Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 226: Chương 226: Người phụ nữ giả vờ vô tội




Ánh mắt sắc bén của anh như đang nhìn trộm khiến Thẩm Cửu cảm thấy xấu hổ, cắn chặt môi dưới.

“Ai nói cô trộm đồ?”

Giọng Dạ Âu Thần không nóng không lạnh nhưng lại khiến lòng người ớn lạnh, Thẩm Cửu siết chặt tay: “Vậy câu hỏi vừa nãy của anh có gì?

Dạ Âu Thần nhớ tới bộ đồ ấy, cúc áo trên đó đã không còn.

Tối hôm ấy sau khi anh ở cùng người phụ nữ đó, về nhà thì phát hiện cúc áo bị mất một chiếc, anh cũng không quan tâm. Áo đã mất cúc đương nhiên Dạ Âu Thần sẽ không mặc tiếp nữa, nhưng trời xui đất khiến thế nào anh lại không vứt đi mà giữ nó lại.

Hôm nay anh lại vô tình phát hiện cúc trên đó bị mất.

Nghĩ kỹ lại thì quả thực Thẩm Cửu không có khả năng làm chuyện này, nhưng... ngoài cô ra thì còn ai nữa?

Mà lúc này Dạ Âu Thần không khỏi nhớ tới chiếc cúc đã mất kia, liệu có nằm trong tay người phụ nữ đêm đó không?

“Không có gì” Dạ Âu Thần lạnh giọng đáp lại, anh cau mày: “Chỉ là cô dám nói cô thật sự không động vào tủ quần áo của tôi không?”

Thẩm Cửu: “... Rốt cuộc anh bị mất thứ gì? Anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng, vòng vo như này có ích gì?”

Anh vẫn giữ im lặng, Thẩm Cửu gật đầu: “Được rồi, chuyện này tôi sẽ nói với anh sau, Mai Linh chuẩn bị tới thăm ông nội, tôi xuống trước đây.”

Nói xong Thẩm Cửu xoay người đi luôn.

Sau khi cô đi, Dạ Âu Thần mới lật bộ đồ trong tay ra, nhìn chằm chằm nơi mấy chiếc cúc đã bị rơi.

Rơi mất một cúc, còn lại hai cúc... rốt cuộc ở đâu?

Thẩm Cửu xuống lầu định đi thẳng ra cổng đợi, khi đi qua phòng khách thì thấy Dạ Y Viễn đang ngồi trên sofa, anh ta cầm điện thoại có vẻ như đang nói chuyện với ai đó, đột nhiên như nhận ra cô đang nhìn, Thẩm Cửu vội vàng tăng tốc rời đi.

Cô đứng đợi ở cổng lớn nhà họ Dạ một lúc thì thấy xe của Hàn Mai Linh đang đến gần.

Hàn Mai Linh xuống xe rồi đưa chìa khoá cho quản gia đỗ xe, sau đó mang theo rất nhiều đồ vào nhà với Thẩm Cửu.

“Cửu, cậu ra đón tớ thật sự rất vui, tớ còn tưởng cậu vẫn đang giận chứ! Mấy hôm trước tớ chưa nghĩ kỹ nên không tới tìm cậu, xin lỗi nhé, cậu không để ý chứ?” Hàn Mai Linh vừa vào đã nhỏ giọng hỏi.

Thẩm Cửu đâu so đo những chuyện này, mấy ngày nay cô chỉ muốn bình tĩnh lại nên lắc đầu nói: “Không thành vấn đề, vào đi. À, ông nội ra ngoài rồi, có lẽ chút nữa mới về.”

“Không sao.” Hàn Mai Linh cười híp mắt cọ vào má cô: “Dù sao tớ tới tìm cậu là chính, tiện đường thăm ông nội Dạ luôn.”

Nghe vậy lòng Thẩm Cửu cảm thấy ấm áp.

“Cảm ơn cậu Mai Linh”

“Được rồi, chúng ta vào đi”

Thẩm Cửu xách đồ giúp cô ta, hai người đi vào đúng lúc đụng phải Dạ Y Viễn, vừa nhìn thấy anh ta, Hàn Mai Linh đã trở nên rất nhiệt tình.

“Anh cả Dạ”

“Đến chơi à?” Trong tay Dạ Y Viên vẫn đang cầm một quyển sách, cười nhẹ nhìn họ, ánh mắt di chuyển đến mặt Thẩm Cửu, thấy cô vẫn luôn né tránh ánh mắt mình thì ánh mắt ảm đạm vài phần.

“Đúng thế anh cả Dạ, nghe nói ông nội ra ngoài rồi, em mang chút quà đến cho mọi người.” Nói xong Hàn Mai Linh đưa một chiếc túi trên tay cho Dạ Y Viễn, cười tít mắt: “Hy vọng anh cả không chê.”

“Tới là được rồi còn mang quà làm gì?” Dạ Y Viễn lịch sự nhận lấy túi trong tay cô ta.

“Em tới làm khách mà, chắc chắn phải mang quà tới chứ.”

“Được rồi, hai đứa vào chơi đi, anh đi giải quyết chút chuyện.” Dạ Y Viên thấy mình ở đây Thẩm Cửu sẽ thực sự không tự nhiên, chỉ đành kiếm cớ rời đi.

Đợi anh ta đi, Hàn Mai Linh nắm tay Thẩm Cửu đi về phía phòng khách: “Thật ra tớ thấy anh cả Dạ là người ôn hoà lịch sự, đối xử với ai cũng rất dịu dàng, loại người này vừa nhìn là biết rất tốt. Nhưng... nếu cậu không thích thì tớ sẽ coi như không biết gì, sau này không nhắc lại nữa.”

Nghe vậy Thẩm Cửu thoáng khựng lại, nhìn cô ta với vẻ khó mà tin được.

“Mai Linh?”

“Có phải rất ngạc nhiên vui vẻ không? Chúng ta là chị em tốt, mấy ngày nay tớ vê cũng nghĩ kỹ lại rồi, tớ nghĩ cần phải tôn trọng quyết định của cậu. Dù sao chuyện của cậu, tớ không nên xen vào quá nhiều.”

Nói đến đây, Hàn Mai Linh đặt hết đồ trong tay xuống: “Cậu đừng cảm động quá nhé, đúng rồi, ông Dạ vẫn chưa về, bây giờ chúng ta làm gì?

“Tớ đưa cậu đi dạo xung quanh nhé.”

Bản thân cô cũng không quen thuộc nơi này lắm, đưa Hàn Mai Linh đi làm quen, cô cũng có thể quan sát xung quanh.

Vì vậy Thẩm Cửu đưa Hàn Mai Linh đi dạo một vòng ở vườn sau, đột nhiên Hàn Mai Linh nói bụng khó chịu muốn đi vệ sinh, Thẩm Cửu gật đầu: “Được, cậu đi đi, tớ ở đây chờ cậu.”

“Ừm, vậy cậu chờ tớ nhé, lát nữa tớ quay lại”

Hàn Mai Linh chào tạm biệt cô xong thì đi vòng qua hành lang dài, nhìn thấy Dạ Âu Thần ở phía trước không xa, trên môi nở nụ cười yêu kiêu sau đó giả vờ ngạc nhiên bước tới.

“Cậu Dạ? Không ngờ anh lại ở đây...”

Cuối tuần Dạ Âu Thần sẽ ra vườn sau, nhưng không ngờ lại gặp phải Hàn Mai Linh ở đây.

Dạ Âu Thần hờ hững liếc nhìn cô ta, sau đó “ừm” một tiếng coi như đáp lại.

“Tôi xin lỗi, tôi đang đi dạo ở đây với Cửu, nhưng... vừa nãy tôi muốn quay lại để đi vệ sinh, vô tình lại bị lạc.” Nói xong Hàn Mai Linh lại gần hơn, chủ động đến gần lưng Dạ Âu Thần, nhẹ giọng nói: “Cậu Dạ, có phải tôi rất ngốc không?”

Dạ Âu Thần: “..”

Anh cau mày, người phụ nữ này...

“Cậu Dạ, anh có thể... đưa tôi đến nhà vệ sinh không?” Vừa nói Hàn Mai Linh vừa vô thức đưa tay ra đặt lên lưng Dạ Âu Thần, thấy anh không có phản ứng gì đặc biệt, ngón tay cô ta từ từ di chuyển lên, dần dần đặt vào cổ anh, tim đập càng lúc càng nhanh.

Bàn tay trắng nõn của cô ta sắp vuốt ve cổ anh, đột nhiên cổ tay bị nắm chặt.

Dạ Âu Thần dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, giọng nói lạnh như băng: “Cô muốn làm gì?”

Hàn Mai Linh giật nảy mình, mà Dạ Âu Thần bóp rất mạnh, cổ tay cô ta lập tức hằn vết, trước đây anh có bao giờ đối xử với cô ta như vậy? Hàn Mai Linh nhất thời không biết làm sao: “Không, tôi không làm gì cả, Cậu Dạ... anh làm đau tôi.”

Cô ta mở to đôi mắt ngấn nước, vô tội nhìn Dạ Âu Thần.

Nhìn vào đôi mắt ngấn nước của cô ta, một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng như hồ băng đột nhiên đập vào tâm trí anh. Dạ Âu Thần nhớ tới Thẩm Cửu, cô cũng từng dùng ánh mắt vô tội nhìn anh, nhưng ánh mắt cô kiên định và bướng bỉnh, mang theo chút không chịu thua.

Còn người phụ nữ trước mặt thì khác, sự vô tội trong mắt cô ta hoàn toàn là giả vờ.

“Không làm gì?” Dạ Âu Thần cười khẩy: “Thế cô lại gần tôi làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.