Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 123: Chương 123: Tạo áp lực




Thời gian lặng lẽ trôi qua, hôm sau đến công ty, việc đầu tiên Thẩm Cửu làm là đến phòng kế toán xin ứng tiền.

Lúc đầu, người trong phòng kế toán không hề muốn gặp cô, nhìn thấy cô, người đó còn tỏ vẻ mặt mất kiên nhẫn.

“Không có tờ trình làm sao cấp tiền cho cô được? Huống chi việc này còn cần thời gian làm theo thủ tục.”

Thẩm Cửu ngơ ngác hỏi: “Không phải nói không cần sao?”

Người trong phòng kế toán lườm cô: “Ai bảo cô không cần? Lúc mới vào công ty cô không biết nội quy sao? Hay là cô cảm thấy mình có hậu thuẫn nên không kiêng dè gì?”

Nghe cô ta nói vậy, Thẩm Cửu sắc mặt thoáng trắng bệch, cắn chặt môi dưới.

Rõ ràng Dạ Âu Thần đã nói cho cô biết cô có thể tới đây xin ứng tiền nhưng bây giờ người trong phòng kế toán lại nói khác. Rốt cuộc là thế nào? Có phải là do người trong phòng kế toán chướng mắt cô, hay là Dạ Âu Thần lừa cô?

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu suy nghĩ một hồi mới hỏi lại: “Ừm, cô xem lại xem có nhầm gì không? Thật sự không thể xin ứng trước được sao?”

Người kia cười mỉa mai, nhìn Thẩm Cửu với ánh mắt như đang nhìn một đứa ngốc: “Cô có hỏi mười lần cũng vậy thôi, không được!”

Thẩm Cửu chán nản quay về tầng trên cùng, cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đi tìm Dạ Âu Thần.

Dạ Âu Thần biết chuyện, anh lập tức chau mày lại.

Hỏng rồi.

Anh vốn định để Lang An thông báo trước cho phòng kế toán, nhưng lại quên mất chuyện này, bây giờ cô đến đó thì bị mắng té tát.

“Công ty… có phải không cho phép xin ứng trước không? Vậy tôi có cần…”

“Tôi nói được là được, cô tin cô ta hay tin tôi?”

Thẩm Cửu: “… Tin anh.”

Thẩm Cửu trả lời theo bản năng. Dạ Âu Thần hơi cong khóe miệng: “Vậy cô đi lại một lần nữa đi.”

“A? Còn đi nữa sao?” Thẩm Cửu khó xử, xoắn xuýt. Lúc nãy khi cô đến đó gần như là bị đuổi ra ngoài đấy, mất mặt chết đi được. Bây giờ lại kêu cô đến đó nữa, Thẩm Cửu cảm thấy mình không làm được.

“Đi.” Dạ Âu Thần kiên quyết nói.

“… Được rồi.”

Ai bảo cô thật sự thiếu tiền xài chứ? Thẩm Cửu đành đi ra ngoài lần nữa, bước vào thang máy, bấm đi lên tầng năm.

Dạ Âu Thần nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho Lang An: “Thông báo trước cho Phòng kế toán duyệt tiền ứng trước cho trợ lý Thẩm.”

Tuy Lang An không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đặc cách này đúng là lần đầu tiên, chỉ có điều đối tượng là trợ lý Thẩm thì cũng không có gì là lạ. Dù sao khoảng thời gian này tất cả mọi việc mà Dạ Âu Thần đã làm cho Thẩm Cửu anh ta đều thấy rõ mồn một.

“Vâng, tôi đi thông báo ngay đây.”

Thẩm Cửu cứ loanh quanh bên ngoài phòng kế toán rất lâu mà không đi vào. Cô đang nghĩ có nên quay về nói với Dạ Âu Thần một tiếng hay không? Cô nhân viên phòng kế toán nói với cô phải có giấy tờ và còn phải làm theo quy trình nữa. Bình thường anh ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc, một người ở vị trí cao như anh biết đâu lại không rõ nguyên nhân trong đó thì sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, lúc Thẩm Cửu quyết định muốn trở về thì đột nhiên có một người đàn ông trung niên hói đầu từ trong phòng kế toán đi ra, vừa nhìn thấy cô đã vội vàng gọi: “Trợ lý Thẩm!”

Thẩm Cửu nghe tiếng gọi, dừng bước chân, nhìn ông ấy vẻ nghi hoặc: “Ông gọi tôi?”

Người đàn ông trung niên cười ha ha: “Cô chính là trợ lý Thẩm phải không? Sao cô đứng ngoài cửa mà không vào? Mau vào đi.”

Thẩm Cửu trong lòng nghi hoặc nhưng ông ta lại quá nhiệt tình thế là Thẩm Cửu liền đi theo ông ta vào trong.

“Tôi nghe Tiểu Nhan nói lúc nãy cô đến xin ứng tiền đúng không?”

Thẩm Cửu lúng túng gật đầu: “Có điều, bọn họ nói phải làm theo quy định, phải có đơn mới được, tôi..”

“Không cần, không cần, đó là do cô ta nhớ lầm!” Người đàn ông trung niên xua tay lia lại nói: “Không có chuyện như vậy, trợ lý Thẩm muốn xin ứng bao nhiêu tôi sẽ làm báo cáo cho cô luôn.”

Thẩm Cửu: “… Thật sự được sao?”

Cô liếc nhìn vào bên trong, quả nhiên thấy cô gái tên Tiểu Nhan kia đang đứng đó tức anh ách nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

“Đương nhiên là được. Tại sao không được chứ? Cô mau vào đi.”

Người đàn ông trung niên kia kêu Tiểu Nhan: “Mau đi làm báo cáo cho trợ lý Thẩm, còn đứng ngây ra đó làm gì? Không muốn làm nữa sao?”

Lúc này Tiểu Nhan mới xoay người tức giận lấy tờ giấy ra đưa cho Thẩm Cửu: “Cô điền vào đây, viết luôn số tiền cần ứng lên đấy.”

“Cảm ơn.” Thẩm Cửu duỗi hai tay ra, lịch sự nhận lấy, sau đó dùng năm phút nghiêm túc điền vào tờ giấy kia.

Tiểu Nhan buồn bực nhìn cô chằm chằm, thấy cô viết nghiêm túc như vậy, tức giận lẩm bẩm: “Một người đi cửa sau thôi? Sao phải đối xử đặc biệt với cô ta như thế chứ?”

Thẩm Cửu không nghe rõ, ngước mắt lên liếc nhìn Tiểu Nhan, ánh mắt ấy quá vô tội khiến Tiểu Nhan vừa nhìn thấy đột nhiên cảm thấy những gì mình nói sao mà xấu xa, liền bực mình nói: “Cô làm sao vậy? Lẽ nào tôi nói sai cho cô sao? ”

Thẩm Cửu không nói gì, chỉ đưa thông tin cô đã điền xong cho cô ta: “Tôi xin ứng mười lăm triệu trước được không?”

“Nhiều như vậy? Sao cô không đi ăn cướp luôn đi?” Tiểu Nhan vẫn bực dọc nói.

Người đàn ông trung niên gõ đầu Tiểu Nhan một cái, nụ cười trên mặt sắp không giữ được nữa rồi: “Cô ăn nói kiểu gì vậy? Không muốn làm công việc này nữa phải không? Nếu phải thì bây giờ dọn dẹp đồ của mình rồi cút về nhà đi!”

Tiểu Nhan khịt mũi, ôm đầu mình ai oán nhìn người đàn ông trung niên kia. Thẩm Cửu thấy mặc dù người đàn ông kia nhìn Tiểu Nhan với ánh mắt hơi dữ tợn nhưng lại có phần cưng chiều và bất đắc dĩ. Cô cảm thấy bọn họ như thể một đôi…ba và con gái.

“Trợ lý Thẩm à, mười lăm triệu có ít quá không? Dù sao cô cũng là trợ lý bên cạnh tổng giám đốc, mười lăm triệu có thể không đủ xài đâu, hay là…tôi đưa cho cô thêm thành sáu mươi triệu nhé?”

Thẩm Cửu nghe vậy, vẻ mặt thay đổi: “Sáu… sáu mươi triệu? Chắc không cần nhiều vậy đâu?”

“Ba, ba điên rồi sao?”

Quả nhiên, Tiểu Nhan kêu lên sợ hãi: “Đây là phòng kế toán của công ty, ba đưa cho cô ta sáu mươi triệu, đến lúc đó nếu có người đến trách tội, chúng ta phải làm sao?”

“Ai là ba cô, đồ nhóc con mau cút đi.” Người đàn ông trung niên xua tay ra hiệu cho cô ta cút đi, sau đó cười híp mắt nói với Thẩm Cửu: “Tôi tăng lên cho cô thành sáu mươi triệu nhé, Tiểu Nhan mau đi xử lý chuyện này, đừng để trợ lý Thẩm chờ lâu.”

Thẩm Cửu đứng tại chỗ chờ bọn họ xử lý, trong lòng đang nghĩ tại sao lần này cô đến thái độ của bọn họ lại thay đổi lớn như vậy chứ? Lẽ nào là Tiểu Nhan kia đang nhắm vào mình sao? Trong lúc cô đang suy nghĩ thì giọng nói của người đàn ông kia lại cất lên: “Thực sự xin lỗi, Tiểu Nhan ăn nói hơi xấu tính, nhưng con bé tuyệt đối không có ý đồ xấu gì với trợ lý Thẩm. Mong trợ lý Thẩm có thể thông cảm Tiểu Nhan còn nhỏ mà không so đo với con bé được không?”

“Ông khách sáo quá rồi. Ông đồng ý để tôi xin ứng tiền trước, tôi đã rất cảm ơn rồi.” Thẩm Cửu khẽ mỉm cười.

Cô có thể nhận thấy người đàn ông trung niên này thấp thỏm không yên khi đối mặt với cô, như thể ông ta sợ khiến cô phật lòng, dáng vẻ của ông ta trông như thể ông ta đang bị áp lực, ví dụ như… Khi ông ta nói chuyện với cô, trán ông ta lấm tấm mồ hôi.

Sau khi nghe cô nói vậy, ông ta thở phào một hơi.

Vì vậy Thẩm Cửu nhịn không được hỏi: “Trước đó Tiểu Nhan nói phải làm đúng quy trình, bây giờ đột nhiên lại không theo quy trình nữa, có phải có người gọi điện thoại cho ông không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.