Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 146: Chương 146: KIỂM TRA CƠ THỂ cô




Giờ phút này, trong lòng Hàn Mai Linh không còn cảm giác áy náy vừa nãy nữa mà là cảm thấy đắc ý vì sự thông minh của mình, cô cong môi nhắc nhở Thẩm Cửu: “Cửu Cửu, đồ ăn sắp nguội rồi, cậu mau ăn di. Ăn xong tớ sẽ chỉnh lý hồ sơ với cậu rồi về cho sớm. ” Cửu Cửu à Cửu Cửu, đừng trách tôi đã chia cắt cô và Dạ Âu Thần.

Quan trọng là cô và Dạ Âu Thần không giống nhau, hai người ở bên nhau sẽ chẳng có hạnh phúc đâu.

Thay vì vậy, thà để người bên cạnh anh ấy là tôi, còn nếu Dạ Y Viễn thực sự tốt với cô và không màng đến thân phận của cô, tôi nghĩ anh ta phù hợp với cô hơn đó.

đã rất vất vả rồi, ăn xong cậu cứ về nhà trước đi.” Thẩm Cửu mỉm cười với cô.

Hàn Mai Linh nhất quyết ở lại.

Không còn cách nào, Thẩm Cửu chỉ có thể để cô giúp, hai người bận rộn đến tận mười giờ đêm, Hàn Mai Linh nhìn tòa nhà trống trải, đề nghị với Thẩm Cửu: “Làm thêm tới giờ này là được rồi chứ? Chúng ta về trước di. Tớ tiện thể đưa cậu về luôn. ” Thẩm Cửu bận bận rộn rộn, ngước mắt lên nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ rồi, dù cho cô có muốn làm thêm nữa thì cũng không thể kéo theo Hàn Mai Linh tiếp tục bận với mình được, vậy nên cô gật đầu nói được rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Lúc Hàn Mai Linh đưa Thẩm Cửu về đến nhà họ Dạ là đã hơn 11 giờ đêm, nhìn màn đêm yên tĩnh, Hàn Mai Linh đột nhiên nói: “Cửu Cử, anh tớ nói với tớ là…

Nghe vậy, động tác của Thẩm Cửu dừng lại, ngón tay cứng đờ, sau đó nói: “Chuyện đó…” “Tớ nói thẳng với cậu nhé, người đó thật ra là Dạ Y Viễn!” Trước khi Thẩm Cửu mở cửa xe, Hàn Mai Linh đã hét lên những lời này trước, hét xong… trên trán cô toát ra một tầng mồ hôi mỏng, sau đó cô siết chặt tay lái.

Sau khi cô ném ra câu nói này, Thẩm Cửu hoàn toàn sững sờ tại chỗ, sửng sốt một hồi lâu không phản ứng kịp.

Cô nghĩ rằng … cô đã nghe nhầm.

Cái tên mà Hàn Mai Linh vừa nói, có phải là Dạ Y Viễn không? Cô nhìn lại Hàn Mai Linh, môi có chút run lên: “Mai Linh, sao cậu lại đột nhiên nhắc tới tên của Dạ Y Viễn?” Hàn Mai Linh im lặng, chỉ kiên định nhìn cô.

Thẩm Cửu mím môi, kiềm chế sự hoảng sợ trong đáy mắt, nói nhỏ: “Đã muộn, mau về nghỉ ngơi đi.” “Cửu Cửu, bộ đồ đó là của Dạ Y Viễn.” Ngay khi Thẩm Cửu giơ tay định mở cửa xe, lời nói của Hàn Mai Linh lại vang lên từ phía sau, lúc đó TThẩm Cửu cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.

Làm sao có thể là Dạ Y Viễn? Ông trời đang đùa với cô sao? “Tớ biết nếu nói chuyện này với cậu thì có hơi … Nhưng mà … dối phương thật sự đúng là Dạ Y Viễn, lúc đầu tớ còn do dự không muốn nói cho cậu biết, nhưng nghĩ đi nghĩ lại mấy ngày nay, lạ nghe thêm chuyện cậu kể lúc chiều, tớ đột nhiên cảm thấy nếu cậu ở bên anh cả đêm đó thì cũng không tồi, thế nên tối hôm nay tớ mới lấy hết can đảm nói cho cậu đó. ” Thẩm Cửu im lặng.

Hàn Mai Linh tiếp tục: “Tất nhiên, tớ biết cậu cần phải có thời gian để chấp nhận…” Thẩm Cửu nhanh chóng quay đầu lại, giọng điệu có chút luống cuống: “Đùa gì vậy? Người đêm đó, nhìn thế nào cũng không giống phong cách của Dạ Y Viễn cải!” “Cửu Cửu, một người có nhiều cách hành xử. Tất nhiên sẽ khác khi đối mặt với những người và việc khác nhau. Có thể anh ấy thường trông hiền lành, nhưng thực tế anh ấy là một …” “Không thể!” Thẩm Cửu đột ngột ngắt lời cô, lắc đầu.

Hàn Mai Linh thở dài: “Dù sao thì tớ đã nói đáp án cho cậu rồi đó. Vẫn còn thời gian, buổi tối cậu có thể từ từ tiêu hóa.” Thẩm Cửu ngây người nhìn cô một lúc, để lại một câu lái xe an toàn rồi mới xuống xe rời đi.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Cửu về muộn như vậy từ sau khi gả về nhà họ Dạ, cả nhà họ Dạ từ tren xuống dưới đều lặng ngắt, chỉ có mấy người giúp việc nữ ban đêm mới có chút kinh ngạc khi thấy cô quay lại, nhưng cũng nhanh chóng chào hỏi.

Thẩm Cửu vẫn còn hơi thất thần vì chuyện vừa rồi nên cô mơ hồ gật đầu với họ rồi lên lầu.

Khi bước đến cửa phòng, Thẩm Cửu vẫn còn đang suy nghĩ, Dạ Âu Thần chắc đã ngủ rồi.

Cô thận trọng mở cửa, rón rén bước vào, chỉ thấy bên trong đèn sáng rực, Dạ Âu Thần vẫn đang ngồi trên xe lăn và đọc sách.

Nghe thấy âm thanh, lông mày của anh ta dường như hơi nhíu lại.



Không ngờ anh vẫn chưa ngủ, bây giờ đã gần mười hai giờ, đồng hồ sinh học của anh không phải là rất chính xác sao? Thẩm Cửu không nói chuyện với anh, chỉ lấy đồ và đi tắm.

Khi đi tắm, Thẩm Cửu không ngừng suy nghĩ về những gì Hàn Mai Linh nói.

Chẳng lẽ điều tra sai rồi sao? Trong đêm mưa đen kịt kia, tuy không nhìn rõ mặt người đàn ông, nhưng cô có thể cảm nhận được khí tức trên người anh ta là sự độc đoán, hung hãn và ngông cuồng.

Nhưng cảm giác của Dạ Y Viễn đem đến cho cô lại là kiềm chế và nhẹ nhàng.

Dù thế nào cô cũng không thể liên kết được người này với nhau.

Nhưng bây giờ Hàn Mai Linh lại nói với cô rằng Dạ Y Viễn chính là chủ nhân của chiếc cúc áo vest đó, ngoài việc không tin nó, Thẩm Cửu vẫn cảm thấy không thể chấp nhận được.

Dạ Y Viễn—— Đó là anh cả của Dạ Âu Thần! Càng nghĩ, Thẩm Cửu càng cảm thấy đau đầu, cô có chút choáng váng, vội tắt vòi hoa sen, lau khô người rồi mặc quần áo vào.

Cô để chân trần bước ra khỏi phòng tắm, Dạ Âu Thần vân chưa ngủ, tay vẫn cầm một cuốn sách và ngồi đọc ở đó.

Sách gì mà thú vị thế … có thể khiến anh đảo loạn thời gian làm việc và nghỉ ngơi.

Thẩm Cửu nói thầm trong lòng.

Dạ Âu Thần dường như có thể nghe thấy tiếng phàn nàn nội tâm cô, đột nhiên đóng sách lại rồi lạnh lùng ra lệnh.

“Qua đây.” Lời nói lạnh lùng đập vào đầu Thẩm Cửu như búa bổ vào đầu, sau khi trải qua những gì đã xảy ra vào buổi sáng, cô bỗng sợ thái độ của Dạ Âu Thần, cô muốn tránh xa.

Lúc này anh lại lên tiếng bảo cô đi qua, Thẩm Cửu lo lắng đến mức nhéo nhéo góc quần áo của mình, hơi thở như bị kìm lại.

Dạ Âu Thần cau mày bất mãn vỗ sách trên bàn: “Có vấn đề gì à?” Thẩm Cửu: “… Cũng không còn sớm, anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi không qua đó đâu!” Thẩm Cửu nói xong, chuẩn bị xoay người rời đi.

“Phụ nữ kết hôn lần hai, cô có tin ngày mai tôi gọi người ném chăn bông của cô đi không?” Câu nói này khiến Thẩm Cửu dừng bước, cô quay lại nhìn Dạ Âu Thần.

Một lúc lâu sau, Thẩm Cửu đi về phía anh, lạnh lùng nói: “Có sai bảo gì?” “Cởi quần áo ra.” Một giây tiếp theo, Thẩm Cửu ngẩng đầu lên như thể nghe thấy điều gì đó bị sốc, cô nhìn anh một cách ngờ vực.

Khuôn mặt tuấn tú âm trầm của Dạ Âu Thần lúc này lạnh lùng đầy thù địch, ánh mắt sắc bén mang theo uy nghiêm khó cưỡng, Thẩm Cửu không khỏi cắn môi, không nói gì.

Dạ Âu Thần cười nhạo một tiếng, đột nhiên nắm lấy cổ tay cô và kéo cô xuống.

“Buông tôi ra!” Thẩm Cửu đột nhiên vùng vẫy như vịt bị nhận nước, cổ bị Dạ Âu Thần bấu chặt, giọng nói anh truyền đến lạnh buốt như băng.

“Tôi đã nói rằng tôi sẽ kiểm tra cơ thể của cô mỗi ngày rồi mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.