Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 252: Chương 252: Tác thành




Dạ Âu Thần nhíu mày, không vui nhìn chằm chằm cô gái đứng cách mình không xa.

“Cô lặp lại lần nữa?”

Thẩm Cửu cười khổ: “Lặp lại lần nữa thì sao? Có thể thay đổi suy nghĩ của anh về tôi sao? Dạ Âu Thần, anh đã không thèm để ý đến tôi, vậy anh cũng đừng quan tâm đến chuyện của tôi nữa!”

“Mặc kệ cô?” Dạ Âu Thần cười nhạo, tròng mắt đen ánh lên ánh sáng nguy hiểm: “Nói như vậy, cô muốn như hình với bóng với Dạ Y Viễn sao? Tôi ngăn cản hai người sao?”

“Phải!” Thẩm Cửu không biết lấy đâu ra can đảm, lại trực tiếp đáp lời anh, muốn chống đối anh đến cùng: “Phải thì sao?”

Trong nháy mắt, tận sâu trong con ngươi Dạ Âu Thần đột nhiên phóng to ra, sau đó lại bắt đầu co rút lại, nghe thấy cô chính miệng thừa nhận xong, có thứ gì đó leo lên ngực anh, sau đó bóp chặt trái tim anh, khiến anh suýt nữa không thở được nữa.

Người phụ nữ đáng chết này!

Thế mà lại thừa nhận ngay trước mặt anh, cô muốn ở bên cạnh anh cả sao?

Không đợi anh bình ổn cảm xúc, Thảm Cửu đã quay lưng đi.

“Tôi vốn đã thích anh cả, anh cả dịu dàng quan tâm, lại nho nhã lịch sự, so với loại người kiêu ngạo đến mức không ai sánh nổi, vĩnh viễn chỉ muốn khống chế người khác như anh, tốt hơn quá nhiều. Dạ Âu Thần, anh vẫn cho rằng tôi thích anh, thật ra anh sai rồi, tôi hoàn toàn không thích anh. Loại người như anh, cả đời này cho dù những người đàn ông khác đều chết sạch, tôi cũng sẽ không thích anh một chút nào.”

Nói xong, Thẩm Cửu cũng mặc kệ người đứng sau có phản ứng gì, cất bước đi thẳng.

Dạ Âu Thần ngồi trên xe lăn, tim đột nhiên giống như bị kim châm, cảm giác khó hiểu này khiến anh khó chịu nhíu chặt đôi mày rậm, đưa tay đè xuống ngực mình.

Là… Trái tim anh đang đau sao?

Vì cô gái kia? Thật sự là quá mức nực cười!

Dạ Âu Thần nhìn qua bóng lưng cô, lát sau đôi môi mỏng nhếch lên thành độ cong lạnh lùng trào phúng.

Chẳng qua là một cô gái mà thôi, đối với Dạ Âu Thần anh mà nói không có gì đáng phải để ý, trên con đường của Dạ Âu Thần anh, từ xưa đến nay không cần đến sự tồn tại của phụ nữ.

Tuy rằng nói như vậy, khi Thẩm Cửu nằm trong chăn đệm của mình dưới đất, nước mắt vẫn không kiềm chế được ướt đẫm vành mắt.

Cô nói những lời kia rất quyết tuyệt nhưng cô lại biết thật ra những lời kia chỉ tổn thương mình, có lẽ Dạ Âu Thần hoàn toàn không quan tâm cô nói cái gì.

Sau đó nghe thấy anh đi tắm rửa, Thẩm Cửu như nghĩ đến cái gì, vẫn ngồi dậy, lau nước mắt trên mặt mình, sau đó đứng dậy đi về phía bộ âu phục anh đặt trên kệ.

Bộ âu phục kia là bộ anh mặc lúc trước, nếu anh tặng đồ đi rồi, vậy cái hộp kia sẽ không còn trong đó nữa.

Động tác Thẩm Cửu cẩn thận, giống như ăn trộm, cô đưa tay luồn vào bên trong hai túi áo sờ nắn, lát sau sờ được một chiếc hộp nhỏ cứng rắn.

Vậy mà… Vẫn còn ở chỗ anh sao?

Thẩm Cửu khựng lại một lát, lấy hộp ra.

Quả nhiên là cái hộp nhỏ cô nhìn thấy hôm ấy, sao vẫn còn ở chỗ anh vậy?

Chẳng lẽ là cô hiểu lầm anh rồi sao?

Trong nháy mắt từ tận đáy lòng Thẩm Cửu xuất hiện cảm giác vô cùng áy náy, nếu quả thật cô hiểu lầm anh, vậy những lời nói tổn thương anh mà cô vừa nói kia...

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu vươn tay ra mở hộp, sau đó cô sững sờ tại chỗ.

Lát sau, cô cười khổ đóng nắp hộp lại, như không có việc gì thả cái hộp vào túi âu phục như trước.

Thân thể Thẩm Cửu lảo đảo đi về phía trước.

Khi nằm xuống, cô nhắm mắt lại, nước mắt tuyệt vọng chảy xuống.

Cái hộp kia… Trống rỗng.

Đôi bông tai màu hồng kia đã không còn ở bên trong từ lâu rồi.

Nó đeo lên lỗ tai Hàn Mai Linh.

Khi Hàn Mai Linh nhắc đến đôi bông tai này, mặt mũi tràn đầy e thẹn, sau đó muốn nói lại thôi, sau đó lại bảo cô phải tin tưởng cô ấy.

Tin tưởng cô ấy cái gì? Bây giờ Thẩm Cửu cũng không rõ.

Thẩm Cửu nhắm mắt lại, những lời nói và mọi chuyện của Hàn Mai Linh và Dạ Âu Thần trong quá khứ lướt qua đầu cô như cưỡi ngựa xem hoa, dần dần Thẩm Cửu rơi vào giấc ngủ.

Nửa đêm, Thẩm Cửu thức giấc một lần, sờ lên mới phát hiện gối mình đã ướt hết rồi.

Rơi vào đường cùng, cô đành phải lật gối lại để ngủ, trong phòng yên tĩnh, cô xoay người nằm nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, một lát sau lại chậm rãi nhắm mắt lại.

Được rồi, cứ như vậy đi.

Hoàn thành ước nguyện cho người khác, cũng coi như một chuyện tốt.

Dù sao, phụ nữ hai đời chồng, lại có con với người khác như cô.

Từ trước đến nay đều không xứng có được hạnh phúc.

Ngày mai cô tìm Hàn Mai Linh nói cho rõ ràng.

Sau khi nghĩ thông suốt, Thẩm Cửu phát hiện lòng mình bình tĩnh lại, một đêm ngủ ngon, đợi đến khi ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, cô bình tĩnh tỉnh táo đứng dậy thay quần áo, rửa mặt, sau đó khó được một lần ngồi trước bàn trang điểm, nhìn vào gương nghiêm túc trang điểm cho mình.

Khi Dạ Âu Thần nhìn thấy cảnh tượng này, không kiềm chế được nhíu chặt lông mày.

Cô gái này hôm nay đổi tính rồi sao? Kết hôn lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy cô ngồi trước gương trang điểm.

Thật ra Thẩm Cửu rất ít khi trang điểm, nhưng không có nghĩa là cô không biết, trước đây khi còn con gái tất cả mọi người ở cùng nhau, cũng thích trang điểm, chỉ là sau đó thời gian không cho phép, mà cô cũng chẳng có thừa tâm tư.

Cô nhìn vào gương nghiêm túc kẻ mắt, tay cũng không run, kẻ mắt rất mảnh rất xinh đẹp, lập tức kẻ mắt xong, đường kẻ mắt màu đen vẽ thêm chút khói cho đôi mắt lạnh lùng trong trẻo, Thẩm Cửu lại bắt đầu kẹp lông mi, sau đó chuốt mi.

Sau đó lại đến son môi, sau khi cô tô son xong, còn mím môi với gương, cả bờ môi trở nên vô cùng đỏ tươi.

Đặt son môi xuống, Thẩm Cửu phát hiện mình còn chưa đánh bóng, khi đang định đánh bóng cho mình, lại phát hiện sau lưng mình có thêm bóng người nữa.

Là Dạ Âu Thần...

Thông qua tấm gương, Thẩm Cửu nhìn thấy Dạ Âu Thần sắc mặt tối sầm nhìn mình chằm chằm.

“Đây là lần đầu tiên cô trang điểm.” Giọng nói anh trầm thấp, vẻ mặt khó coi.

Trong lòng Thẩm Cửu đã suy nghĩ rõ ràng, nên nhếch môi cười với anh trong gương: “Không đẹp sao? Tôi trang điểm xinh đẹp, đương nhiên cũng tăng thể diện cho anh, có điều… Chắc là sau này anh cũng không cần đến nữa.”

Câu nói đằng sau cô nói rất nhỏ, Dạ Âu Thần không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe thấy một chút, nhíu mày không vui hỏi: “Cô vừa nói cái gì đó?”

Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, cười với anh trong gương: “Tôi nói gì sao? Không phải à? Tôi chỉ nói là, không phải anh rất sĩ diện sao? Tôi ăn mặc đẹp, chẳng phải cũng cho anh có mặt mũi hơn còn gì?”

Nói xong, Thẩm Cửu đứng dậy đi đến tủ treo quần áo chọn một chiếc váy dài màu xanh lam ra thay, lúc đi ra còn thuận tay thả tóc xuống, mái tóc đen đến eo cứ như vậy tản xuống bờ vai, khiến cô tăng thêm mấy phần quyến rũ.

Nhìn thấy Thẩm Cửu như vậy, trong lòng Dạ Âu Thần lập tức cảm thấy rất khó chịu.

Anh nhếch môi mỏng, giọng lạnh lùng chất vấn: “Cô muốn ra ngoài sao?”

Thẩm Cửu nghe vậy gật đầu: “Đúng vậy, tôi định… Hôm nay hẹn Mai Linh ra ngoài, chúng tôi… Lâu lắm rồi không cùng đi dạo phố.”

Nghe thấy tên Hàn Mai Linh, biểu cảm trên mặt Dạ Âu Thần hơi thay đổi, ánh mắt dường như hơi mất tự nhiên.

“Cô tìm cô ấy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.