Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 106: Chương 106: Bạn gái của dạ âu thần




“Có vấn đề về mặt kia?” Ánh mắt Dạ Âu Thần đột nhiên trở nên lạnh lùng u ám: “Ai nói với cô thế?”

Ánh mắt của anh quá sắc bén, khiến Thẩm Cửu không nhịn được khẽ nuốt một ngụm nước bọt: “Người ngoài nói.”

“A, bên ngoài kia người ta nói gì cô cũng tin à? Mặt kia của tôi có vấn đề hay không, chẳng lẽ cô không biết sao?”

Dạ Âu Thần đột nhiên cầm lấy tay cô để vào nơi nào đó, Thẩm Cửu sợ đến mức kêu lên một tiếng, muốn rụt tay lại.

“Cảm nhận cho kỹ một chút, rốt cuộc mặt kia của tôi có vấn đề gì hay không!”

Đầu óc Thẩm Cửu lúc này trống rỗng, lấy đâu ra thời gian và tâm trạng để cảm nhận, cô sợ đến mức cúi đầu cắn lên vai anh, nhân lúc anh thất thần cô nhanh chóng rụt tay lại.

“Dạ Âu Thần anh là cái đồ biến thái.”

“Tôi biến thái? Tối hôm qua lúc cầu xin tôi yêu cô sao cô không nói tôi biến thái?” Dạ Âu Thần nở nụ cười xấu xa, rồi cúi đầu cắn vào cái cằm tinh tế của cô một cái: “Đúng là coi mình thành mèo hoang rồi? Hở ra là cắn người?”

Khuôn mặt Thẩm Cửu đỏ bừng lên như sắp nhỏ ra máu.

Sao cô cảm thấy… Thái độ của Dạ Âu Thần đối với cô có gì đó hơi khác.

“Nhớ rõ!” Dạ Âu Thần ghé sát vào tai cô, giọng nói nghiêm túc: “Từ hôm nay trở đi, cô là người phụ nữ của Dạ Âu Thần.”

Trái tim Thẩm Cửu đập rộn lên.

Anh nói gì cơ?

“Sau này cho dù là chồng trước của cô, hay là Dạ Y Viễn, hoặc là bất kỳ người đàn ông nào khác, cô đều không được lui tới với bọn họ, cũng không cho phép cô nhìn bọn họ.”

Thẩm Cửu: “…”

“Nếu để tôi phát hiện ra cô vẫn còn liên lạc với bọn họ, hoặc là trong lòng cô có ý gì khác…”

Cốc cốc.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng bệnh lại bị gõ vang, Dạ Âu Thần nhíu mày: “Chuyện gì?”

Giọng nói cung kính của Lang An từ bên ngoài truyền vào: “Cậu chủ Dạ, đã đến giờ họp rồi.”

“Tôi biết rồi.”

Dạ Âu Thần nhìn về phía Thẩm Cửu vẫn đang sững sờ, anh giơ tay ra cốc lên trán cô một cái: “Đã nghe thấy chưa?”

Tuy rằng Thẩm Cửu vẫn chưa lấy lại tinh thần, nhưng mà nghe thấy những lời này, cô vẫn che cái trái của mình lại theo bản năng.

“Hôm nay phải ngoan ngoãn ở trong bệnh viện, tôi sẽ phái người đến chăm sóc cô, sau khi tan làm tôi sẽ đến đón cô.”

“… Ách.”

Sau khi Dạ Âu Thần đi khỏi, Thẩm Cửu vẫn chưa kịp phản ứng lại, rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì.

Cho nên, cô ngồi sững sờ trên giường nghĩ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, và cả những lời vừa rồi Dạ Âu Thần nói, lời anh nói thật sự rất quan tâm đến cô.

Tối hôm qua cô bị bỏ thuốc, trong phòng cũng có thuốc mê, Lục Chiêu cho rằng Dạ Âu Thần không được cho nên cố ý bỏ thuốc anh, mục đích chính là muốn tra tấn Dạ Âu Thần, thuận tiện hãm hại cô luôn, nhưng mà cuối cùng Dạ Âu Thần lại bình thường, khi cô tỉnh lại cũng rất tốt, chỉ là trên người bất ngờ có thêm nhiều dấu vết sau khi ân ái mà thôi.

Bây giờ Dạ Âu Thần lại nói với cô, từ hôm nay trở đi cô là người phụ nữ của Dạ Âu Thần anh.

Điều này không phải đã chứng tỏ đêm qua hai người đã ở bên nhau sao?

Nghĩ đến những dấu vết trên người mình là do Dạ Âu Thần gây ra, mặt Thẩm Cửu đột nhiên nóng lên.

Trời ơi.

Trước đó cô còng tưởng rằng ông trời muốn trêu đùa cô, muốn đùa chết cô.

Không ngờ….

Không ngờ người ở bên cô đêm qua lại là người ấy, thế mà lại là anh.

Trong phút chốc, Thẩm Cửu cũng không biết mình nên vui hay nên buồn nữa.

Ban ngày cô ở bệnh viện một mình, sau đó thật sự không chịu nổi buồn chán nữa, cô muốn xin xuất viện.

Nhưng mà cô lại nhận được tin tức trả lời lại, khi Dạ Âu Thần chưa đến, cô không thể xuất viện, phải ở đây chờ anh.

Cho nên Thẩm Cửu đành phải quay lại bệnh viện, cố vượt qua nốt một ngày nhàm chán của mình.

Khi đi vệ sinh, hai chân cô vẫn còn run rẩy, cô tiện thể nhìn qua một chút, ngoải phần cổ trở lên ra, có thể nói là trên người cô chỗ nào cũng có dấu vết, hai chân đang run rẩy cũng đã chứng tỏ tối hôm qua hai người đã điên cuồng đến mức nào.

Nhưng mà có rất nhiều chuyện cô đều không thể nhớ được, chỉ mơ hồ nhớ được một chút Dạ Âu Thần vẫn luôn hỏi cô có sướng hay không, có muốn nữa hay không….

Sau đó cô đã….

Tóm lại, bây giờ Thẩm Cửu đang cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cô cảm thấy, mình không còn mặt mũi nào để gặp Dạ Âu Thần nữa.

Lúc cô đang suy nghĩ về chuyện đó, thì bên ngoài có tiếng động truyền đến, hình như là tiếng xe lăn.

Anh tan làm rồi?

Thẩm Cửu biến sắc, cô định nhắm mắt giả vờ ngủ theo bản năng.

“Cậu hai đã tan làm rồi à? Mợ hai nghỉ ngơi cả ngày hôm nay, bây giờ vẫn đang ngủ.”

Cảm ơn má Trần! A hú! Sau đó Thẩm Cửu hoan ô, có lẽ cô có thể tiếp tục ngủ để trốn tránh Dạ Âu Thần rồi.

“Ừ.”

Giọng nói trong trẻo hơi lạnh lùng của anh không nghe ra cảm xúc gì.

Rất nhanh tiếng xe lắn đã nhẹ đi một chút, sau đó anh đi đến rồi dừng lại trước giường bệnh của cô, Thẩm Cửu giả vờ mình không nghe thấy gì cả, tiếp tục giả vờ ngủ.

“Mọi người ra ngoài đi.”

Sau đó Thẩm Cửu nghe thấy hai tiếng bước chân ra ngoài, chắc là má Trần và Lang An.

Sau đó cả phòng bệnh chìm vào trong yên lặng, một lúc sau Thẩm Cửu nghe thấy tiếng lật sách, cô hé mắt ra nhìn trộm, thì trống thấy Dạ Âu Thần đang đã đổi sang chỗ ngồi khác, đang cúi đầu xem tạp chí.

Thẩm Cửu: “…”

Cái quỷ gì vậy? Chẳng lẽ anh không về hay sao? Sao lại ngồi ở đây xem tạp chí?

Thẩm Cửu lại nhắm mắt lại, hừ, anh cứ xem đi, bà đây tiếp tục giả vờ ngủ.

Thẩm Cửu lại nằm yên như cũ, Dạ Âu Thần thì tiếp tục xem tạp chí.

Động tác lật tạp chí của Dạ Âu Thần không lớn, nhưng mà sau khi nghe thấy tiếng hít thở của người trên giường trở nên đều đều hơn, động tác của anh gần như không gây ra tiếng động nữa, sau đó anh ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi lạnh nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần trên giường.

Cô giả vờ ngủ, anh biết chứ.

Cô tưởng người khác không nhận ra được, nhưng mà một người khi ngủ hơi thở sẽ khác hoàn toàn với một người giả vờ ngủ, hơn nữa còn nhịp tim đập nữa.

Cô gái ngốc này… Còn tưởng rằng mình giả vờ giỏi lắm.

Sao nhà họ Thẩm lại đưa một người như vậy đến nhỉ?

Dạ Âu Thần hơi nheo mắt lại.

Trong đầu anh nhớ đến tài liệu mà Lang An đưa cho mình.

Cuộc sống của Thẩm Cửu rất đơn giản, mỗi ngày đều rất bình thường, đi làm về mua đồ nấu ăn, chăm sóc gia đình.

Nhưng người đàn ông kia lại có người phụ nữ khác bên ngoài.

Thậm chí, cuộc hôn nhân ấy cũng chỉ là lừa gạt.

Trước khi kết hôn, người đàn ông kia đã chân trong chân ngoài với người khác, chẳng qua do hắn cãi nhau với người phụ nữ kia, đại khái là sau khi kết hôn với Thẩm Cửu rồi, sau đó lại quay lại…

Mãi cho đến ngày người đàn ông kia trúng xổ số, cuối cùng hai người đã ly hôn.

Tuy rằng hoàn cảnh của cô rất thê thảm, nhưng sao cô có thể nói gả vào nhà họ Dạ là gả vào nhà họ Dạ luôn? Ở Mạc Thành này, có rất nhiều người muốn tạo mối quan hệ với nhà họ Dạ, nhưng phần lớn đều là muốn cùng với Dạ Y Viễn, chứ không phải Dạ Âu Thần anh.

Bởi vì trong mắt mọi người, Dạ Âu Thần chỉ là một kẻ vô dụng quanh năm suốt tháng ngồi trên chiếc xe lăn, hàng ngày đều cần người khác chăm sóc, nhưng lại không thể cho người ta được thứ gì.

Cho nên gả có anh có nghĩa là, không chỉ sẽ phải làm một “người hầu” chăm sóc cho anh, còn phải sống cảnh cô đơn gối chiếc.

Ít nhất, trong mắt người ngoài là như vậy.

Một người con gái bình thường sao có thể chịu nổi chuyện này? Trừ khi không thể không kết thân với nhà họ Dạ, ham muốn quyền thế và tiền tài của nhà họ Dạ.

Nhưng mà hành động hiện giờ của Thẩm Cửu, lại khiến Dạ Âu Thần không hiểu nổi.

Trong khoảng thời gian cô sống ở nhà họ Dạ, căn bản không hề có hành động gì, mỗi ngày đều làm một vài chuyện rất kỳ quặc.

Ngay cả đêm qua…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.