Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 221: Chương 221: Không muốn nói dối cậu




“Không liên quan đến tôi?”

Nghe cô nói câu này, Dạ Y Viễn thoáng sững sờ, anh ta không ngờ cô lại nói lời tổn thương mình như vậy.

“Cửu, em nghĩ kỹ lại xem lời vừa nãy của em có phải lời thật lòng không?” Dạ Y Viễn nắm lấy cổ tay cô, vẫn truy hỏi không chịu từ bỏ.

Thẩm Cửu ngước mắt nhìn anh ta: “Anh cả, tôi đã nói với anh rồi, giữa chúng ta là không thể, vì sao anh vẫn không chịu từ bỏ? Còn tôi và Âu Thần là vợ chồng, anh ấy đối xử với tôi thế nào, cảm xúc của tôi ra sao là chuyện của tôi.”

Dạ Y Viễn: “...“

“Cậu ấy đối xử với em như vậy mà em thật sự không bận tâm sao? Cho dù cậu ấy thật sự sỉ nhục em, lợi dụng em cũng không sao? Thẩm Cửu, sao em lại ngốc đến vậy?”

Thẩm Cửu mím môi không nói gì, Dạ Y Viễn không cam tâm, bước lên ôm cô.

“Em đến với tôi, tôi có thể cho em hạnh phúc như em muốn, nhất định tôi sẽ đối xử với em tốt hơn Âu Thần ngàn lần vạn lần”

“Ha.”

Lời vừa dứt, Dạ Âu Thần nghe thấy tiếng cười trầm thấp.

Anh ta hơi ngạc nhiên lùi lại, sau đó nhìn thấy nụ cười trào phúng trên mặt Thẩm Cửu.

“Anh cả luôn miệng nói muốn tốt với tôi, nói Dạ Âu Thần lợi dụng tôi làm nhục tôi, nếu mà so sánh, chẳng phải anh cả cũng như vậy sao?”

Dạ Y Viễn sửng sốt: “Em nói gì cơ?”

Giọng Thẩm Cửu bình tĩnh, cô rụt tay về: “Tôi nói sai sao? Cho dù Dạ Âu Thần làm gì, cho dù anh nói gì thì tôi cũng chỉ là vật hy sinh trong cuộc chiến giữa hai anh em anh thôi.”

Dạ Y Viễn nhíu mày: “Sao em lại nghĩ như vậy?”

“Không phải tôi nghĩ như vậy mà sự thật chính là như vậy. Còn nhớ khi tôi vừa mới gả tới nhà họ Dạ không lâu, ông nội đã gọi tôi tới không? Khi đó anh cả cũng ở đó mà đúng không? Rõ ràng ý ông nội là để tôi giám sát Âu Thần, vốn dĩ cuộc hôn nhân này là các người muốn sắp xếp tôi ở bên Dạ Âu Thần như một con cờ. Chỉ là mấy người không ngờ, tôi không bị mấy người lợi dụng, cho nên... anh đã thay đổi chiến lược, tưởng rằng đối xử tốt với tôi, dịu dàng với tôi thì có thể lợi dụng tôi, phải không Dạ Y Viễn?”

Cô nói một tràng rất có khí phách, mặc dù giọng cô rất nhẹ rất nhỏ nhưng lại như một tảng đá rơi vào tim Dạ Y Viễn, anh ta thấy như bị tát một cái thật mạnh vào mặt.

Dạ Y Viễn nhìn vào đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng của Thẩm Cửu, môi mấp máy hồi lâu nhưng không nói được gì.

“Xem ra tôi nói đúng rồi.” Nụ cười của Thẩm Cửu càng trở nên mỉa mai, cô đưa tay ấn nút thang máy.

Trước khi cô ấn, Dạ Y Viễn đã giữ tay cô lại, giọng nói vang lên từ sau tai cô có chút mệt mỏi.

“Đúng, em phân tích không sai. Ban đầu đúng là tôi tiếp cận em với mục đích đó, nhưng dân dân tôi phát hiện... tôi có chút mất kiểm soát với tình cảm dành cho em. Thẩm Cửu, tôi đã làm trái ý định ban đầu của mình, Dạ Y Viễn bây giờ thật lòng thích em, ngoài ra không còn ý gì khác.”

Những lời anh ta nói rất sâu sắc mà thâm tình, ai nghe cũng sẽ cảm động.

Nhưng Thẩm Cửu chỉ cảm thấy anh ta đang diễn kịch mà thôi, cô nhếch môi nói: “Lời nói ngon ngọt ai mà không biết nói? Anh đã biết thân phận của tôi thì cũng nên biết tôi không phải một cô gái bình thường, những viên đạn bọc đường này không có tác dụng gì với tôi đâu.”

Nói xong Thẩm Cửu hất tay anh ta ra, sau đó nhấn nút đến tầng gần nhất, thang máy vừa mở cô đã lập tức bước ra ngoài.

“Em không tin tôi cũng không sao!” Dạ Y Viễn thấy cô muốn đi thì vội lên tiếng: “Nhưng bây giờ tôi thật sự thích em, tôi bằng lòng cho em thời gian, đến khi nào em hiểu được lòng tôi mới thôi. Nhưng trước đó em có thể hứa với tôi hãy chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để Âu Thần lợi dụng em, sỉ nhục em không?”

Nghe vậy bước chân Thẩm Cửu dừng lại, cô quay lại nhìn anh ta.

“Anh cả cảm thấy đây là sỉ nhục vì tâm thái của anh vẫn chưa thay đổi, nhưng anh đã bao giờ nghĩ tôi thích Dạ Âu Thần chưa? Cho nên dù là sỉ nhục, lợi dụng, tôi... cũng sẵn lòng.”

“Em nói gì cơ? Em thích Âu Thần?”

“Đúng thế.” Thẩm Cửu gật đầu: “Tôi thích anh ấy cho nên tôi muốn làm thế nào là chuyện của tôi, hy vọng sau này anh cả đừng xen vào chuyện của tôi nữa. Còn 900 triệu anh đưa cho mẹ tôi, tôi sẽ nghĩ cách trả anh cả vốn lẫn lãi nhanh nhất.”

Nói xong lần này Thẩm Cửu không dừng lại nữa, nhanh chóng xoay người bước đi, không cho Dạ Y Viễn thêm cơ hội nói chuyện.

Dạ Y Viễn đứng một mình tại chỗ, ánh mắt buồn rầu nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn bước ra khỏi thang máy.

Ding.

Đến khi cửa thang máy đóng lại lần nữa, ánh mắt Dạ Y Viễn trâm xuống, như đại dương sâu thẳm.

Vốn dĩ Thẩm Cửu chỉ ấn bừa nút thang máy để ra thôi, ai ngờ lại đến bộ phận tài vụ, vừa bước ra cô lại tình cờ đụng phải Tiểu Nhan đang đi ra từ phòng trà nước. Khi ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, cả hai sững sờ một lúc, lát sau Tiểu Nhan mỉm cười trước.

“Cửu, cậu tới tìm tớ à?”

“Ặc..” Thẩm Cửu hơi lúng túng giật giật khoé môi, không biết nên trả lời câu hỏi của cô ấy thế nào.

Cô có thể nói là mình vô tình đến bộ phận tài vụ không?

Không đợi cô nói vế còn lại ra, Tiểu Nhan đã đặt chiếc cốc trên tay xuống, vui vẻ chạy về phía cô rồi ôm chầm lấy cô: “Tốt quá rồi, tớ biết cậu sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc tớ đâu mà. Cửu, tớ vui quá.”

Thẩm Cửu: “..”

Tâm hôn ngây thơ, trong sáng thế này, Thẩm Cửu không đành lòng phá vỡ, vì vậy cô chỉ đành gật đầu.

“Cửu, mấy ngày nay cậu không để ý đến tớ, tớ còn tưởng sau này chúng ta thật sự không thể làm bạn được nữa, không ngờ hôm nay cậu lại tới tìm tớ. Đùng rồi, tớ đưa cậu đến chỗ tớ, tớ đã mua quà cho cậu đó.”

Nói xong Tiểu Nhan cũng không để ý tới thái độ của cô, kéo cô về chỗ mình. Trong lòng Thẩm Cửu cảm thấy bất đắc dĩ, từng bước từng bước đi theo cô ấy.

Cuối cùng Tiểu Nhan đặt một chiếc túi vào tay cô: “Tớ biết mình hơi bốc đồng, tớ không nên nói lung tung với cậu trước khi tìm được chứng cứ, nhưng... tớ cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Đây là quà sau này tớ mua ở trung tâm thương mại để xin lỗi cậu, nhưng tớ sợ cậu không để ý đến tớ nên mãi mà không dám đi tìm cậu.”

Thẩm Cửu cúi đầu mở hộp ra thì thấy một chiếc trâm cài áo tinh xảo.

Mũi cô bắt đầu chua xót, mắt cũng ươn ướt theo.

Tiểu Nhan đối xử thật tâm với cô như vậy nhưng trong khoảng thời gian này, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ tiếp tục nói chuyện với cô ấy. Đúng vậy, thực ra trong lòng cô vẫn để ý, thậm chí cô còn cảm thấy mình không cần người bạn nói này nói kia như Tiểu Nhan.

Cô và Hàn Mai Linh là chị em tốt của nhau nhiều năm như vậy, không phải vài ba câu nói là có thể phá vỡ tình bạn này, cho nên... cô quyết định chọn Mai Linh, nhưng không ngờ Tiểu Nhan lại vẫn luôn đợi cô.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu sụt sịt.

“Á? Cậu khóc à?” Lúc này Tiểu Nhan mới phát hiện hai mắt cô đỏ hồng, lập tức trở nên căng thẳng: “Tớ xin lỗi, có phải tớ lại nói sai gì rồi không?”

Thẩm Cửu nhìn cô ấy bằng đôi mắt đỏ hoa, nghẹn ngào nói: “Thật ra... hôm nay tớ chỉ tình cờ đi đến bộ phận tài vụ thôi, tớ... không muốn nói dối cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.