé lại." Anh cũng xoay người rời đi.

Hà Thiên Thiên bước nhanh tới, giữ chặt tay áo của anh."Triển Dực, em..."

"Trở về xem lại hợp đồng đi, giao dịch giữa tôi và cô đã chấm dứt vào một năm trước."

"Sao anh có thể dùng hợp đồng trói buộc trái tim em, Triển Dực, em yêu anh!"

Khi còn đang chờ đợi cơ hội, gom góp thực lực để báo thù, anh vô cùng hòa nhã, điềm đạm, không muốn đội chó săn chụp ảnh anh vung tiền như rác vì hồng nhan, anh cẩn thận che chở cho cô, anh nói rất nhiều chuyện cười, chọc cho cô cười vui vẻ, chẳng lẽ tất cả đều là giả sao?

"Tôi đã trả hết thù lao cho cô..."

Người đại diện của cô ta đẩy cửa ra, vừa khéo nghe được lời nói của cô ta. "Thiên Thiên, cô điên rồi à?"

"Tôi không điên! Triển Dực, tất cả châu báu trang sức anh tặng em, đến cả tiền anh gửi vào tài khoản của em, hết thảy em đều trả lại cho anh, chúng ta làm lại từ đầu, được không anh? Có được không anh?" Cô ta liều chết năn nỉ.

Anh bạnh cằm. "Tôi yêu cầu cô làm những gì, tất cả đều viết rõ ràng trên hợp đồng, trừ những chuyện đó ra, không còn gì khác. Tiền bạc, đồ trang sức là thù lao cô diễn trò giúp tôi, chỉ thế mà thôi."

Nói xong, anh không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.

"Tổng giám đốc Vệ đi chậm nhỉ, chỉ vài bước chân mất gần những năm phút đồng hồ."

Anh bước nhanh ra ngoài cửa, liếc mắt nhìn chổ bãi đỗ xe, nhìn thấy Tinh Diễm đứng bên cạnh xe, cô nhìn đồng hồ nói.

Cô không bỏ đi! Một loại cảm giác thoải mái mãnh liệt đánh sâu vào trái tim của anh.

Anh chậm rãi đi qua."Cô đang đợi tôi?"

"Tôi không muốn chỉ vì anh, tôi mất đi bữa ăn tối còn phải tốn tiền ngồi taxi về nhà."

Anh híp mắt nhìn cô. Cô gái nhỏ cứng đầu này, cố ý muốn chọc giận anh sao?

"Tính toán của cô thật hay." Anh nói như có điều suy nghĩ."Nếu cô không chạy đi, thì bữa tối của cô đã được giải quyết rồi."

"Tôi không muốn ăn cơm với người bạn gái trước đây của anh ở nơi đó, trời mới biết các người ở trong phòng riêng đã làm qua cái gì."

Đôi mắt đen thẳm của Vệ Triển Dực đột nhiên nổi lên hứng thú, nét mặt cũng thay đổi theo.

Mới bắt đầu anh muốn đưa tay bóp chết cô, sau đó anh đột nhiên cười, giống như phát hiện ra chuyện gì thú vị, đến cuối cùng, anh che dấu cảm xúc của mình, nhìn thẳng cô.

Tinh Diễm bị anh nhìn toàn thân sợ hãi."Anh nhìn cái gì?"

"Cô rất thú vị, cực kỳ thú vị." Anh cười vang, ý cười cao đến khóe mắt, đuôi mày.

"Trông anh có vẻ rất hạnh phúc! Là vì thấy bạn gái trước đây sao?" Không biết tại sao, cô cảm thấy những lời này toàn vị chua.

Anh không nói lời nào, chỉ đứng đó cười, giống như biết được bí mật to lớn của người khác, chỉ có cô bị lừa chẳng biết gì.

"Đừng cười nữa." Thấy anh tươi cười khiến cô càng tức giận.

Anh nhún hai vai thôi không cười nữa, dáng vẻ nghiêm túc nhìn cô nói: "Đinh Tinh Diễm, cô yêu tôi."

Cô chợt ngẩn ra, trong khoảnh khắc, tim đập như nổi trống.

Anh nói gì? Cô... Yêu anh? Không, không có khả năng! Đừng hỏi cô vì sao, dù sao chính là cô cảm thấy không có khả năng.

Cô tận lực xem nhẹ ở sâu trong nội tâm, âm thanh thì thào đồng ý với anh.

"Không đúng, tôi chỉ muốn đánh anh."

"Không đúng, cô yêu tôi, cô đã yêu tôi từ trước."di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn Anh tươi cười, nụ cười chói mắt.

"Mới không phải, tôi mới không có..." Cô phản đối theo bản năng.

"Cô thông minh, nhưng không đủ thẳng thắn, điều này thật sự là một khuyết điểm khủng khiếp." Anh thở dài, hơn nữa còn muốn mạng của anh,.

Anh nhìn cô, chân bước tới gần cô.

Trốn, chạy mau, không trốn thì không còn kịp! Tiếng chuông cảnh báo trong lòng cô réo ầm ĩ, nhưng hai chân dường như bị ánh mắt của anh đóng đinh trụ lại, một bước cũng không nhấc lên nổi.

Anh đi về phía cô, bước chân chậm rãi, ۣۜ giống như con mãnh thú lười nhác bước thong thả, nhìn thì có vẻ nhàn nhã, kỳ thực toàn thân đầy tinh lực có thể tóm lấy con mồi bất cứ lúc nào.

Bỗng nhiên cô cảm thấy toàn thân mềm yếu, anh nhìn cô tươi cười, làm cô cảm thấy bản thân giống như một món điểm tâm ngọt ngon miệng, toàn thân như hộp kem, mau chóng tan ra.

"Nói bậy, tôi thẳng thắn vô cùng! Tôi dám lớn tiếng nói tôi chán ghét anh, tôi tìm anh chính là muốn đánh cho anh một trận nhừ tử, tôi như vậy còn chưa đủ thẳng thắn sao?" Thảm, vì sao ngay cả bản thân cũng cảm thấy hình như hơi phô trương thanh thế thì phải?

"Nói lời trái lương tâm! Cô tìm tôi là vì cô nhớ tôi."

"Vệ Triển Dực, anh có chứng vọng tưởng!" Cô lui về phía sau một bước, rời khỏi sườn xe, bước nhanh về phía công viên nhỏ bên cạnh.

Anh tiến sát từng bước, cô lùi dần về phía sau, chân giẫm lên mặt cỏ.

"Cô đang tức giận, cô tức giận khi nhìn thấy bạn gái trước của tôi, cho nên quay đầu bỏ đi mất. Cô xem giờ, nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay xem thử khi nào thì tôi sẽ đi trở ra, cô sợ tôi để ý cô ta nhiều hơn để ý cô."

"Chỉ có nhiêu đấy mà cho rằng tôi yêu anh?" Tuy ngoài miệng cô cứng rắn, nhưng trong lòng sợ chết khiếp những lời anh nói là sự thật. "Ngay cả bạn bè tôi cũng có thể nói như vậy, cái này gọi là chế nhạo, không phải là biểu hiện yêu, lại nói, tôi vốn không thích loại phụ nữ yếu đuối."

"Vậy vì sao cô muốn đánh tôi?"

"Bởi vì anh dành cho Siêu cấp nhật báo làm một cuộc phỏng vấn anh!" Cô thét chói tai, phảng phất như là có thể lấn át lời thì thào phụ họa theo anh ta từ đáy lòng mình.

Anh khoanh hai tay lại: “Cô đã làm rõ ràng chưa, là cô muốn viết bài phỏng vấn tôi, hay là muốn tiến vào trái tim của tôi?"

"Tôi đương nhiên muốn là..." Cô dừng một chút, trực giác cho biết chọn cái nào cũng không ổn cho lắm. "Này lúc trước hai người bất đồng chuyện gì vậy?"

"Tôi khẳng định cô chính là mượn cớ phỏng vấn để hiểu về tôi nhiều hơn."

“Tự mãn!" Ngay cả là như vậy, thì thế nào?

"Từ lúc nào cô bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với tôi?"

"Thật lâu trước kia." Cô theo bản năng trả lời, một giây sau giật mình sợ anh hiểu lầm. "Tôi đang nói về những gì đã xảy ra với anh."

"Nếu cô không yêu tôi, thì sẽ không cảm thấy tò mò đối với chuyện của tôi."

"Mọi người đối với ân oán hào môn(nhà giàu sang quyền thế), đều cảm thấy thật hứng thú."

"Nhưng cô thì không.”

"Sao anh biết là không?" Cô không phục lắm."Tôi rõ ràng chính là người như thế!"

"Tôi biết rõ." Anh lại lộ ra nụ cười tự cho là mình hơn người.

"Anh cũng nói chuyện với Thiên Thiên như thế à?" Một cỗ vị chua lại dâng lên cổ họng suýt nữa thì cô bị sặc.

"Tôi trực tiếp tìm tới người đại diện cô ta, bàn hợp đồng."

"Hợp đồng gì?"

"Muốn cô ta làm bạn gái của tôi trong một tháng ."

Cô ngây người, ánh mắt hoài nghi ngắm một chút... Ừm... Vị trí nơi khóa kéo quần dài của anh.

"Nhất định anh có bệnh không tiện nói ra, bằng không thì sao..."

Anh gầm nhẹ: "Đinh Tinh Diễm, nói chuyện cẩn thận một chút, nếu tôi có bệnh không tiện nói ra, cô cũng không sống được tốt hơn."

Bất kỳ đàn ông nào cũng đều không thể chịu được bị nghi ngờ " năng lực X " . Mặt cô hồng lên “phì” anh một tiếng.

"Hà Thiên Thiên, và cả những người phụ nữ mà tôi lui tới lúc đó, chính là muốn tạo ra hình tượng công tử phong lưu." Tất nhiên anh biết, nửa năm trước, bản thân có bao nhiêu tiếng xấu.

Tâm tư cô thay đổi thật nhanh."Vì muốn lừa gạt kẻ thù của anh?"

"Không sai."

"Lấy cảm tình làm giao dịch?" Trong giọng nói của cô lộ ra vẻ không đồng ý.

"Lấy kỹ thuật diễn làm giao dịch." Anh cường điệu.

"Nhưng cô ta yêu anh."

"Là cô ta không đủ kinh nghiệm, cũng không chuyên nghiệp, lại càng không tôn trọng hợp đồng khi tự tay mình đã ký tên."

Anh hơi tàn nhẫn... Không, đối với loại phụ nữ hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình (ý là người đó thích mình mà mình thì vô cùng hờ hững không quan tâm) mà nói, anh vô cùng tàn nhẫn.

Nhưng không biết vì sao, nghe anh lạnh lùng nói về một người phụ nữ khác như thế, cảm giác... Thực con mẹ nó tốt!

Chỉ là diễn trò, anh chẳng phải thật sự yêu đối phương, điều này làm cho tâm tình cô trở nên nhảy nhót, khóe miệng không tự giác hiện lên một nụ cười mỉm.

"Nếu cô có một chút cảm giác vui vẻ, thì cô sẽ phải thừa nhận, cảm giác của cô đối với tôi không thể so sánh tầm thường."

"Mới không!"

Cô vừa dứt lời vừa, trong bụi cây có tiếng xột xoạt, đột nhiên một người đàn ông mặc áo khoác rách nát vụt bước ra.

"Vệ Triển Dực, tao muốn mạng của mày!" Hắn ta giận dữ vọt ra, rõ rang hắn ta đã chờ ở đây một khoảng thời gian.

Tinh Diễm phát hoảng."Xảy ra chuyện gì, sao anh gây họa khắp nơi vậy!"

Vệ Triển Dực sa sầm mặt xuống, cảm giác thoải mái ung dung toàn bộ biến mất hết.

Đáng chết, Vương Hữu An con trai trưởng của Vương Kim Cường sao lại xuất hiện tại nơi này? "Tinh Diễm, lui qua một bên."

Cô lui qua một bên, lục lọi trong túi xách, ấn xuống phím máy ghi âm, mở máy ảnh kỹ thuật số ra, nhân cơ hội chụp lại dáng vẻ của người đàn ông đó.

Cô nhận ra hắn ta, nhưng theo như cô nhớ, thì Vệ Triển Dực cũng không ép chết cả nhà kẻ thù, ngược lại còn cho bọn họ giữ lại một công ty nho nhỏ, nhưng sau này từng có báo viết, con cháu ba người kia sau đó đều ôm tiền đến Macao, ý đồ muốn gỡ vốn, dự tính kiếm một món tiền lớn, kết quả chẳng những không thắng được tiền, còn thiếu thêm một khoản nợ.

Ánh mắt Vương Hữu An tràn ngập tơ máu."Đều do mày hại cha tao suy sụp, hại tao từ một Tổng giám đốc cao cao tại thượng biến thành dân ăn xin, hại tao đang ở trong khu nhà cao cấp thành không nhà không cửa chuyển đến công viên làm kẻ lang thang, tao muốn giết mày!"

Thình lình một khẩu súng chợt xuất hiện.

Vệ Triển Dực lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, nắm trong lòng bàn tay, hai mắt chăm chú nhìn hắn ta, chờ đợi thời cơ.

"Chỉ cần bùm một tiếng vào cổ mày, làm đứt động mạch cổ, thì cho dù có là Đại La Thần Tiên tới cứu, cũng vô ích thôi." Vương Hữu An cười ha ha.

Hai cánh tay Tinh Diễm mềm rũ, buông máy ảnh ra, giọng nói uy hiếp của hắn ta cứ quanh quẩn trong đầu.

Vệ Triển Dực không thể mất đi tánh mạng!

Cô kéo mạnh còi báo động, âm lượng 140 dB cực to khiến Vương Hữu An phát hoảng, bóp cò súng trước một giây, trúng một bên đầu cô, tiếp theo cô nhảy ra, dùng sức đẩy Vệ Triển Dực ra. . .

Hết thảy động tác như quay phim chậm, viên đạn bay tới phía cô, cô chỉ cần tránh qua một bên, sẽ không có việc gì...

“Ầm” một tiếng cô ngã xuống đất, không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy nửa thân trái hơi tê tê, không còn hơi sức.

"Tinh Diễm, em làm gì thế?" Vệ Triển Dực rống to.

* Từ giờ trở đi mình sẽ ed cho anh Triển kêu chị Diễm là em nhé, giai đoạn này tình cảm hai anh chị rõ ràng hơn một chút rồi.^-^

"Trở lại càng tốt, dღđ。l。qღđ# tao cho tụi mày làm uyên ương đồng mệnh!"

Vệ Triển Dực trở tay ném điện thoại di động ra, tốc độ ra tay cực nhanh đánh trúng cổ tay Vương Hữu An, tay hắn ta đau nhói, khẩu súng lục rơi trên mặt đất, khi hắn xoay người về trước muốn nhặt khẩu súng lên, Vệ Triển Dực đã nhào lên trước, đá khẩu súng lục về phía rãnh nước gần nhất, con dao gọn gàng kề vào sau cổ hắn ta, Vương Hữu An đau đớn ngất đi.

Anh xoay người, thấy Tinh Diễm chậm rãi bò xổm trên mặt đất kéo theo một vệt máu dài!

Đáng giận! Cô bị thương! Cô bị thương ngay trước mặt anh!

Anh vọt tới bên người cô, ôm vào trong ngực, anh tức giận hỏi: "Em muốn làm gì?"

"Tìm điện thoại."

"Tìm điện thoại để làm gì?" diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Anh dùng lực chặn miệng vết thương của cô. Trời ạ! Lập tức cô cầm điện thoại đưa cho anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chuyển sang tái mét một cách nhanh chóng.

"Báo cảnh sát, kêu cảnh sát tới bắt người. Kỳ lạ, sao tôi không đứng lên được nhỉ?" Cô mơ mơ màng màng nói, ánh mắt hơi tan rã, cô không biết bị đau chỗ nào, chỉ cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo, toàn thân đều không có hơi sức.

Vệ Triển Dực nổi giận, ngay cả việc nhỏ này cô cũng nghĩ cho anh sao? Anh cũng đang ở cạnh cô mà, bộ cô là siêu nhân à? Anh đoạt lấy điện thoại di động, bấm số gọi cho bệnh viện, kêu xe cứu thương mau tới đây.

"Anh kêu xe cứu thương làm chi vậy? Anh nên gọi cho cảnh sát trước mới đúng." Cô cho là anh muốn cứu Vương Hữu An.

Người đàn ông này muốn giết anh đấy! Anh làm như vậy có phải quá tốt hay không?

"Em bị thương." Nói rồi anh lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.

"Ồ." Thật sự cô không cảm thấy đau chỗ nào! Hẳn là không nghiêm trọng đến thế chứ?

"Mang máy ghi âm lại giúp tôi ấn phím tắt đi, vừa nãy tôi có thu âm lại giọng nói của hắn ta."

Anh nghe theo, chợt phát hiện ngón tay dài của mình đang run rẩy, lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi, sợ mất đi cô!

"Còn nữa, máy ảnh của tôi có chế độ tự động chụp ảnh, tôi có chụp được tướng mạo của hắn ta."

"Đừng nói chuyện nữa." Anh gầm nhẹ, tăng thêm sức chặn miệng vết thương của cô.

“ Mấy thứ này một mặt có thể trợ giúp cảnh sát phá án, một mặt có thể giúp tôi viết bài tin tức."

"Câm miệng!"

Tiếng còi xe cứu thương từ xa đến gần, cô bực mình trừng mắt nhìn anh.

"Anh không cần mượn cớ ôm tôi, nhanh đi thu lại mấy thứ trong túi bị rơi vãi, bằng không nếu rớt lại cái gì thì thật phiền toái." Cô chỉ đạo anh làm giúp mình, tưởng anh nhân cơ hội ăn đậu hủ(muốn sàm sỡ).

Anh trừng mắt nhìn cô, giận dữ trừng mắt nhìn cô, cảm thấy thật vô lực, bất đắc dĩ, tức giận muốn mắng to lên nhưng rồi vẫn không lên tiếng.

Không phải cô trúng đạn bị thương sao? Không phải cô đang chảy máu sao? Vì sao cô không ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, hơi thở yếu ớt? Vì sao cô không bày ra dáng vẻ yếu đuối nửa sống nửa chết như phụ nữ khác? Tại sao anh lại thấy vừa đau lòng vừa xót xa, giống như viên đạn bắn vào trên người anh? Cô tự cho mình là nữ Rambo sao?

Anh ôm cô chặt hơn, thầm mắng trong lòng. Chảy nhiều máu như thế kia, mà đầu óc cô còn rõ ràng như vậy làm gì?

Anh giống như là dư thừa!

Khi ba cô và Vân Nhu chạy tới bệnh viện, Tinh Diễm đã được đưa vào phòng giải phẫu.

"Triển Dực, tình huống hiện tại như thế nào?" Bọn họ chạy vội vào.

Hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt tuấn tú, anh vội vàng đứng lên, đôi mắt ảm đạm khiến anh nhất thời như già đi mười tuổi.

"Em mời bác sĩ giỏi nhất cấp cứu cho cô ấy, sẽ không có vấn đề gì." Anh nhấn mạnh giọng sau câu nói, dường như muốn thuyết phục người nghe, hay thuyết phục chính mình.

Ba Đinh thở dài: "Gần đây Tinh Diễm bị tai ương chảy máu thật sự là nhiều!"

"Kỳ lạ, rõ ràng con có xin bùa bình an cho em ấy mà!" Vân Nhu nhíu mày lại nói.

"Giáo sư, thực xin lỗi." Vệ Triển Dực cúi người thật thấp tỏ ý xin lỗi ba Đinh.

"Vân Nhu, con trở về nhà lên phòng Tinh Diễm mang một ít vật dụng hàng ngày lại đây, để con bé có cái dùng đến."

Vân Nhu biết, ý ba cô muốn cô rời khỏi đây, vì thế vội vàng rời đi.

"Ngồi xuống, chúng ta trò chuyện một chút." Ba Đinh vỗ vỗ xuống mặt ghế.

Bởi vì địa vị Vệ Triển Dực phi phàm, bệnh viện đặc biệt dành riêng một phòng chờ dành cho khách VIP, để họ có thể ở trong môi trường yên tĩnh không bị ai quấy nhiễu chờ cuộc giải phẫu kết thúc.

"Tinh Diễm vẫn luôn rất kích động, lúc trước khi con bé đăng ký học khoa tin tức, thầy cực lực phản đối. Phạm phải sai lầm, cũng sớm nằm trong dự liệu."

"Nhưng lúc này đây, là đối phương nhắm về em, nếu cô ấy không xông về phía trước đỡ một phát súng cho em, thì cô ấy sẽ không bị thương."

Ba Đinh biến sắc."Tinh Diễm đỡ đạn giùm cậu?"

“Vâng ạ.” Anh cúi đầu, hết sức hối hận.

Nhớ ngày đó, khi anh đến nhà nói chuyện về Tinh Diễm với ba cô ấy, lúc đó anh tự tin đến cỡ nào, anh tin tưởng, bọn họ là kỳ phùng địch thủ, trời sinh tuyệt phối(hai người ngang tài ngang sức, trời sinh một cặp). Bây giờ xảy ra chuyện này, nếu giáo sư có trách tội, thì anh cũng không có nửa câu oán hận.

Nhưng mà, bất luận như thế nào, anh tuyệt không buông tha Tinh Diễm!

"Tinh Diễm chắn đạn cho cậu?" Cha cô phảng phất cảm thấy việc này tương đối đáng giá nghiền ngẫm, lẩm bẩm nhớ tới: "Mỗi lầnthấy phim nhiều tập trên truyền hình, nữ chính tình nguyện hy sinh vì nhân vật nam chính, thì Tinh Diễm cười nhạt, bây giờ nó lại đỡ đạn cho cậu?"

Vệ Triển Dực im lặng không nói gì.

Ông hơi trầm ngâm một chút. "Ta xem ra con bé thật sự yêu cậu rồi!"

Vệ Triển Dực kinh ngạc ngẩng đầu."Người không trách con?"

"Con bé có thể lựa chọn chắn hoặc không chắn. Ta cũng không thể thay đổi lựa chọn của nó, cũng sẽ không vì thế mà trách tội cậu."

Anh... Anh được tha thứ dễ dàng như vậy? Vệ Triển Dực kinh ngạc không thôi.

"Nói cho cùng, ba, người nhất định phải nhanh chóng giao Tinh Diễm cho một người đàn ông nào đó là được!"

Cửa phòng vừa mở ra, Đinh Nghê Hoa chị cả của Tinh Diễm đeo mắt kính dáng vẻ cao gầy thanh tú tiến vào.

Cô là con gái lớn nhà họ Đinh, nổi danh trong công ty truyền thông, là át chủ bài điều hành kiêm kế hoạch, hiện đang thực hiện các kế hoạch đẩy người bên cạnh thành thần tượng màn ảnh. Cô ta nhận được điện thoại của Vân Nhu, mới vội vàng bỏ lại mọi việc, chạy tới xem tình hình như thế nào.

May mắn vị thần tượng màn ảnh này đủ nghĩa khí, vừa nghe nói nhà cô ta có việc, không nói hai lời lập tức đưa cô ta đi tới bệnh viện. Chị em nhà cô ta rất yêu thương nhau cho nên khi nghe Tinh Diễm gặp chuyện không may, cô ta gấp đến độ chân tay run lẩy bẩy, muốn tự lái xe đi cũng không xong.

"Hả?" Ba Đinh sờ sờ sau gáy. Bị phát hiện rồi !

"Tinh Diễm rất hi vọng về mặt sự nghiệp có điều tiến triển, em ấy luôn luôn đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với anh, luôn ôm theo mấy quyển giới thiệu anh làm thế nào trở nên giàu có, đi tới chỗ nào cũng không quên nhìn thêm mấy lần." Nghê Hoa châm chọc nói. "Có mấy lần, sách rơi xuống trúng ngón chân em ấy sau đó thì bị tím bầm."

"May mắn sách đó cũng không phải do tôi viết, bằng không, nghe cô nói vậy thì tội nghiệt của tôi quá nặng." Vệ Triển Dực nhàn nhạt phản kích trở lại.

A! Cô gái xinh đẹp kia, rõ ràng nhớ anh, nhưng vẫn cứ hung dữ với anh.

Đinh Nghê Hoa khẽ cắn môi. Có lẽ tương lai Vệ Triển Dực sẽ là em rể của cô, nhưng giờ phút này, cô đứng bên em gái mình. Tên chết tiệt nào hại em gái cô bị thương, đáng chết!

"Theo tôi thấy, Vệ tiên sinh, có vẻ như anh là người dễ dàng hại em gái tôi gặp tai ương đổ máu."

"Nghê Hoa!" Ba Đinh quát.

"Dạ?" Nói móc đôi câu cũng không được sao? Nghê Hoa đảo mắt."Nơi này có con ở lại trông chừng là được rồi, ba, ba không quay về cùng mẹ thắp nén nhang, cầu xin phù hộ cho Tinh Diễm ư?"

"Nói cũng phải, nói cũng phải." Nói xong, ông lập tức đứng bật lên, xông ra ngoài cửa. Phía trên cửa sổ sáng sủa và sạch sẽ trong phòng chờ dành cho khách VIP không ngừng hiện lên dòng chữ "Đinh Tinh Diễm trong phòng giải phẫu". Trong sáu tiếng đồng hồ, Vệ Triển Dực cố chịu đựng ánh mắt phẫn nộ của Đinh Nghê Hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.