Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 263: Chương 263: Chúng ta ly hôn đi




“Mở ra xem.” Dạ Âu Thần thấy cuối cùng cô cũng đã có phản ứng, đôi môi mỏng của anh cong lên một độ cong đẹp mắt, ngay cả âm thanh cũng trở nên gợi cảm, mê người, tặng cô quà tặng từ sớm, có thể khiến cho cô vui vẻ.

Quả nhiên, con gái đều thích những thứ này.

Sớm biết cô dễ dỗ dành như vậy, anh đã mua nhiều những thứ này cho cô rồi.

Ngày mai liền thêm tiền thưởng cho Lang An đi, Dạ Âu Thần thầm nghĩ.

Thẩm Cửu chậm rãi mở hộp quà ra trong ánh nhìn chăm chú của anh, thế nhưng biểu cảm trên gương mặt và động tác của cô không quá thích hợp, giống như máy móc, chậm rãi mở hộp quà nhỏ ra.

Một đôi bông tai màu hồng bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cô.

Khi nhìn thấy đôi bông tai màu hồng kia, trong nháy mắt Thẩm Cửu còn nghĩ là cô nhìn lầm, nhưng khi cẩn thận xem xét, mới phát hiện đôi bông tai này không giống với đôi trước.

Đôi bông tai trước tròn trịa, dịu dàng, nhỏ nhắn, còn đôi này rõ ràng tinh xảo hơn một chút, tạo hình cũng được thiết kế rất độc đáo.

Nhìn ra là đã lựa chọn cẩn thận, nhưng… bây giờ khi cô nhìn thấy đôi bông tai này lại nhớ đến dáng vẻ e thẹn, xấu hổ của Hàn Mai Linh khi đeo đôi bông tai kia.

Trong lòng cô, bùng lên một ngọn lửa.

Dạ Âu Thần thấy cô nhìn chằm chằm vào đôi bông tai, trong mắt anh có có ý cười, nghiêng người lại gần cô vài phần, giọng nói trầm thấp vang lên ở đỉnh đầu cô: “Thích không?”

Anh nói xong, không nhịn được đưa tay chạm vào tóc tơ ở trên trán cô: “Lúc này nên đi thoa thuốc rồi đúng không?”

Bốp!

Thẩm Cửu vẫn luôn yên lặng ngồi, không biết có lửa giận và dũng khí từ đâu tới, đột nhiên dùng sức trực tiếp ném bông hoa tai và hộp ra ngoài!

Động tác này quá đột ngột, Dạ Âu Thần cũng không biết phải làm sao.

Chỉ thấy cô bỗng nhiên đứng dậy, hung hăng ném đồ vật ra ngoài, sau đó chiếc hộp đập vào tường, rơi xuống, chiếc bông tai cũng rơi ra, tạo thành những tiếng vang rõ ràng ở trên mặt đất.

Ý cười ở trên môi của Dạ Âu Thần cứng đờ ý cười trong mắt anh cũng đông cứng lại, một lát sau, toàn thân anh đều có lệ khí che kín, nhìn chằm chằm vào Thẩm Cửu.

“Cô có biết đang làm cái gì hay không?”

Cảm xúc của Thẩm Cửu đã mất khống chế, sau khi cô ném đôi bông tai đi, lửa giận ở trong đáy lòng không vì vậy mà cảm thấy hả giận, mà ngược lại càng cháy hừng hực hơn, cô cười lạnh trừng mắt nhìn Dạ Âu Thần.

“Dạ Âu Thần, anh cho rằng tôi sẽ hiếm lạ mấy thứ anh tặng này sao?”

Dạ Âu Thần nhíu mày, ánh mắt âm trầm nhìn cô.

“Không hiếm lạ?”

Thẩm Cửu cười lạnh: “Đúng vậy, tôi không thèm, anh cứ việc cầm đi tặng những người phụ nữ khác đi, tôi không cần!”

Đôi bông tai kia đã kích thích sợi dây cung đang căng ra của cô, anh có ý gì? Trước kia anh mang đôi bông tai mà cô thích để tặng người khác, bây giờ lại tìm một đôi bông tai không khác biệt lắm để tặng cho mình?

Làm sao! Thật buồn cười!

Trong lòng Thẩm Cửu tự trào phúng bản thân mình cả tám trăm lần, cảm thấy quả thực vô vùng nực cười!

Áp lực ở trong lòng của cô không thể nhẫn nhịn được nữa, cô trực tiếp nói: “Dạ Âu Thần, chúng ta ly hôn đi.”

Trong nháy mắt đó, con ngươi của Dạ Âu Thần co lại, sau đó phóng đại ra.

Anh khống chế tay của Thẩm Cửu, tăng thêm sức lực: “Nói lại một lần nữa?”

Thẩm Cửu bị đau, muốn rút tay ra: “Ly hôn, tôi muốn ly hôn với anh, Dạ Âu Thần, chúng ta không cần làm theo hợp đồng, dù sao anh cũng chán ghét tôi, vậy tôi sẽ làm theo như anh mong muốn, hoàn toàn biến mất ở trước mắt anh.”

Lời của cô khiến cho Dạ Âu Thần không vui, anh nhíu mày, người phụ nữ này rốt cuộc đang ầm ĩ cái gì? Tại sao lại khó chịu đến như vậy?

“Những ý nghĩ tự cho là đúng này rốt cuộc là ai nói với cô? Rốt cuộc không đầu của cô đang suy nghĩ cái gì vậy?”

“Thả tôi ra!” Thẩm Cửu dùng sức hất tay anh ra, nhưng Dạ Âu Thần vẫn luôn nắm chặt, Thẩm Cửu rất sốt ruột, trực tiếp cúi đầu cắn vào tay anh, Dạ Âu Thần bị đau, vô ý muốn buông cô ra.

Nhưng anh lại nghĩ đến lời nói muốn ly hôn vừa nãy của cô, đành phải cứng rắn chịu đựng đau đớn, dù thế nào cũng không buông tay.

Mùi máu tanh ngập tràn ở trong miệng Thẩm Cửu, quả thật cô đã dùng lực mạnh, đến cả cô đều cảm thấy đau thay đối phương, không nghĩ đến Dạ Âu Thần vậy mà vẫn không buông tay cô ra, máu chậm rãi chảy xuống theo khoé miệng của cô, Thẩm Cửu mới giật mình nhận ra mình đang làm gì.

Cô buông ra, thấy rõ dấu cắn rất sâu của cô ở trên tay của Dạ Âu Thần, dường như đã thấy xương, máu tươi đang không ngừng chảy ra bên ngoài,

Nhìn máu đỏ tươi, thân thể của Thẩm Cửu run lên.

“Không tiếp tục cắn nữa sao?” Giọng nói khàn khàn của Dạ Âu Thần truyền đến, anh vẫn cố chịu đau, lúc này trên trán của anh đã thấm mồ hôi lạnh: “Sợ hãi? Hay là đau lòng?”

Nghe vậy, Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, dùng sức hất tay anh ra.

“Dạ Âu Thần, là do chính anh không bỏ tay ra.”

“Đúng vậy, là do tôi cam tâm tình nguyện.” Ánh mắt của Dạ Âu Thần trầm thấp nhìn cô, đột nhiên dùng cánh tay bị thương kia kéo cô vào trong ngực, đương nhiên vết máu ở trên tay cũng đã dính lên quần áo của cô.

“Là do tôi đáng chết, đúng không?” Dạ Âu Thần nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn chằm chằm cô, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy sự bất đắc dĩ: “Hiện tại có thể nói cho tôi, vì sao tính tình cô lại thay đổi?”

Rõ ràng là cô đã đem đồ anh tặng ném ra ngoài, nhưng giờ phút này anh lại không thể nổi giận với cô, phát hiện ra rằng khi người phụ nữ này tức giận với anh, anh cũng không có biện pháp nào cả, mắng cũng không măng được, đánh cũng chắc chắn không thể, chỉ có thể dỗ dành.

“Cậu nên cho anh ấy một cơ hội giải thích, có lẽ là cậu đã hiểu lầm anh ấy.”

Lúc này lời của Tiểu Nhan lúc trước lại vang lên bên tai cô, Thẩm Cửu nhìn Dạ Âu Thần ở trước mặt, bị cô cắn bị thương vẫn đang chảy máu, nhưng anh cũng không nổi giận, đột nhiên cô muốn.. cho anh một cơ hội giải thích.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu cắn môi dưới, ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm anh.

“Vì sao tính tình tôi thay đổi, anh để ý sao?”

Ánh mắt của Dạ Âu Thần lạnh đi, đôi môi mỏng cong lên: “Nói xem?”

Lần này anh không trả lời vấn đề của cô, mà còn hỏi lại cô, ngược lại khiến cho Thẩm Cửu sững sờ, cô không nghĩ đến.

Một lát sau, cô cười lạnh thành tiếng: “Anh chỉ biết là tính tình của tôi thay đổi, tại sao anh không nhìn một chút xem mình đã làm những gì?”

Dạ Âu Thần suy tư một lát, sau đó sắc mặt của anh thay đổi: “Những lời này có ý gì?”

“Còn không tự hỏi chính anh? Dạ Âu Thần, anh ly hôn với tôi chính là tác thành cho các người.”

Dạ Âu Thần càng nhíu mày chặt hơn, nghe giọng điệu của cô giống như đã biết chuyện đó? Nhưng mà… vì sao cô lại biết được?

“Thẩm Cửu tôi mặc dù thay em gái gả vào nhà họ Dạ, nhưng tôi cũng có lòng tự trọng, nếu như anh đã có tình cảm với người phụ nữ khác, chỉ cần anh nói một tiếng với tôi, tôi sẽ tự rời đi, miễn cho ồn ào đến mức mặt mũi của mọi người đều khó coi.”

Khi nói đến đây, Thẩm Cửu còn cười tự giễu: “Tôi đã trải qua một lần hôn nhân thất bại, không muốn lại trải qua lần thứ hai, cho nên… lần này để tôi nói.”

“Tôi không muốn tiếp tục trôi qua quãng thời gian bị vứt bỏ đó, cũng không muốn lại chịu những ánh mắt lạnh lùng, bao gồm cả những lời chán ghét của anh, tôi không muốn lại phải chịu đựng, hợp đồng đã kết thúc, tôi tự nguyện rời khỏi nhà họ Dạ, về sau không có một chút quan hệ gì với anh cả.”

Nói xong những lời này, hô hấp của Dạ Âu Thần có chút gấp gáp, cắt ngang lời cô: “Ai cho phép cô tự hành động như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.