Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 240: Chương 240: Cái gai




Chỉ trong chớp mắt, Thẩm Cửu liền gật đầu, sau đó thu dọn đồ đạc cùng Tống Thiến rồi về nhà.

Bên ngoài bệnh viện, đèn đường đã thắp sáng, ánh đèn của thành thị giao lẫn với ánh đèn đường, gió đêm thổi tới, Thẩm Cửu thấy có chút lạnh lẽo, theo bản năng rụt cổ lại, ôm lấy tay của chính mình.

“Nếu lạnh thì con khoác áo vô đi, ở chỗ này chờ dì một chút, dì đi lấy xe.”

“Vâng, dì.” Thẩm Cửu hiện đang gọi bà là dì, càng gọi càng thuận miệng.

Đợi ở cửa bệnh viện, hiện tại đã vào thu, gió buổi tối thật sự rất lạnh, cô nghĩ nghĩ rồi đem áo vest của Dạ Âu Thần khoác lên vai.

Âu phục của anh rất lớn, khoác lên người cô như một cái áo choàng lớn, che chắn hết cả người cô.

Thẩm Cửu cúi người ngửi một cái, áo vest vẫn còn lưu chút mùi hương của Dạ Âu Thần, thanh thanh như mùi thuốc lá.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu chớp chớp mắt, theo bản năng kéo chặt âu phục, vài phút sau, Tống Thiến lái xe đến dừng một chỗ không xa, Thẩm Cửu bước đến mở cửa xe bước lên.

“Nhớ thắt dây an toàn.” Tống Thiến nhắc nhở cô một câu, sau đó lái xe đi.

Xe rẽ vào làn xe, Thẩm Cửu nhìn những ánh đèn trên đường, bất chợt nghe Tống Thiến hỏi cô: “Vết thương của con như vầy là thế nào? Giữa con và Âu Thần đã xảy ra chuyện gì vậy?

Giữa cô và Dạ Âu Thần…

“Phòng làm việc cách âm không tốt, lúc đó con vẫn còn chưa ngủ, đối thoại của bọn dì con hẳn đã nghe thấy.” Tống Thiến không chờ cô trả lời, đã nói thêm một câu.

Nghe thế, Thẩm Cửu run lên một cái, sau đó tai cùng mặt cũng trở nên đỏ ửng.

Không ngờ khả năng nhìn thấu của Tống Thiến lại đáng ghờm đến vậy, cái này mà cũng nghĩ đến, thế Dạ Âu Thần thì sao? Dì có thể đoán được, chẳng lẽ anh cũng biết?

“Giờ dì chỉ hỏi con một câu, có thật là con không muốn sống cùng Âu Thần không?”

Cô phải trả lời như thế nào đây? Thẩm Cửu khó khăn nuốt nước miếng, thấp giọng nói: “Dì, con biết…Dì là người tốt, nhưng mà…chuyện tình cảm không thể cưỡng ép được, chuyện con với Âu Thần có chút phức tạp. Huống hồ…người gả cho anh ấy cũng không phải con.”

“Chuyện của tụi con Lang An đã nói cho dì nghe rồi, con đã kết hôn thay cho em gái của mình. Bởi vì người nhà họ Thẩm cảm thấy Dạ Âu Thần hai chân tàn phế là một hố lửa, đem con gái gả cho nhà họ Dạ thì coi như vô vọng.”

Lời này nói rất đúng, Thẩm Cửu không có lý do phản bác, chỉ có thể im lặng rũ mắt.

“Lúc đó dì đã nói với Âu Thần, vì nó tàn phế cho nên con mới thay thế gả cho nó, dù vậy con vẫn là cô gái tốt, hơn nữa còn đối xử rất tốt với Âu Thần, như vậy con có thể nói cho dì biết hay không?”

Nghe vậy Thẩm Cửu nhấc mắt nhìn về phía Tống Thiến: “Nói gì ạ?”

“Con có thích Âu Thần không?”

Thẩm Cửu: “…”

Tống Thiến nhếch môi cười: “Lộ liễu quá hả? Vậy chúng ta đổi cách nói khác đi, con nghĩ như thế nào về cuộc hôn nhân này? Mặc dù chỉ là hôn nhân hợp đồng, nhưng đa số đều sẽ thực sự có tình cảm với nhau sau đó, con và nó ở chung mấy tháng như vậy, con cảm thấy như thế nào?”

Thẩm Cửu: “Con…” Cô vẫn không thể trả lời được, cho dù là Hàn Mai Linh chạy đến hỏi cô cũng không biết mở miệng như thế nào, chứ nói chi đến dì Tống Thiến, Thẩm Cửu rất khó xử.

“Xem ra trong lòng con vẫn còn rất bối rối.” Tống Thiến lắc lắc đầu: “Có lẽ tụi con cần thêm thời gian.”

Thẩm Cửu hạ mắt nói: “Dì, dì đừng nói lung tung nữa mà, dù gì thì Dạ Âu Thần…cũng sẽ không thích con.”

Tống Thiến bật cười: “Dì không biết là con còn có thể đọc được suy nghĩ của người khác đấy? Nó có thích con hay không thì chỉ cần hỏi một câu liền biết thôi, không phải sao?”

Không cần hỏi cô cũng biết, Thẩm Cửu trong lòng nghĩ.

Có lần Dạ Âu Thần đã chất vấn cô rằng có phải là cô thích anh không, Thẩm Cửu liền không khách khí hỏi ngược lại anh có phải cũng thích cô, nhưng mà…ánh mắt cùng vẻ mặt của Dạ Âu Thần khi đó đã nói lên tất cả.

Anh ta cực kỳ căm ghét cô.

Khi hai người ở chung lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm là thật, nhưng mà…Nếu trong lòng tồn tại một cái gai, vậy thì tình cảm này sẽ không trọn vẹn.

“Có rất nhiều chuyện đều cần phải hỏi, con không hỏi thì làm sao biết được người ta đang nghĩ gì? Chưa kể đến người ta lại nghĩ một đằng nói một nẻo.” Nói đến đây, Tống Thiến cong môi, ánh mắt sáng tỏ nhìn về phương xa: “Mọi chuyện đều có hai mặt của nó, giống như lúc dì hỏi con, con lại xoắn xuýt như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân. Con không phải không thích Âu Thần, mà là có lý do khiến con không thể thích Âu Thần, thậm chí con còn thấy…con không xứng với nó, có đúng không?”

Thẩm Cửu giật mình, kinh ngạc nhìn Tống Thiến: “Dì không phải là bác sĩ giải phẫu sao, dì còn là…bác sĩ tâm lý?”

Cô lúng túng hỏi, Tống Thiến nghiêng mắt nhìn cô, phát hiện vẻ mặt cùng ánh mắt ngơ ngác của cô, nhịn không được cười thành tiếng.

“Ha ha, cái con bé này…Cũng sắp làm mẹ tới nơi rồi, sao mà vẫn như con nít vậy chứ? Chẳng trách…”

Chẳng trách sao Dạ Âu Thần lại thay đổi nhiều như vậy, Dạ Âu Thần bây giờ có sức sống hơn trước kia rất nhiều, hơn nữa anh còn rất quan tâm tới cảm xúc của cô.

Trước đây Dạ Âu Thần trong lòng chỉ có báo thù, một lòng chỉ muốn cướp lại Dạ thị, bên người chưa từng có người phụ nữ nào.

Ông cụ Dạ đột nhiên phối hôn cho anh, Tống Thiến vốn rất lo về chuyện này, nhưng duyên phận trên đời khó mà có thể nói rõ, không ngờ anh với Thẩm Cửu lại có thể đến được với nhau, và còn phát triển tình cảm đến như vậy, Tống Thiến đúng là trở tay không kịp.

Thẩm Cửu có chút xấu hổ, cắn cắn môi dưới.

Sau đó Tống Thiến chở cô về nhà, Tống Thiến có một căn hộ nhỏ của riêng mình, chung quanh rất yên tĩnh, bên trong nhà thì trang hoàng rất ấm cúng.

“Con ngồi đi, dì đi thay đồ, rồi điện thoại báo cho Âu Thần con ở chỗ dì, để tối nó đến đón con về nhà.”

“Con cảm ơn dì.”

Sau khi Tống Thiến rời đi, Thẩm Cửu ngồi lên ghế sa long, mắt nhìn đánh giá chung quanh phòng, một lúc sau, Tống Thiến trở về.

“Sao thế? Vào nhà rồi mà áo vest cũng không nỡ cởi sao?”

Thẩm Cửu bị câu nói này làm cho nóng mặt, khô khan trả lời: “Con quên…”

Sau đó cô gấp gáp đem áo khoác cởi ra, đại khái bởi động tác quá nhanh, lúc cởi ra thì nghe thấy một tiếng cạch cạch, như có vật gì đó rơi trên đất.

“Con rơi gì rồi kìa?” Tống Thiến

Thẩm Cửu vừa muốn khom lưng lấy, thì Tống Thiến đã cúi người xuống trước, bà nhặt cái hộp nhỏ dưới chân cô lên.

“Đây là cái gì?” Tống Thiến hỏi, bà đem hộp đưa cho Thẩm Cửu: “Dì thấy nó rơi từ túi áo vest của con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.